Ánh sáng nhạt

Lôi Húc Minh nhíu mày, giọng nói mang ý tứ cảnh cáo sâu sa: "Anh?" Anh tìm anh ấy đến để giúp mình nghĩ cách, không phải gọi anh ấy tới đây cười mình.
"Một tẹo thôi, mày để cho tao cười một tẹo. Tao ngừng ngay là được chứ gì." Lôi Húc Dương nhịn không được giơ tay ra hiệu, cười sung sướng một hồi mới miễn cưỡng ngừng lại, "Cô ấy nói gì?"
Lôi Húc Minh nhìn thoáng qua Lôi Húc Dương đang ngồi bên kia lại chuẩn bị ngoác miệng ra cười, lời nói tới miệng rồi lại nuốt xuống.
Lôi Húc Dương vội che miệng lại: "Tao không cười, tao thật sự không cười."
"Cô ấy chẳng nói gì cả." giọng nói vững chãi có pha chút chán nản vang lên.
Cô chạy mất.
Sau khi anh nói xong câu đó, chạy mất tăm, không cho anh cơ hội giữ lại.
Anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô. Tình cảm của anh làm cho cô hoảng sợ, anh không hiểu.
Đàn ông cùng đàn ông bàn luận vấn đề tình cảm thật là vô cùng vớ vẩn, nhưng mà anh cũng không có nuôi dưỡng mấy hồng nhan tri kỷ để bây giờ giúp anh phân ưu giải nạn, đành phải tìm bác sĩ cứu ngựa sống thành ngựa chết.
Ấn đường của Lôi Húc Dương nhíu lại, môi mím chặt lo lắng rất lâu, mới nghẹn ra một câu: "Không thể nha......" Dáng vẻ của cô bé Lục gia đối với Lão Nhị rõ ràng không phải vô tình.
"Sự thật chính là như vậy." Anh cười khổ một tiếng.
Lôi Húc Dương cầm bánh ngọt đầu bếp mới mang tới cắn một miếng to, nghiền ngầm xem em trai nên làm như thế nào thì tốt hơn. Kinh nghiệm trốn phụ nữ thì anh không nhiều bằng Lão Nhị, nhưng mà kinh nghiệm tán gái thì anh phong phú hơn Lão Nhị nhiều, suy nghĩ a suy nghĩ a, rốt cuộc anh cũng nghĩ được một cái, vỗ đùi: "Không bằng làm trò diễn kịch đi, thử xem có phải chàng hữu tình, muội có ý không?"
"Diễn cái gì?"
"Kinh Kha hành thích Tần vương----ai nha, đùa thôi đùa thôi, tao thấy không khí quá nghiêm túc muốn mọi người thoải mái một chút thôi, " Lôi Húc Dương bắt được cái gạt tàn Lôi Húc Minh ném tới, " Ý của tao là, không bằng mày tìm một người phụ nữ đến diễn vai bạn gái của mày, thử xem có bị kích thích không? Mày ngày trước không phải suốt ngày làm việc này sao? Nhưng mà đều giúp người khác, bây giờ tự mình dùng a. Ghen tuông quả thật là phương pháp kích thích trực tiếp nhất, có thể làm người ta hiểu được trái tim của mình. Chị dâu siêu cấp của mày năm đó chính là dùng chiêu này hàng phục tao."
Lôi Húc Dương một hơi nói cả tràng dài, nhưng mà Lôi Húc Minh lại chẳng nói gì, anh vươn qua bàn vỗ vỗ vai Lôi Húc Minh: "Thế nào? Không tìm được người giúp ngươi diễn? Tao tìm giúp mày a, tao quen biết rất nhiều người mẫu. Nếu không được để chị dâu mày ra trận trước, loại tình cảm gia đình loạn luân này chắc chắn sẽ càng kích thích cô ấy. Này, rốt cuộc mày thấy thế nào a?"
"Không được." Lôi Húc Minh nhếch mày, ngắn gọn một câu.

"Vì sao?" Lôi Húc Dương ngẩn ngơ. Chuyện tình cảm mà anh nói nửa ngày đều vô ích? Không thể nha, đây đều là kinh nghiệm tinh hoa anh tích lũy bao năm a.
"Có người càng kích thích trốn càng sâu." Đàn ông và phụ nữ khác nhau, đàn ông là con bò tót, thấy có vải đỏ vẫy trước mặt sẽ hăng hái tiến về phía trước. Phụ nữ không như vậy, lòng dạ phụ nữ trăm chuyển ngàn xoay, không ai hiểu nổi, cô ấy rốt cuộc sẽ làm gì.
"Nhưng mà mày không thử làm sao biết cô ấy thuộc loại nào? Nói không chừng chỉ cần thử một lần cô ấy đã là của mày?" Lôi Húc Dương lôi kéo anh, "Nếu vừa thấy manh mối không đúng cái, ngay lập tức giải thích với cô ấy là được rồi."
Thử một lần, chỉ cần thử một lần. . . . . .
Tâm tư Lôi Húc Minh bắt đầu lay động, nhưng mà lập tức lại yên lặng ngay: "Vẫn không được."
"Lại làm sao?" Lôi Húc Dương mệt mỏi kêu lên, thật là muốn kêu trời.
Lôi Húc Minh mím môi, không nói gì.
Dùng ghen tuông để kích thích một người, không phải chua xót, mà là đau đớn. Dù bọn họ làm thế nào để hiểu rõ, anh cũng không muốn cô phải chịu một chút đau đớn nào. Có lẽ cô đối với anh vô tình, nhưng mà vạn nhất có ý thì sao? Dù cho chỉ có một chút khả năng có thể làm cho cô đau đớn, anh cũng không muốn thử.
Huynh đệ liền tâm. Nhìn vẻ mặt của Lôi Húc Minh, Lôi Húc Dương cuối cùng vẫn đoán được nguyên nhân, nghiêm nghị hiếm thấy mở miệng khuyên nhủ: "Lão Nhị, luôn đi lo lắng cho người khác, còn mày thì phải làm sao?"
"Luôn luôn có cách khác." Anh nở nụ cười.
"Lão Nhị a......" Lôi Húc Dương vẫn cảm thấy nên mở miệng khuyên nhủ em trai mình không cần cứng nhắc như vậy, phụ nữ ý mà, lúc cần tàn nhẫn vẫn phải tàn nhẫn một chút......Tuy rằng chính anh cũng không có lập trường gì mà nói mấy câu đó, bởi vì anh cũng không thể nào tàn nhẫn với bà xã của mình.
"Em nhận điện thoại đã." Lôi Húc Minh ra dấu tạm dừng, "Đúng......Là tôi.......Sát Sát à, sao vậy?.....Cái gì?......Được, tôi qua bây giờ."
Lôi Húc Dương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn em trai mình sau khi nhận điện thoại liền đứng dậy đi ra cửa: "Làm sao vậy?" Tiểu tử này, bây giờ không phải là nên ở đây ngoan ngoãn nhận sự dạy dỗ của Lão Đại sao?
"Phồn Tinh đã xảy ra chuyện. Chúng ta tán gẫu sau." Anh đáp ngắn gọn một câu, người đã biến mất khỏi cửa.
"Sao lại thành thế này?" Lôi Húc Minh nhận được điện thoại của u Dương Sát Sát liền lập tức chạy đến Đương Quy, đã thấy Lục Phồn Tinh say túy lúy ngồi phịch ở quầy bar.
"Uống rượu quá độ." Không phải quá rõ ràng sao?

"Các ngươi làm gì để cô ấy uống nhiều rượu như vậy?" Ấn đường Lôi Húc Minh nhăn lại thành chữ Xuyên. [36]
"Cái đó phải hỏi anh." u Dương Sát Sát lành lạnh liếc nhìn anh, "Hôm nay anh nói gì với cô ấy phải không?"
"Tôi......" Anh hơi dừng lại, cũng không nói tiếp, "Cô ấy không sao chứ."
"Bây giờ thì chắc là không sao, nếu cứ ở đây nằm một buổi tối thì sẽ có sao." u Dương Sát Sát không thèm để ý nói, "Tiểu Cố đi họp ở nơi khác, Tây Tây đang bế quan viết tiểu thuyết, tôi phải trông quán, không ai chăm sóc cô ấy. Hơn nữa không có Tiểu Cố ở đây, chìa khóa của cô ấy tôi lại không tìm thấy, đêm nay cô ấy chắc là qua đêm ở đây."
"Để tôi chăm sóc cô ấy đi." Thốt ra, mới cảm thấy là không suy nghĩ cẩn thận. Cô nam quả nữ, người ta chưa hẳn đã tin tưởng mà giao người cho ngươi.
"Nhanh đưa cô ấy đi nhanh đưa cô ấy đi, đừng có làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của tôi." Không nghĩ tới giọng điệu Sát Sát cư nhiên lại không kịp đợi như vậy.
Anh trái lại có chút thất thần: "Cái này......."
"Lôi Húc Minh," u Dương Sát Sát nhìn về phía anh, trên mặt là sự nghiêm túc hiếm gặp, “Tinh Tinh đối với bất cứ chuyện gì cũng có thể mặt không đổi sắc bày ra vẻ bình tĩnh , êm ả , không một chút khốn đốn , cũng chỉ có anh mới có thể làm cô ấy uống nhiều rượu như hôm nay. Tuy rằng cô ấy không chịu nói gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy giao cô ấy cho anh là lựa chọn tốt nhất, tôi có thể tin tưởng anh không?”
Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như thế của Sát Sát, anh ngây người ngẩn ngơ, chậm rãi nở một nụ cười chân thành: “Xin tin tưởng tôi.”
Suốt dọc đường từ lúc ngồi lên xe đến lúc tới nhà anh, cô vẫn không hề hay biết gì, mặt đỏ bừng, ngây ngô, giống y hệt một con búp bê. Luôn làm anh kìm lòng không được quay đầu nhìn cô.
Đi tới gara , dừng xe, anh nhẹ nhàng đẩy đẩy cô: “Đến rồi, dậy chứ?”
Không hề phản ứng.
Anh thở dài, xuống xe vòng sang bên kia, mở cửa xe: “Nói trước nha, anh không phải cố ý ăn đậu hũ của em--tuy rằng anh cũng rất muốn, nhưng mà lần này nguyên nhân thật sự là tại em.”
Để đặt một người không có chút ý thức nào như cô lên lưng, anh đã tốn rất nhiều công sức, ban đêm ở đây lạnh như vậy, mà trên trán anh giàn giụa mồ hôi.

“Em mắc nợ tình cảm anh đó, tỉnh dậy ngàn vạn lần chớ có quên, phải nhớ nhận ân huệ như rãnh nước nhỏ, phải dùng suối nguồn báo đáp, anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp là hợp đạo lý.” Anh thoáng quay đầu lại răn dạy người sau lưng.
Rõ ràng biết cô không nghe thấy gì, còn muốn nói, lại còn nói toàn những lời ngây thơ, nghĩ đến hành vi của chính mình, anh lại thở dài.
Có lẽ chính bởi vì cô không nghe thấy, anh mới có thể bốc đồng bộc lộ hết cả suy nghĩ và trái tim đi, không cần quan tâm suy nghĩ của cô, chỉ tham lam quan tâm tới những gì mình muốn.
Từ gara ngầm đến thang máy còn một đoạn đường rất dài.
Đêm khuya, gara yên tĩnh lạnh lẽo, anh cõng cô đi, đi qua từng chiếc từng chiếc xe, có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình vang lên thật rõ ràng, và cả tiếng tim đập.
Cái gì lắc lư vậy.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhìn rõ trước mặt là khung cảnh thật lỗi thời, cô thì thào lên tiếng: “Nhất định mình đang nằm mơ…..”
Cô vùi mặt vào vai anh, oa, hít sâu một hơi: “Hương vị của ngươi thật giống anh ấy……..”
Nhiệt độ nóng cháy của cơ thể cô thấm qua quần áo anh, truyền tới da thịt, trêu trọc da thịt mẫn cảm của anh, lưng anh hơi cứng lại, anh chợt thanh lọc cổ họng khô khốc: “Anh ấy là ai?”
“Lôi Húc Minh a.” Cô lắc lắc đầu, đầu thật nặng, có chút không hài lòng trả lời, người trong mộng cư nhiên lại không biết ‘anh ấy’ là ai.
Anh biết cô còn chưa tỉnh, bởi vì tuy cô bình thường rất thích giả bộ non nớt, nhưng cũng chỉ giới hạn ở hành vi quái đản, chứ không nói chuyện ngây thơ như thế. Bức cung một người có ý thức không rõ ràng là một hành vi rất đê tiện, nhưng mà anh không ngăn cản được ham muốn biết chân tướng mọi chuyện của chính mình, khàn giọng hỏi: “Cô thích anh ta sao?”
Mặt của cô chôn trên lưng anh, lẩm bẩm câu gì đó, anh không nghe thấy, lại hỏi tiếp: “Cái gì?”
“Rất thích, rất thích.” cô không kiên nhẫn ngẩng đầu, cau mày than thở một tiếng, “Thật là phiền a.”
Cõi lòng anh nổ tung vì mừng rỡ.
Trong hơn ba mươi năm sinh mệnh của anh, chưa từng được nếm trải hương vị của lưỡng tình tương duyệt, anh không hề biết, hương vị này lại ngọt ngào như thế, đẩy dục vọng của người ta đến mức điên cuồng như thế.
Anh muốn vứt bỏ hết lý trí ôm chặt cô gào thét, anh muốn, rất muốn--nhưng mà anh không thể, cô vẫn say.
“Vậy vì sao hôm nay lại chạy trốn?” Anh nhẹ giọng hỏi. Cô không biết rằng phản ứng lúc đó của cô đã cắt trong lòng anh một nhát dao, mặc dù những lời cô vừa nói đã chữa khỏi, nhưng nó vẫn ở đó đau âm ỉ.

Cô không có trả lời.
Rất lâu, rất lâu sau đó, chỉ có tiếng bước chân của anh.
Cô im lìm nằm trên lưng anh, hít thở nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, anh phát giác có cái gì không đúng, cổ áo cư nhiên lại hơi ẩm ướt.
“Tôi sợ……….” Cô nghẹn ngào, thấp giọng nói.
Trái tim thoáng cái bị nước mắt cô hoà tan, vô cùng ẩm ướt: “Sợ cái gì?”
“Tôi sợ……….” Cô lắc lắc đầu, giọng nói chứa sự yếu ớt như đứa trẻ hiếm thấy, “Những thứ kia quá tốt, tôi không dám nhận, nhỡ một ngày nào đó sẽ lại bị ông trời cướp mất…………”
Ông trời! Rốt cuộc cô đã trải qua những gì? Lôi Húc Minh thấy như có gì đó đè chặt lồng ngực mình, làm anh khó chịu không thôi. Anh không nghĩ ra được, thật sự không thể nghĩ ra được. Ngay cả chuyện bị bạn thân phản bội cũng có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói mỗi người đều có cái khó riêng , đến tột cùng là chuyện gì có thể khiến cô cảm thấy mình không thể có được những thứ tốt đẹp.
Cô tiếp tục ngập ngừng lẩm bẩm: “Tôi vốn không nên xuất hiện trên thế giới này…….Tôi không có cái gì cả ………Tôi không dám nhận……..”
“Vì sao?” Là cái gì chẹn ở cổ họng anh, sao lên tiếng khó khăn như vậy.
Cô nhăn mày: “Đừng trở mình………..Đừng trở mình…….Rất đau………”
“Được, được, tôi sẽ không trở mình………” Anh nói với cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể chảy thành dòng nước.
“Tốt quá.” Cô hân hoan đáp, đầu cô đặt trên lưng anh, vuốt nhè nhẹ, “Hương vị của anh thật sự rất giống anh ấy……….” Taycô xoa xoa mái tóc như tơ lụa đen nhánh của anh, “Tóc cũng thật giống……….Thật sự rất giống nha…….”
“Thật sự rất giống sao?”
“Phải.” Cô gật đầu nhu thuận khác thường , thoả mãn thở ra, ôm cổ anh thật chặt, “Anh ở luôn trong mộng cùng với tôi được không?”
“Được.”
Trong mộng, trong hiện thực, anh sẽ luôn ở bên cô.
Không rời, không xa. Vĩnh viễn, vĩnh viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận