Ánh sáng nhạt

Cổng viện vào ban đêm cũng không có nhiều người qua lại.
Anh bước nhanh ra khỏi thang máy, liền thấy xa xa bóng dáng ba người đứng lặng trước cổng.
Tiểu Cố cao nhất, quần áo bác sĩ màu trắng cũng dễ thấy nhất. u Dương Đông Tây tóc màu cam, ở trong bóng đêm cũng giống như cái đèn tín hiệu, nhưng mà ánh mắt anh ngay khắc đầu tiên lại chỉ nhìn thấy người không cao không thấp đứng giữa bọn họ, người có mái tóc đen buộc lại. Từ khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.
Anh nhanh chóng bước qua.
Trên tay cô quấn một lớp băng gạc rất dày, sắc mặt hơi tái đi.
Dường như có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà lại không biết rốt cuộc nên hỏi cái gì.
Một bước hai bước ba bước........
"Vết thương thế nào?" Vấn đề này rất ngu xuẩn, quấn nhiều băng gạc như vậy vẫn mơ hồ thấy màu đỏ máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Bốn bước năm bước sáu bước...........
"Có đau không?" Vấn đề này lại càng ngu xuẩn hơn, muốn biết có đau không tự mình cắt thử thì biết.
Bảy bước tám bước chín bước.......
"Sao lại làm như thế?" Đúng, vấn đề này coi như có chút đầu óc, nhưng mà giải thích rất tốn thời gian, mà dáng vẻ của cô hình như rất cần nghỉ ngơi.
Mười bước mười một bước mười hai bước. . . . . .
Các vấn đề liên tiếp lóe lên trong đầu anh, nhưng mà đến lúc người thật sự đứng ở trước mặt cô, gần gũi như vậy nhìn sắc mặt cô mất đi vẻ hồng hào, nhìn tay cô quấn lớp băng gạc dày, tất cả những gì muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, chỉ cảm thấy một sợi dây nhỏ cuốn lấy trái tim anh, kéo một chút kéo một chút là đau đớn đến không thở nổi.
"Hi!" Cô chớp chớp mắt, thấy anh không nói gì, liền giơ tay lên học Dr.Slump [35] chào hỏi trước.
Yết hầu anh giật giật, nghĩ muốn đè nén sự buồn rầu đang nảy lên trong ngực, mà không sao làm được.
"Từ Nam Kinh trở về lúc nào vậy?"
"..........Vừa xong." Anh mơ hồ trả lời.
"Yên tâm yên tâm, tôi đã giúp anh trai anh thuyết phục rồi." Cô vỗ vỗ ngực, rất có tư thế của một lão tướng lão luyện ra trận, nhưng mà ngay lập tức nhận được ánh mắt hình viên đạn của Tiểu Cố, ngoan ngoãn bỏ tay xuống.
"Sao lại thành thế này?" Ánh mắt anh lướt xuống tay của cô.
"Cái này a, ban nãy cùng học trò của anh trai anh gọt táo ăn, không cẩn thẩn thành thế này, rất thần kỳ." Cô lại nở nụ cười vô lại.
Ánh mắt anh trầm xuống. Mấy câu nói này, ai tin? Nhưng mà đợi sau này có thời gian anh sẽ làm rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì.
"Xe tới rồi." Tiểu Cố ôm vai cô, dẫn cô đến Taxi vừa dừng lại bên cạnh bọn họ.
"Tôi đi trước đây." Cô đưa tay lên lần lượt giật giật ngón tay, "Bye."
Trong thân thể không hiểu từ đâu bất ngờ có một dòng cảm xúc buồn phiền khó chịu chảy đến, anh không có cách nào nghiên cứu phân tích, chỉ là bất giác bước từng bước tới trước, giữ thân thể đang sải bước tới Taxi kia lại: "Không bằng để tôi đưa cô về?"
"Cái gì?" Lục Phồn Tinh hơi bất ngờ.
"Để cho Tây Tây đưa cô ấy về, tôi có chuyện muốn nói với anh." Tiểu Cố kéo cái tay ngăn cản cô của anh ra, nhét Lục Phồn Tinh vào trong taxi, đóng cửa lại.
"Có chuyện gì?" Anh nhìn xe taxi đang đi xa dần, mặc dù thấy trong cơ thể vô cùng nặng nề, lời nói ra vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ.
"Tinh Tinh có chứng uất ức."
"Cái gì?" Anh chấn động, đột ngột quay đầu lại.
Vẻ mặt Tiểu Cố rất nghiêm túc: "Cho nên nếu không thể cho cô ấy cảm giác an toàn, đừng có tùy tiện trêu trọc cô ấy."
 
~
 

Ban đêm, trong xe , trên đường.
--------Tinh Tinh có chứng uất ức. Cái chết với cô ấy mà nói, là một loại hạnh phúc.
Cho nên lần trước cô ấy kéo cô gái kia đi cũng không phải muốn thuyết phục, sự liều mạng đó thật ra chính là muốn chết ? Lần này, chỉ sợ cũng như vậy.
--------Lúc tôi gặp Tinh Tinh, cô ấy đã chịu đói nhiều ngày, đang ăn xin. Cô ấy không có người thân, không có tiền bạc không có giấy chứng nhận sức khỏe, bằng tốt nghiệp đại học cũng không lấy được, tìm không được việc, chỉ còn cách đi ăn xin. Chúng ta có lẽ rất khó tưởng tưởng được, đến tột cùng phải đói tới mức nào, mới có thể từ bỏ tôn nghiêm của mình mà đi ăn xin.
Cho nên mỗi lần Tiểu Cố nghe thấy Tinh Tinh gọi mình là ăn xin mới tức giận như vậy, bởi vì đoạn quá khứ kia, đối với cô ấy mà nói, là tai họa, Tiểu Cố hy vọng cô có thể quên đi. Anh cũng rất hy vọng.
-------cái di động rách nát kia là của một người bạn đã mất để lại cho cô ấy, hình như nó làm cho cô ấy bận bịu giúp đỡ người đó, cho nên cô ấy mới có lý do sống tới giờ. Nếu một ngày nào đó anh không thấy di động của cô ấy, vậy phải cẩn thận. Sao? Chẳng lẽ anh không phát hiện cô ấy sống như là mỗi ngày đều là ngày cuối cùng mình còn sống trên đời sao?
Anh thật sự không hề phát hiện. Chỉ biết cô muốn làm gì lập tức sẽ làm ngay, dường như sợ sẽ không kịp vậy. Ở Phượng Hoàng cũng vậy, đi Thượng Hải cũng vậy.
Cô gái thẳng thắn từng làm cho anh vô cùng hâm mộ đến tột cùng là người như thế nào?
Ngực Lôi Húc Minh bỗng chốc giống như bị lôi kéo thít chặt lại.
-------cho nên nếu không thể cho cô ấy cảm giác an toàn, đừng tùy tiện trêu trọc cô ấy.
Mẹ nó, chỉ là bạn bè mà thôi, trêu trọc cái gì chứ?
Anh khó chịu đấm xuống tay lái.
Thật sự chỉ là bạn bè thôi sao? Trong lòng có giọng nói vang lên rất rõ ràng. Nếu chỉ là bạn bè, vậy ngươi buồn bực cái gì chứ,lúc thấy Tiểu Cố ôm cô, tức giận cái gì chứ?
Anh thích hơn người! Anh biết cảm giác thực sự thích một người là như thế nào!
Phải, phải là khi không gặp được cô ấy thì muốn gặp cô ấy, khi gặp rồi vẫn cảm thấy nhìn không đủ, ở bên cô ấy, tim sẽ không kìm chế được mà đập nhanh hơn.
Mà đối với Lục Phồn Tinh, lúc không gặp được muốn gặp, có.
Gặp rồi vẫn cảm thấy nhìn không đủ, không có.
Tim đập nhanh hơn, không có.
Ở bên cô ấy, chỉ là......... chỉ là cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến mức không muốn rời đi mà thôi.
Nhưng mà hôm nay sao lại thành như vậy?
Trong nháy mắt khi nghe thấy cô bị thương, cái cảm giác như sóng lớn dâng trào kia là vì cái gì? Cái cảm xúc hỗn loạn mất bình tĩnh kia là vì cái gì? Khoảng khắc đó chỉ có câu hỏi "Vì sao cô lại bị thương" không ngừng khuếch chương trong đầu óc anh, chiếm giữ mọi cảm xúc của anh, lại là vì sao?
Vì sao mình lại trở lên phiền muộn như thế?
Di động rung hồi lâu cuối cùng cũng lấy được sự chú ý của anh.
Tùy tay nhét tai nghe điên thoại màu lam vào trong tai, ấn nút trả lời, trầm thấp nói: "A lô."
"A lô?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ quen thuộc.
Xe vội vàng thắng lại, giọng nói anh căng thẳng: "Làm sao vậy? Miệng vết thương có vấn đề gì? Hay là Taxi có vấn đề gì? Đều tại tôi, lúc nãy nên kiên quyết đưa cô về. Bây giờ đang ở đâu?"
"........." Đầu dây bên kia hình như bị dọa rồi, nhất thời nói không nên lời, "Lôi, anh không phải nhận nhầm ai rồi chứ?"
Anh bị một cái chùy lớn vô hình tàn nhẫn đánh một cái, đầu óc nháy mắt trống rỗng, không nghĩ được cái gì.
Phồn Tinh sẽ không gọi anh như thế, gọi anh như này chỉ có một người mà thôi. Người kia từng làm anh yêu thật sâu suốt năm năm, người kia từng làm anh nhớ thương tới mức tưởng như cả đời sẽ không quên được.
Nhưng mà mình đã bao nhiêu lâu không nghĩ về cô? Vì sao đã lâu như vậy rồi mà không hề nghĩ tới cô? Thậm chí khi nhận điện thoại nghe giọng nói ấy cũng không hề nhớ tới cô.
" A lô, A lô, A lô? Làm sao vậy? Lôi, anh còn đó không?"
Anh lấy lại bình tĩnh: "Ừ."
"Tháng sau em kết hôn, anh có rảnh không?"

"Có a." Anh cười yếu ớt, biết không phải Phồn Tinh gặp chuyện không may khiến anh nhẹ nhàng thở ra, cô kết hôn cũng không gợi lên cho anh chút cảm giác nào, "Nhưng mà làm gì có ai muốn phát thiếp mời lại hỏi người khác có rảnh không, hay định ai đến được thì mới phát thiếp mời, ai không đến đành phải tự nhận mình xui xẻo thôi."
"Ai nha, học theo anh, hỏi trước rõ ràng, đỡ lãng phí tiền thiếp mời." Cô sang sảng cười nói.
Anh cười một tiếng.
"Đến lúc đó em bảo Tô mang thiếp mời đến cho anh."
"Được." Anh sau khi nói tạm biệt với cô, cất tai nghe, cũng không vội vàng khởi động xe, hạ kính, để cho khí lạnh tràn vào trong xe, làm lạnh đầu óc rối loạn của anh.
Anh nhắm mắt rồi mở ra, ánh mắt trấn tĩnh hơn nhiều.
Phồn Tinh. Phồn , Tinh.
Nhớ kỹ tên cô như vậy, tim đập vẫn bình thường như cũ, chỉ là nơi gần sát ngực không rõ có cái gì nóng lên, tại nơi ban đêm lạnh lẽo này lại đặc biệt ấm áp.
Khi xưa thích người kia, trái tim vẫn trống rỗng, cho nên sau khi liếc mắt một cái , đã bị đánh gục, trong lòng trong mắt đều là cô ấy, không có chỗ cho những người khác. Yêu rất mãnh liệt, vì thế rất dễ dàng hiểu được mình thích cô ấy.
Phồn Tinh thì khác.
Phồn Tinh từng chút từng chút thấm vào tim anh, từng chút từng chút dồn cái người vốn ở trong đó ra ngoài.
Lặng yên không tiếng động, khiến cho anh không biết mình đã thích cô từ bao giờ.
Con đường tình yêu này, rất nhiều lúc không có xe tốc hành, có lẽ vào cái ngày gặp cô ở bến xe, cũng là lúc anh cần phải thay đổi đón chuyến xe thong dong chậm rãi.
 
 
CHƯƠNG 8.
 
Trong lúc giật mình, lại nhớ tới những ngày tháng đẹp đẽ ở Phượng Hoàng.
~
Đi ra từ công ty cung cấp thực phẩm, một mái đầu hơi trướng mắt thu hút tầm mắt của Lôi Húc Minh, liếc mắt một cái anh đã nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực bên kia đường.
Dạo này cứ hay gặp gỡ một cách quỷ dị như này.
Vốn còn đang nhồi đầy đầu số má, thoáng cái đầu óc liền trở lên nhàn nhã thoải mái, khiến anh bất giác mỉm cười, hai tay theo thói quen đút vào túi quần, dựa lưng vào tường, đầu hơi cúi về phía trước quan sát xem cô đang làm gì.
Mọi người ai ai cũng vội vàng qua đường, thỉnh thoảng có một hai ánh mắt lướt qua anh, nhưng cũng không có ai thật sự để ý.
Cô mặc một cái áo bông đỏ kiểu Trung Quốc đầy túi phồng lên, mái tóc thật dài vẫn buộc thành hai bím---- thật ra tóc của cô rất mềm, ngày trước để buộc thành hai cái bím tóc vểnh lên bướng bỉnh kia chắc phải dùng không ít keo vuốt----lưng vẫn là cái túi lớn siêu cấp vô địch vũ trụ kia, mấy thứ đó đều coi như bình thường, toàn thân trên dưới khoa trương nhất có lẽ là cái mũ con thỏ đội trên đầu cô, hai cái tai thỏ thật dài thõng xuống sau đầu cô, cùng với động tác nhảy qua nhảy lại trước tủ kính nhà người ta của cô, đúng là rất đáng yêu, chỉ là hình như cô đã sớm quên tuy rằng dáng vẻ mình nhìn như học sinh nhưng thực ra đã gần 30 tuổi rồi.
Dường như cô mỗi năm đều dần dần ngừng trưởng thành, giống như Peter Pan vậy.
Ngày đó, sau khi nhận ra người mình thật sự yêu là ai, anh đã đi tìm gặp người đầu tiên mình yêu kia.
"Sao tự nhiên lại mời em ăn cơm?"
"Muốn mời người khác ăn cơm còn phải tìm lý do sao?" Anh nhìn lại cô. Tóc của cô vẫn để qua bả vai như trước, tùy ý cười rộ lên, vẫn giống hệt như trước kia, không có gì khác biệt.
"Làm gì mà nhìn chằm chằm em như vậy?" Cô sờ sờ mặt, "Cảnh cáo anh, không được phép nói đến nếp nhăn linh tinh."
Anh nở nụ cười , hơi nghiêng người về phía trước, đưa thực đơn qua: "Gọi món đi."
"A." Cô cầm lấy, vùi đầu vào nghiên cứu.

Anh lẳng lặng nhìn cô.
Thật sự, cô không thay đổi chút nào. Anh biết.
Người thay đổi là anh. Là trái tim của anh.
Người ngồi trước mặt anh đây vẫn là người con gái trước kia, nhưng mà trái tim anh đã hoàn toàn thay đổi rồi.
"Thật khó quá, nhà hàng của anh không bằng anh giới thiệu....." Cô ngẩng đầu khỏi tờ thực đơn, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt anh, "Sao lại nhìn em như vậy? Này, đừng nói với em là anh đã thầm yêu em rất lâu rồi nha."
Anh đưa thực đơn cho người phục vụ vẫn đợi bên cạnh: "Bảo nhà bếp làm hai phần đồ ăn cá nhân mang lên, làm nhanh một chút." Sau đó chăm chú nhìn cô, không hề mở miệng nói chuyện, đến tận lúc cô gần như mất hết kiên nhẫn, mới chậm rãi lên tiếng: "Em nói đúng rồi."
"Cái gì?" Cô ngẩn người.
"Anh thầm yêu em rất lâu rồi." Anh dường như hoàn toàn không biết mình vừa ném quả bom như thế nào.
Cô bứt rứt đứng dậy: "Lôi.........Em, em luôn coi anh là bạn tốt.......Em, cuối tuần sau em sẽ kết hôn.......Anh cũng biết......Thật xin lỗi......."
"Từng." Anh lành lạnh bỏ thêm một chữ, thêm vào đó là một nụ cười bỡn cợt.
"Cái gì?!" Cô lại ngẩn người, nhìn như sắp phát điên, "Anh đùa giỡn em?!"
"Không phải." Anh rũ mắt nhìn chén trà trong tay cười: "Anh từng thầm yêu em, rất lâu, lâu đến mức anh tưởng rằng nó sẽ kéo dài đến lúc sinh mệnh của anh kết thúc."
Cô buông chén trà xuống, có chút hốt hoảng: "Thật xin lỗi....."
"Không cần phải xin lỗi." Anh cười cười.
"Cho nên......" Cô nhìn nụ cười thanh thản của anh, biết rằng những lời anh nói đều là thật, cố đoán dụng ý của anh, "Anh bây giờ đã tìm được một nửa của mình rồi?"
Tầm mắt anh dừng trên người cô, lại giống như không hề nhìn cô: "Từng có lúc cứ nhìn em như bây giờ sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, mong rằng cứ mãi mãi như thế, đến năm tháng cuối cùng. Bây giờ....."
"Bây giờ như thế nào?" Cô mỉm cười đón nhận ánh mắt dịu dàng xuyên thấu của anh, tiếp lời anh nói.
Bây giờ?
Bây giờ, anh chỉ nhìn thấy bóng dáng kia, muốn đem cô in thật sâu vào sinh mệnh của mình.
Trái tim anh rất nhỏ, không thể cùng một lúc chứa được hai người, cho nên nhất định phải kết thúc một đoạn tình cảm trước kia.
Anh cáo biệt với người kia, đem tất cả chuyện xưa nói hết một lần, không có tiếc nuối.
Từ nay về sau, tất cả tình cảm của anh, sinh mệnh của anh đều thuộc về anh, chờ một ngày cô quay đầu lại, chờ một ngày cô nhìn thấy anh.
~
Ngươi không đáng yêu bằng ta, ngươi không đáng yêu bằng ta.
Lục Phồn Tinh nhàm chán đùa giỡn trước tủ kính nhảy tới nhảy lui khiêu khích một con thỏ, còn thường thường bĩu môi làm mặt quỷ. Chính là đại gia thỏ thật ương ngạnh, cô nhảy nửa ngày cũng không thèm để ý đến cô.
Nhưng mà nếu nó để ý đến cô, cô chắc là bị dọa chạy mất dép đi?
Lục Phồn Tinh vuốt cằm tưởng tượng cảnh tượng kia, bật cười hắc hắc. Cô vừa hoàn thành một bản thiết kế, nên muốn đi mua vài thứ linh tinh tự khao chính mình.
Luôn cảm thấy có tầm mắt dính lấy người mình, là lạ. Giác quan thứ sáu của cô từ trước tới nay không linh nghiệm, nhưng mà đây là cảm giác của cô.
Cô bỗng nhiên quay đầu, cái tai thỏ cùng mái tóc dài bay lên trong gió, lúc chúng nó một lần nữa rớt xuống người cô, cũng là lúc cô thấy anh.
Anh ở ngay đường đối diện, ánh tà dương lưu luyến trên mái tóc đen, phản chiếu như tơ lụa bóng láng, khuôn mặt thanh tú ẩn sau gọng kính, áo len đen cao cổ tùy ý phối hợp với áo gió màu xanh đen, nghiêng người dựa vào tường , gió thổi tung một góc áo anh , thổi qua nụ cười tủm tỉm của anh.
Trong nháy mắt đó, có cảm giác gì đó tưởng như đã vĩnh viễn bị chôn vùi, nhân lúc cô lơ đãng mà tách ra một khe hở nhỏ bé, thấm ra, thấm ướt khuôn mặt bị gió thổi khô cạn nghiêm trọng.
Khoé miệng còn chưa kịp nhếch lên, ánh mắt đã tràn đầy ý cười ẩm ướt. Từ trước đến nay, cô luôn không e dè thể hiện sự vui vẻ của mình, dù cho chỉ có một chút mà thôi.
"Sao anh lại ở đây?"
"Đi ngang qua." Anh đáp ngắn gọn, đưa tay sờ sờ cái gọng kính màu đen nặng nề không có mắt kính, "Đây là cái gì?"
Cô vội đỡ lấy cái gọng kính không to quá khổ chuẩn bị rơi xuống: "Cosplay a."
"Harry Potter?"
Thật đáng tiếc, giác quan thứ sáu của anh ở phương diện này chưa bao giờ chuẩn xác. Cô trợn trắng mắt phẫn nộ: "Dr Slump đó."
"Ai?"

"Dr Slump cũng không biết, anh có tuổi thơ không a?" Ách, đoạn đối thoại này sao nghe quen vậy, cô theo bản năng tự mình thốt lên: "Tuổi thơ thế nào? Nếu giống cô như thế này, thật xin lỗi, quả thật không có........."
Hai người trăm miệng một lời nói xong, liếc nhìn nhau, cười ha ha.
"Thật là," cô đè ép ý cười, lại trợn trắng mắt, "Đứng trên đường cười như điên, khí chất thục nữ của tôi bị anh làm hỏng hết rồi."
"Thục nữ?" Anh sợ hãi than, sáp lại gần cô, lôi kéo mái tóc trước ngực cô.
"Không được nghịch linh tinh, tôi mà rụng tóc đều là tại anh hết." Cô giật lại mái tóc của mình, người đàn ông này, không biết sao lại thành thế này, sau có một đêm liền trở lên phong lưu phóng khoáng, rõ ràng vẫn là anh ta, lông mi mắt mũi đều không thay đổi gì, nhưng mà cái loại ánh mắt và giọng điệu này, đều trở lên thân thiết hơn nhiều, hại cô thường xuyên hiểu lầm.
Chính là, làm sao có thể? Anh có lẽ chính là người đàn ông khó thay lòng đổi dạ nhất thế giới này đi.
"Không phải cô đang gấp rút hoàn thành thiết kế sao? Sao lại ở chỗ này?" Vài ngày không nhìn thấy cô, người ở Đương Quy nói cô bế quan thiết kế đến trời đất tối tăm mù mịt, không tiếp khách.
"Người ngoài hành tinh bắt cóc tôi, sau khi nghiên cứu xong phát hiện tôi cũng bình thường giống như người trái đất, liền đem tôi thả về đây----ngu ngốc, thật rõ ràng là tôi xuất quan nha." Cô vô cùng đắc ý, nhảy loi choi đến đường cũng bắt đầu lắc lư.
"Luyện thành tuyệt thế thần công?" Anh ở bên phụ hoạ cô, chậm rãi tiêu sái.
"Dốc lòng nghiên cứu ra một quyển hướng dương bảo điển, anh muốn luyện không?" Cô tà nghễ nhìn anh, chợt cười ra tiếng, "Không đúng không đúng, anh luyện đồng tử công thì thích hợp hơn."
"Cười tôi?" giọng điệu anh đầy uy hiếp, cầm khuỷa tay cô kéo cô vào trong lồng ngực mình, lời nói và hơi thở nóng hổi của anh vờn bên tai cô, "Cô , cười , tôi?"
Mặc dù cách tầng tầng quần áo, nhiệt độ cơ thể anh vẫn như cũ vờn trên cái cổ tinh tế trắng nõn của cô, theo nguyên lý truyền nhiệt, mặt cô nóng lên.
Cô hoảng hốt, giãy khỏi sự giam cầm của anh, không xoay người lại, sợ anh thấy khuôn mặt như rặng mây đỏ trên không trung của mình: "Tiếp theo vị lão huynh kia, có muốn cùng tôi đi ngắm hạnh phúc không?"
"Ngắm hạnh phúc?" Hạnh phúc có thể ngắm được sao?
"Phải." Cô gật gật đầu, " Muốn thì đi theo tôi."
Anh nhìn cô chậm rãi chạy nhảy về phía trước, hai cái tai thỏ sau đầu nhẹ nhàng lắc lư, cúi đầu cười cười, nhanh chóng đi theo.
Cô dẫn anh tới một cây cầu, cô ngồi trên lan can, hai chân đung đưa giữa không trung.
"Hạnh phúc ở chỗ nào?" Anh nhìn cô. Cứ cảm thấy câu hỏi này dường như là ở ca khúc nào đó, mùa xuân ở nơi nào a mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở trong tim bạn nhỏ kia.... Lâu lắm rồi, nhớ lầm ca từ không phải lỗi của anh, anh cũng là có tuổi thơ.
"Lập tức có giờ." Cô nhìn về một phương hướng, không yên lòng trả lời.
"Đến rồi đến rồi." Cô chỉ về phía tòa cao ốc gần cây cầu, "Nhìn mau nhìn mau."
Anh theo hướng cô chỉ nhìn qua, cũng không phát hiện ra cái gì kỳ quan thứ tám của thế giới a, cái gì phong cảnh đẹp đẽ và vân vân, chỉ nhìn thấy một cô gái bình thường hơi mập mạp và một người đàn ông tuấn tú mặc quần áo bác sĩ. Người đàn ông gần như dựa hẳn vào cô gái mập mạp, hình như là làm nũng. Cô gái bị anh ta quấn lấy vẻ mặt có chút ảo não, nhưng mà có thể thấy được cũng không phải chán ghét, chỉ là thẹn thùng mà thôi.
"Hạnh phúc đâu?"
"Chính là đó a." Thật sự là thai phàm mắt thường, hạnh phúc cũng không nhìn ra. Cô nhảy khỏi lan can xoay người, phía trước cầu trống trải, có thể nhìn thấy được ráng chiều vô cùng xinh đẹp, "Ráng chiều nơi này vô cùng xinh đẹp."
"Có một thời gian tôi rất thích đến đây ngắm trời chiều. Ngày nào cũng đến, sau đó lại phát hiện mỗi ngày cứ đến thời gian tan tầm, hai người kia sẽ xuất hiện, cảm thấy ngắm nhìn hành động của bọn họ rất vui vẻ, còn hay hơn là ngắm nhìn trời chiều, liền chú ý đến bọn họ. Ngắm suốt một thời gian, mới biết được, cô gái kia làm việc trong tòa cao ốc. Phòng khám đối diện tòa cao ốc chính là của bác sĩ kia, chỉ cách một đoạn đường ngắn như vậy, chính là ngày nào anh ta cũng phải đi đón bà cố của anh ta. Cảm thấy cô gái kia thật là hạnh phúc. Tiếp sau đó, mới nghe nói bác sĩ kia là người mù, để có thể đón cô ấy, phải trả rất nhiều tiền để thuê cửa hàng đối diện kia, lại càng cảm thấy cô ấy đúng là vô cùng hạnh phúc." Cô nhìn về phía xa, mỉm cười, "Nói cho anh biết một bí mật nha, bọn họ với tôi mà nói chính là hạnh phúc của thế gian này, anh với tôi mà nói, chính là hy vọng."
"Hy vọng?" Trái tim anh không khống chế được đập điên cuồng , liệu có phải như những gì anh nghĩ không?
"Đúng , hy vọng." Cô không chú ý tới lời nói của anh có chút khẩn trương, một mạch nói hết, "Trong những người mà tôi gặp, còn sống có lẽ chỉ có anh là một lòng một dạ nhất. Thấy anh, mới cảm thấy , có lẽ thế giới này vẫn còn một tia ánh sáng nhạt." Cô cười, quay lại vỗ vỗ vai anh, hô khẩu hiệu cổ vũ, "Cho nên, anh nhất định phải giữ gìn thật tốt nha, không nên phụ lại sự kì vọng của Đảng và nhân dân."
Trái tim giống như mặt trời lặn cùng nhau rớt xuống, sắc trời tối sầm lại.
Anh nghe cổ họng khô khốc của mình khó khăn lắm mới phát ra âm thanh: "Nếu....."
"Nếu ...... tôi nói........tôi đã thay đổi thì sao....." Anh dựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô cười khổ.
Cô kinh ngạc đến mức không thể nhúc nhích.
"Nếu, tôi nói người đó là cô thì sao?" Ngay sau đó, anh ném quả bom thứ hai.
~
Màn đêm mở ra. Dùng màu sắc tối tăm vẽ lên khoảng cách giữa anh và cô.
Vì sao có thể nhìn rõ ràng như vậy, mà khoảng cách lại xa xôi như thế?
"Oa ha ha ha ha ha ha ----" Lôi Húc Dương ngồi trên bàn làm việc vô cùng kích động cất giọng cười lớn: "Lão Nhị, mày cũng quá kém đi, oa ha ha ha ha ha ha ha, lần đầu tiên động lòng thổ lộ người ta hoàn toàn nghe không hiểu, lần thứ hai rốt cuộc nói người khác nghe hiểu, cư nhiên dọa người ta chạy mất......"
Tiếng cười của anh cực kỳ chói tai.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận