Ánh sáng nhạt

Đêm qua đối với cô thật sự rất khó khăn đi.
Lôi Húc Minh ngồi bên giường tay chạm vào cúc áo sơ mi, hơi hơi nghiêng người nhìn khuôn mặt Phồn Tinh đang vùi trong gối.
Tuy rằng biết Kiêu Ngạo tương đương nguyên tố thứ năm của Đương Quy, nhưng hôm qua ra khỏi phòng tắm thấy dáng vẻ ngẩn ngơ tay đầy máu của cô , vẫn thấy hoảng sợ, vốn sợ cô nhàm chán, muốn mua một con vật cưng để nó chơi đùa cùng cô, nhưng thấy cảnh này ý niệm này liền bị xóa bỏ.
Cô bây giờ đang ngủ rất sâu, nhẹ nhàng hít thở, mái tóc đen bóng ôm trọn khuôn mặt trắng nõn, giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Ngón tay anh dịu dàng xoa xoa quầng thâm dưới mắt cô: "Làm sao lại mệt mỏi như vậy."
Quần áo được mặc chỉn chu, anh sửa sang lại cổ áo, lấy bút máy từ trong túi bộ âu phục ra, viết qua loa trên giấy nhắn tin: "Khi nào dậy đến Hoan Trường, chúng ta đi mua di động."
Cuối cùng nhìn cô một cái, cất bút đi, đặt tờ giấy xuống cạnh giường, rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chỉ còn lại một căn phòng u ám.
 
~
 
Trên khuông cửa, là hai người cầm nồi và muôi tác chiến, miệng cười sung sướng.
Chính là không nghĩ tới, khi anh tới Hoan Trường, đã có người đang đợi anh.
"Anh rể?" Thấy Lục Vĩ ở Hoan Trường cũng không có gì kỳ lạ, anh ấy cùng Đinh San San thường xuyên tới ủng hộ việc làm ăn, kỳ lạ ở chỗ anh ấy cư nhiên lại ở trong văn phòng chờ anh, "Có việc?"

Lục Vĩ cười ha ha, buông một tay, cử chỉ rất tự nhiên phóng khoáng: "Sao vậy? Không có việc gì anh rể sẽ không thể tới tìm em?"
Lục Vĩ quả thật là người đàn ông rất có sức quyến rũ, cũng khó trách chị họ nhỏ hơn anh ấy nhiều vẫn si mê anh ấy như vậy. Lôi Húc Minh nghĩ thầm, mỉm cười xua xua tay: "Anh rể ngồi đi, anh uống cái gì?"
"Không cần. Anh ngồi một lúc rồi đi ngay." Lục Vĩ nói.
Ở đây chờ anh lâu như vậy, lại nói ngồi một lát rồi đi ngay, thật sự là quái lạ. Lôi Húc Minh trong lòng nghi hoặc, nhưng bên ngoài không biểu hiện gì, rót hai chén trà, cùng ngồi trên sô pha với anh, cũng không mở miệng, bưng chén chờ anh mở đầu.
Lục Vĩ cũng không nói gì, bưng trà thưởng thức.
Cứ như vậy hai người yên lặng một lát.
"Tiểu Lôi a." Lục Vĩ tựa như đã suy nghĩ kỹ càng, "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Kém chị họ ba tuổi."
"Vậy cũng không còn nhỏ a." Lục Vĩ nói thấm thía, "Cũng nên lo lắng chuyện chung thân đại sự rồi."
Lôi Húc Minh chà xát cái chén ở giữa hai tay, cúi đầu mỉm cười.
"Hay là để anh rể giới thiệu cho em?" Lục Vĩ dò hỏi.
Lôi Húc Minh ngẩng đầu, nhìn thẳng anh, nói thẳng: "Đêm qua anh rể không phải đã thấy sao? Hôm nay lại tới đây hỏi cái này, em ngược lại cảm thấy không hiểu." Ngày hôm qua lúc cả nhà bọn họ ở Hoan Trường ăn cơm cũng vừa lúc anh xuống nhà tìm Phồn Tinh, không phải đã nhìn thấy rõ ràng sao?
"Qủa nhiên." Lục Vĩ cười ha ha, "Em giấu thật tốt a, mọi người trong nhà còn tưởng em không có, không như vậy em còn không chịu nói không phải sao? Cô bé kia ở đâu nha?"
"Hàng Châu."
Lục Vĩ hơi ngẩn người, lập tức cười rộ lên: "Hàng Châu tốt. Lần sau mang về nhà mọi người cùng ngồi với nhau đi, anh và chị họ em đều còn chưa được giới thiệu với cô ấy đâu. Ai, cũng không còn sớm nữa, anh còn có việc, không quấy rầy em nữa."
Lục Vĩ tự nhiên rời đi đột ngột y như lúc anh đến.
Lôi Húc Minh tiễn anh khỏi cửa xong vẫn thấy ngờ vực như cũ, từ trước đến nay bọn họ dường như không có gần gũi đến mức có thể lén gặp mặt thảo luận những chuyện riêng như thế này, nghĩ như vậy, vừa quay đầu liền thấy Phồn Tinh ngay trước mặt: "Sao ngủ dậy sớm như vậy?"
Vẻ mặt Lục Phồn Tinh đầy thỏa mãn lắc lắc ô, bọt nước bắn tung tóe: "Ngủ no rồi thì dậy----rất ít khi thấy anh tiễn khách đến tận cửa nha."
"Sao? À, đó là anh rể họ."
"...........Hóa ra là anh rể họ nha.........." Lục Phồn Tinh lẩm bẩm ghi nhớ, sắc mặt hơi tái nhợt.
"Làm sao vậy?" Anh đi vào dưới tán ô của cô, kéo kéo tóc cô, dịu dàng hỏi.
"Không sao." Cô nở nụ cười quá mức rực rỡ, khoác lấy tay anh, "Đi , chúng ta đi xem di động."
Mưa liên miên không dứt.
Mảnh mảnh dài dài, rả rích rơi trên tán ô, phát ra âm thanh sàn sạt dễ nghe.
Nhưng mà vẫn rất lạnh.

