Ách-cái này không phải trọng điểm hôm nay anh tới đây được không. Lôi Húc Dương có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, nhớ ra mình hình như lâu rồi không để ý tới việc làm ăn của khách sạn: "Lôi nhị thiếu gia, chúng ta không bàn vấn đề này."
Lôi Húc Minh xem xét xong những số liệu cuối cùng, buông chuột, quyết định cho anh trai mình một chút mặt mũi: "Được, vậy anh trai, anh muốn bàn luận cái gì?"
"Bàn chuyện tiểu tử ngươi có phải làm việc quá liều mạng rồi không?"
Lôi Húc Minh có chút buồn cười nhìn anh: "Anh, anh đang lo lắng cái gì? Sợ em một ngày nào đó hộc máu, ghé vào mặt bàn ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại sao? Y học bây giờ tiến bộ hơn nhiều so với thời của Ung Chính."
"Chị dâu mày rất lo lắng ày." Lôi Húc Dương tùy tình hình tiếp cận. Đây là lời nói thật đi , là bã xã anh bắt anh tới. Hừ, nghĩ lại, bà xã của mình lại đi quan tâm đến người đàn ông khác, cho dù là em trai mình, vẫn là cảm thấy khó chịu. Anh hung hăng cắn một miếng bích quy, "Hương vị hoàn hảo. Mày không phải từ trước đến nay không thích ăn đồ ngọt sao?"
"Nhà bếp vừa mới đề cử món điểm tâm ngọt mới, vừa lúc anh giúp thử xem. "Lôi Húc Minh cụp mắt, ngón tay thon dài vô ý thức vuốt ve con báo đen trên bàn, lần thứ hai hơi tự giễu lên tiếng, "Em thất tình mà thôi cũng không phải bệnh nan y gì. Huống hồ em thất tình đã năm năm rồi."
"Chính vì năm năm rồi mới làm cho người ta lo lắng. Huống hồ mới đây....buổi sáng lại thấy dáng vẻ không thích nói chuyện của tiểu tử ngươi."
Vốn muốn phản bác, nhưng ngẫm kỹ lại lại thấy có lẽ anh đã nói đúng. Lôi Húc Minh thở dài, bả vai rũ xuống, dựa vào lưng ghế: "Được rồi, em thừa nhận, có." Năm năm trước anh đã từ bỏ, nhưng mà trí óc và trái tim lại không thể thống nhất , đến bây giờ vẫn còn chưa điều chỉnh tốt, ý thức đã từ bỏ, trái tim vẫn mong đợi, đến tận bây giờ khi cô ấy đã đính hôn mới chịu hiểu rằng mình đã không còn cơ hội , mới chịu đả kích lớn, đả kích đến....chính anh cũng cảm thấy mình gần đây hơi kỳ quái.
"Không bằng nghỉ ngơi một thời gian đi?" Lôi Húc Dương thoải mái tựa vào sôpha, hai tay giao nhau sau đầu, xem TV tùy tiện đề nghị.
"Qủa nhiên là con ngoan của ba." Lúc trước ba cũng từng đề nghị như vậy, ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng đã chọn giúp anh.
"Vậy mày nghĩ sao?"
"Là anh nghĩ sao mới đúng." Lôi Húc Minh tháo kính, xoa xoa ấn đường, cảm thấy hơi mệt mỏi, "Anh cảm thấy anh có thể trở về quản lý 'Hoan Trường' không?" Nền giáo dục từ nhỏ làm cho anh rất khó từ bỏ tình cảm, nhưng tình cảm không như ý này lại không ngừng tra tấn anh, làm lý trí không ngừng kêu gào từ bỏ đi, từ bỏ đi, hai bên giằng co làm anh sắp kiệt sức.
Qủa thật nên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi, để cho chính mình từ bỏ, để cho chính mình quên đi, ít nhất không có một đám người chạy đến trước mặt anh nhắc nhở làm anh không quên nổi.
Lôi Húc Dương ngồi thẳng dậy, vẻ biếng nhác đã không còn trên mặt. Đúng a, sao lại không nghĩ đến vấn đề này, vốn định đề nghị để cho ba về quản lí, nhưng cuối cùng lương tâm lên tiếng làm anh từ bỏ ý định làm phiền ba, "Nếu không mày đến vườn bách thú chơi đi?" Như thế liền tiện cả đôi đường rồi.
Lôi Húc Minh cười lạnh nói: "Nhìn anh là đủ rồi, cần gì phải đi vườn bách thú."
Tên em trai này thật là càng ngày càng biết cách đả kích người khác. Lôi Húc Dương sờ sờ mũi, cân nhắc chỗ khó của mình và chỗ khó của em trai.
"Được rồi, được rồi, mày đi đâu thì đi, cùng lắm thì tao cố gắng chống đỡ, chết thì chết , coi như bị quỷ đè."
Lôi Húc Minh bị dáng vẻ chịu đả kích của anh chọc cười, môi im lặng cong cong lên.
Hai người nhất thời không nói chuyện, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào TV nãy giờ được coi là vật trang trí.
"Cuộc thi thiết kế Hoa Đông năm thứ mười đã kết thúc , ngôi vị quán quân lại lần nữa dừng chân ở Hàng Châu, sau đây nhà thiết kế Tina , người đoạt giải quán quân lần này sẽ phát biểu cảm tưởng..."
Lôi Húc Dương nhìn cô gái hăng hái trên TV híp mắt: "Cô gái này quả thật là rất đáng khen ngợi. Vài năm nay hình như cuộc thi nào cô ấy tham gia cũng đoạt giải, hình như bình thường còn nhận rất nhiều việc làm ăn, thật không biết cô ấy lấy đâu ra thời gian."
"Không thừa dịp tuổi còn trẻ kiếm tiền thì đợi đến lúc nào?" Lôi Húc Minh thản nhiên nói. Báo chí đưa tin rất nhiều về Tina , nói cô là ánh sáng của Hàng Châu, là cô gái siêu cấp liều mạng.
"Cô ấy nếu quen biết mày , bọn mày nhất định có rất nhiều chuyện để nói. "Lôi Húc Dương cảm thán, hai cái máy kiếm tiền nói chuyện với nhau, "Lại nói tiếp, căn hộ mày đang ở cũng là cô ấy thiết kế phải không?"
"Trùng hợp." Lôi Húc Minh sắp xếp lại tài liệu trên mặt bàn, dựng thẳng lên gõ gõ xuống mặt bàn để xếp tài liệu ngay ngắn, "Em mua là trứng , đối với gà mái không có hứng thú."
Lôi Húc Dương tấm tắc lấy làm kỳ quái: "Lão Nhị, nếu có một ngày vì mấy câu mày nói mà mày bị người ta đánh chết, tao cũng không cảm thấy có gì kỳ quái."
Lôi Húc Minh ngoài cười mà trong không cười: "Anh cầu nguyện em lần này ra khỏi nhà sống sót trở về đi."
"Mày định đi đâu?"
"Phượng Hoàng." Nơi thổ phỉ hoành hành. Mảnh đất tượng trưng cho sự sống lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...