Phồn Tinh rụt cổ, Lôi Húc Minh lấy khăn quàng của mình xuống quấn quanh cổ cô, mang theo nhiệt độ của cơ thể anh.
"Trí nhớ càng ngày càng kém . Ngay cả khăn quàng cổ mà cũng quên mang." Anh vỗ vỗ mặt cô , cô xấu hổ.
Cô phồng mang trợn mắt lườm anh.
Cách Hoan Trường không xa là một cửa hàng bán di động, đi một lát liền tới.
Trong cửa hàng di động, hệ thống sưởi mở rất lớn, đi vào, kính mắt Lôi Húc Minh liền mờ sương, nhìn qua mắt kính, lờ mờ cảm thấy nụ cười trên mặt Phồn Tinh có chút đau khổ, vội vàng tháo kính xuống, mới phát hiện mình nhìn lầm, cô vẫn giữ dáng vẻ cười vô tâm vô phế như cũ.
"Có nghĩ tới muốn mua di động gì không?" Lấy khăn tay lau bỏ hơi nước, anh tùy ý hỏi cô.
"Có a!" mắt cô sáng lên, "Em muốn mua cái loại di động mà vừa nhìn đã biết là biến thái."
Anh bật cười, nhịn không được lắc đầu, mặc cho cô lôi kéo mình chạy tới trước quầy.
Cùng cô đi một nhà lại một nhà, nhìn cô vô cùng nghiêm túc nói với cô gái bán hàng: "Tiểu thư, phiền cô giới thiệu với tôi cái loại di động mà vừa nhìn thấy đã biết là biến thái." Nhìn cô gái bán hàng vẻ mặt khó xử nhìn đi nhìn lại trong quầy, làm thế nào cũng không hạ được quyết tâm nói cái nào là di động chuyên dùng biến thái.
Cứ như vậy thay đổi từ cửa hàng di động này đến cửa hàng khác, có đôi khi anh lại sinh ra ảo giác, nghĩ rằng cô muốn dắt anh đi như vậy cả đời.
Rốt cuộc có một cô gái bán hàng dũng cảm lấy ra một cái di động hình thức quái lạ nói: "Cá nhân tôi cảm thấy cái này khá phù hợp với yêu cầu của cô, nhưng mà hy vọng.......Cô đừng mang ý kiến cá nhân của tôi nói với những khách hàng khác."
Là một chiếc di động vỏ màu đỏ, không có nắp đậy dây anten bố trí bên trong, nhưng mà hình dạng không phải hình tứ phương bình thường.
Cô rất dứt khoát mua, trả tiền, lấy SIM đã chuẩn bị từ trước ra lắp vào.
"Em đã chuẩn bị cả SIM rồi?"
"Phải, ở trên đường nghĩ muốn bắt đầu sử dụng sớm một chút nên mua trước." Cô tươi cười với anh, bắt anh ngồi xuống cái ghế ban nãy mình ngồi chọn di động, "Anh ngồi ở đây nha, em phải thử máy một chút."
Anh nghe lời ngồi xuống , hiếu kỳ hỏi: "Thử như thế nào?"
"Quan sát hiệu quả âm thanh trong hoàn cảnh ồn ào a. Anh ở đây, em ra ngoài gọi cho anh, để xem hiệu quả thế nào." Cô nhìn anh với ánh mắt có thế mà cũng không biết, xoay người nhẹ nhàng đi tới cửa của cửa hàng.

Anh nhìn thấy thân ảnh màu đỏ luồn lách xuyên qua đám đông, mái tóc ở phía sau bay múa.
Lúc đi tới cửa, bước chân chậm lại, từng bước từng bước đi ra, cô bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua không gian xa xa, xuyên qua đám người, thăm thẳm như thế khóa trên người anh.
Anh thấy trên mặt cô ý cười mỏng manh, giống như nụ cười cáo biệt.
Dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, anh hoảng hốt đứng dậy, nhảy dựng lên đuổi theo, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng cô ngồi chui vào Taxi.
"Phồn Tinh........" Anh vừa chạy vừa gọi cô.
Cô hơi khựng lại, không quay đầu, quyết tuyệt ngồi xuống.
Anh không kịp, anh không cản nổi, chỉ có thể nhìn cô cứ như vậy cách xa mình.
Anh đứng ngơ ngẩn trong mưa, tâm tư rối loạn.
Di động lúc này rung lên, là một tin nhắn ngắn ngủi.
"PAUSE."
PAUSE cái gì? PAUSE bao lâu? Cô lại không nói thêm một chữ.
Mưa vẫn rơi, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui