Ánh sáng nhạt

Đương Quy đang chìm trong áp suất thấp.
Người hầu rượu đẹp trai hấp dẫn người khác liên tục tăng ca, những màn tán tụng anh lại bớt đi không ít.
Mà bà chủ âm hồn từ trước đến nay luôn nhiệt tình cư nhiên không giả quỷ dựa vào mép cửa tiếp khách, thật sự là thiếu đi chút đặc sắc của Đương Quy.
"Ngươi làm sao vậy?" Lục Phồn Tinh nâng cằm quan sát u Dương Sát Sát thật lâu. Qủy dị, vô cùng quỷ dị. Vẻ mặt từ trước đến nay luôn tái nhợt cư nhiên hơi hơi ửng hồng, bóng đen trước kia cũng mất đi không ít.
u Dương Sát Sát vuốt vuốt mái tóc dài sau đầu, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Lúc mái tóc dài kia được nhấc lên trong nháy mắt Lục Phồn Tinh nhìn thấy dấu bầm đen dữ tợn sau cổ cô, ánh mắt u ám.
"Ta gặp người có thể giúp ta ngủ." u Dương Sát Sát thong thả nói rành mạch.
u Dương Sát Sát có thể chất không giống người thường, có thể nhìn thấy một vài người không nên thấy gì đó, hơn nữa đã vướng mắc rất lâu, cho nên luôn không thể an tâm ngủ.
"Vậy thì tốt quá." Lục Phồn Tinh giúp cô sửa sang mái tóc dài, che đậy dấu vết thật kỹ càng, vui vẻ thay cô, "Nam hay nữ?"
"Một con gấu." Nhớ tới cái người đàn ông vừa nói liền dễ dàng đỏ mặt kia, u Dương Sát Sát không khỏi cười thành tiếng.
"Vậy là nam rồi." Lục Phồn Tinh giống như không thèm để ý kết luận, "Giúp ngươi ngủ như thế nào? Trước vận động hay là sau vận động?"
Nghe ra giọng điệu trêu trọc của cô, u Dương Sát Sát xì một hơi, nhưng mà cảm giác ngượng ngùng ban nãy cũng bởi sự đối đãi bình thường của cô mà biến mất: "Ngươi nghĩ ta cũng giống như ngươi sao a. Đầu óc toàn là những thứ hủ bại đáng vứt bỏ." May mà nói với Tinh Tinh, nếu là nói với bạo lực nữ, có lẽ cô ấy sẽ chẻ đôi cái bàn để chúc mừng đi.
"Phải phải." Cô gật gật đầu, đồng ý cách nói của cô ấy, không có cách nào, người da vàng mà, từ đầu đến chân đều vàng mới là thuần chủng [32] ,"Sau đó thì sao?"
"Ta và các ngươi khác nhau." u Dương Sát Sát nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt kiên định, "Tây Tây thì chạy trốn, ngươi thì giả ngu, ta muốn theo đuổi." Cho dù bị ghét bỏ, cũng nhất định phải nói lên tình cảm của mình.
Cô né tránh ánh mắt của Sát Sát, nhưng cũng không nói gì, còn cổ vũ cô ấy: "Cố lên a."
"Tinh Tinh, kỳ thật ngươi cũng có thể làm giống như ta."
"Cũng đi theo đuổi con gấu của ngươi sao?" Cô cợt nhả.
"Ngươi thừa biết ta đang muốn nói cái gì." u Dương Sát Sát phóng tới một ánh mắt lạnh lùng chết người.
"Hiểu được hiểu được." Cô trả lời lấy lệ, trong lòng tính toán có nên lẩn vào WC hay không, Lưu Tam Nhi [33] cũng có thể thành công , không có đạo lý gì cô lại không được.
Một người vội vàng chạy đến Đương Quy làm tiêu tan kế hoạch bắt chước Lưu Bang của cô.
"Em tôi có ở nhà không vậy?" Lôi Húc Dương thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi, rõ ràng vừa vội vàng chạy đến từ Hoan Trường.
"Hình như còn chưa về đến Hàng Châu." Lục Phồn Tinh lắc lắc đầu, nhìn dáng vẻ nóng vội của anh, "Lôi đại ca có cần giúp đỡ gì không?"
Người nghe thấy Lôi Húc Minh không ở đó đang định chạy đi luôn sau khi nghe thấy câu này bước chân dừng lại, ánh mắt đảo qua Lục Phồn Tinh, trong lòng nhớ tới Lão Nhị từng nhắc tới chuyện Lục Phồn Tinh có khả năng thuyết phục người khác, gật gật đầu: "Làm phiền cô. Lên xe tôi giải thích với cô."
Lên xe mới biết được, thật ra sự tình rất đơn giản, có một cô gái thổ lộ với Lôi đại ca, bị cự tuyệt, muốn lấy cái chết để ép buộc, được người ta phát hiện đưa tới bệnh viện, sau đó mãnh liệt đòi gặp Lôi lão đại.
Ai, lại một người phụ nữ dùng cái chết để thổ lộ.
Lục Phồn Tinh lắc lắc đầu, không biết có phải cái mệnh cô có dính dáng tới âm tào địa phủ hay không, luôn chạm phải mấy người phụ nữ như vậy.

"Vậy anh thích cô ấy không , Lôi đại ca?"
"Làm sao có thể?!" Lôi Húc Dương nhăn mày gào lên, nếu thích thì làm gì phải phiền thế này. Anh đời này chỉ yêu một mình bà xã thôi có được không!
"Có cảm tình?" Lục Phồn Tinh tiếp tục hỏi.
"Cô ấy là học trò ưu tú nhất của tôi." Lôi Húc Dương hít sâu, không hiểu mọi chuyện sao lại trở thành như thế này. Cảm tình chắc chắn là có, nhưng chỉ là cảm tình giữa người thầy và học trò. Anh cũng không biết làm thế nào cô ấy lại hiểu lầm, một mực cho rằng anh yêu cô ấy, chỉ vì thân còn mang trách nhiệm, cho nên không dám tiếp nhận. Cho xin, anh ngày trước khi chưa hiểu rõ tình cảm của mình cũng từng phong lưu, nhưng mà cũng chỉ là vui đùa mà thôi, nào có giống như bây giờ, anh căn bản là chẳng có ý tứ gì, đối phương vẫn sống chết không buông. Anh đau đầu đến chết nên mới chạy đến tìm Lôi Húc Minh, Lão Nhị ở phương diện phân rõ ranh giới với phụ nữ quanh mình rất có kinh nghiệm.
"Đối với cô ấy rất tốt?"
Anh nghe lầm rồi phải không, sao nghe như trong câu hỏi của cô ấy có pha chút trào phúng.
"Cô ấy là học trò ưu tú nhất của tôi." Anh gào thét, lần thứ hai nhấn mạnh!
Nha, vậy chắc chắn là có ý tứ rồi. Lục Phồn Tinh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Lôi đại ca, anh đã có cảm tình như vậy thì tiếp nhận đi." Cô nhàm chán ngáp một cái, như thế bớt được bao nhiêu việc a.
Tay lái của anh trượt đi, suýt chút nữa thì tai nạn: "Cho xin, tôi là nhờ cô thuyết phục cô ấy. Cô thuyết phục tôi làm cái gì?"
"Tiếp nhận không phải rất tốt sao? Mọi chuyện liền được giải quyết dễ dàng a, cứ theo ý của cô ấy, anh cũng có tổn thất gì đâu."
"Tôi có vợ rồi!" Anh sắp phát điên rồi. Không, anh đã sớm điên rồi, bằng không làm sao lại tìm một cô gái mà mình sớm biết là không bình thường giúp đỡ?
"Vậy cũng không sao a, mỗi người một vẻ." Cô rất nhẹ nhàng linh hoạt tiếp lời, "Đây không phải sai lầm mà đàn ông các anh ai cũng muốn phạm phải sao?" Năm đó một vị Lão Đại nào đó nói một câu "Đàn ông đều sẽ phạm sai lầm" đã trở thành danh ngôn kinh điển a.
"Tôi không muốn." Anh quả quyết cự tuyệt.
"Nếu không thuyết phục được cô ấy thì sao? Anh lúc đó không ngại cùng chị dâu gánh trên lưng một mạng người sao?"
"Nếu không thuyết phục được cũng đành chịu thôi, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với cục cưng." Anh rất kiên quyết trả lời. Nếu xảy ra trường hợp tồi tệ nhất, cho dù phải gánh cái danh xấu máu lạnh, anh cũng không làm ra chuyện phá hoại gia đình mình, làm tổn thương vợ mình.
"Tôi biết phải làm thế nào rồi." Từ sau khi lên xe, lần đầu tiên Lục Phồn Tinh nở nụ cười.
 
~
Cô biết phải làm thế nào?
Lôi Húc Dương sau khi bị Lục Phồn Tinh đẩy khỏi phòng bệnh vẫn còn sững sờ, cô ấy thật sự biết làm thế nào chứ? Thật sự có thể làm được chứ?
Ở trên xe, sau khi cô cười xong, lại giáo huấn anh một phen cái gì mà không có chuyện gì thì đừng trêu trọc người khác lung tung, có vợ rồi đừng có đối xử tốt với người phụ nữ khác, đừng có như con khổng tước rêu rao cái đuôi, đối xử với phụ nữ tôn trọng thỏa đáng là được rồi, không cần phải tán tụng bọn họ, các cô ấy rất có khả năng sẽ suy nghĩ linh tinh .
Anh suýt chút nữa tưởng em trai nhập hồn vào cô ấy để giáo huấn mình. Mặc dù bây giờ tâm tư vẫn rối loạn tối tăm như cũ, anh vẫn không nhịn được mà nở nụ cười, có lẽ, cô ấy với em trai thật sự chính là tuyệt phối.
Sau khi cười xong, ánh mắt lo lắng lại không nhịn được nhìn vào cửa phòng bệnh, cửa ải trước mắt này, đến tột cùng có thể thuận lợi vượt qua hay không?
Trong phòng bệnh.

Cô gái sắc mặt tái nhợt cảnh giác nhìn người phụ nữ đang cười vô cùng vui sướng quan sát mình, người phụ nữ này là ai? Thuyết khách sao?
"Nếu không thể ở bên Thầy Lôi, tôi sẽ chết." Cô ta mở miệng trước, tay phải sờ sờ kim truyền dịch trên tay trái, rất có tư thế ngươi khuyên ta một câu ta sẽ rút bỏ. Tư thế vô cùng tiêu chuẩn, xem ra đã có học hỏi tập luyện qua TV.
"Tôi biết a." Lục Phồn Tinh cười nghịch ngợm , thong thả đi đến bên giường bệnh của cô ta ngồi xuống.
"Cô, cô muốn làm gì?"
Người phụ nữ này định làm cái gì? Cư nhiên rút bỏ ống truyền dịch trên người cô, hơn nữa động tác mười phần dã man, lúc kim tiêm bị rút ra còn chảy rất nhiều máu.
"Giúp cô a?" Lục Phồn Tinh cho cô ta một nụ cười "Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô đến cùng" , động tác trên tay không dừng lại, sau khi rút bỏ kim truyền dịch, lại tháo bỏ băng gạc trên cổ tay cô ta.
"Tôi không cần cô giúp!" Cô gái thét chói tai, giật tay lại.
Lục Phồn Tinh không thèm để ý buông tay cô ta ra: "Vừa nãy ở trên đường tôi đã hỏi Thầy Lôi rồi, anh ấy nói cô muốn chết thì cứ việc a anh ấy không quan tâm, cô thích chết thì cứ chết đi."
"Không, không thể nào." Cô gái lắc lắc đầu, từ chối tin tưởng lời nói của cô. Không thể nào, sẽ không, anh ấy đối xử với mình tốt như vậy, sẽ không đối xử với mình tàn nhẫn như thế, anh ấy chỉ là tạm thời không hiểu người anh thật sự yêu là mình mà thôi. Sau sự việc lần này, anh ấy sẽ biết mình đối với anh ấy quan trọng như thế nào.
"Có gì mà không thể? Cô không phát hiện ban nãy tôi bảo anh ấy ra ngoài, vẻ mặt anh ấy vui vẻ hơn nhiều sao?" Lục Phồn Tinh nhíu mày.
“Cô nói bậy!”
"Trong lòng cô biết những gì tôi nói là sự thật." Lục Phồn Tinh cảm thấy chơi rất vui vẻ đè miệng vết thương của cô ta, nghe thấy cô ta thét lên đau đớn còn cười vui vẻ, "Nói thật, tôi cũng cảm thấy như vậy thì thà chết đi cho rồi. Vừa rồi chết gọn gàng biết bao nhiêu, bây giờ đỡ phải chịu đựng sự đau khổ như thế này. Vì sao vừa rồi không thể chết gọn gàng, nguyên nhân tôi sẽ phân tích giúp cô, bởi vì cô cắt chỉ là tĩnh mạch mà thôi, cái này quá trình chết quá chậm......" cô cầm mấy con dao gọt hoa quả trên bàn bên giường, đặt vào tay cô gái, lại kéo đến chỗ cổ tay cô ta, "A, chính là chỗ này, cắt đi, tin tưởng tôi, sẽ chết rất sảng khoái, trước khi chết còn có thể nhìn thấy cảnh tượng máu phun, thật nha, không phải chảy, mà là phun nha!"
Cô gái đờ ra tại chỗ. Cô từng tưởng tượng sẽ có rất nhiều người đến khuyên mình, an ủi mình, mà mình chắc chắn sẽ kiên trì, không đạt mục đích thì có chết cũng không nghe theo, chính là chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình cảnh như bây giờ.
"Nha?" Lục Phồn Tinh đưa tay quơ quơ trước mắt cô ta, "Sao lại không cắt? Thích chết từ từ? Cái này cũng rất dễ a, cắt tĩnh mạch cũng được cắt thêm mấy nhát dao là được, hiệu quả cũng giống nhau. " Cô lại kéo tay cô ta tới vị trí khác.
Cô gái vẫn bất động.
"Ai, thật khó hầu hạ." giọng nói của Lục Phồn Tinh có chút bất đắc dĩ, lấy lại dao trong tay cô ta, "Như thế này đi, tôi đi cùng với cô, tôi một dao cô một dao, ai cũng có bạn." Vừa nói xong, cô cắt ngay một dao vào cổ tay, máu bỗng chốc chảy ra, vẻ mặt cô vẫn không chút biến đổi.
Con ngươi cô gái thoáng cái trợn lên
"Sao? Còn chưa ăn thua sao? Muốn tôi một dao cô một dao mới thích? Được rồi, cùng lắm thì tôi thêm một dao trước cô." Cô nói xong lại cắt vào cổ tay ngay sau miệng vết thương.
Cô gái hít một hơi khí lạnh: "Cô là đồ điên!"
"Rất nhiều người nói như vậy." Lục Phồn Tinh không thèm để ý khua khua dao, lấy một quả táo lên từ trong giỏ hoa quả gọt vỏ. Máu trên dao dính vào quả táo trắng như tuyết, vô cùng đẹp đẽ.
Cô cắn một miếng táo dính máu, máu trên cổ tay nhuộm đỏ tay áo cô: "Thường xuyên nghe thấy người khác nói như vậy. Tôi là đồ điên thì cô là cái gì? Đem sinh mệnh của chính mình ra để đặt cược thì không bị điên chắc?"
Cô nhai mấy miếng: "Tôi có một người bạn viết ngôn tình. Cô ấy thấy loại nữ phụ như cô là phiền phức nhất, nói là loại tác giả rác rưởi cố viết cho đủ số lượng từ. Tôi nghĩ mãi cũng thấy cũng có đạo lý, một quyển sách nhiều chữ như vậy, nếu chỉ có nam nữ chính nói chuyện yêu đương thì làm sao mà thu hút được, tuy rằng các ngươi tồn tại là có ý nghĩa riêng, nhưng mà tôi vẫn cực kỳ chán ghét. Vô cùng chán ghét."
Nụ cười của cô vừa tắt, khuôn mặt liền trở lên rét lạnh: "Cô có biết mặc kệ vai phụ tự sát như thế nào cũng chẳng đem lại kết quả gì hay không? Chỉ càng làm cho người ta chán ghét mà thôi."
"Chính là, chính là chúng ta cũng không sống trong tiểu thuyết!" Cô gái cố lấy dũng khí cãi cô một câu. Người phụ nữ trước mắt này nhìn qua thật quá điên cuồng, ,dường như chỉ cần hơi kích động một chút là có thể giết chết những người muốn tự sát.

"Tôi cũng có thể cho cô sống trong tiểu thuyết a." Cô toét miệng cười, "Giết người ở phòng bệnh cũng rất hay, có thể lên mặt báo. Hay là nói hai người chúng ta muốn làm GL [34] , không được xã hội chấp nhận, cho nên chỉ còn con đường tự tử."
"Cô, cô.........đồ điên!"
"Đổi danh từ khác đi, nghe chán quá. Cái gì đó như biến thái chẳng hạn, nghe cũng hay đấy." Lục Phồn Tinh thật bất đắc dĩ, đổi cái gì mới mẻ một chút chơi mới vui nha.
"Cô, cô ..........Biến thái!"
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy nha. Lục Phồn Tinh cảm thấy rất hài lòng lại ngặm miếng táo: "Cô có hiểu rằng chết là hết hay không."
"Tôi chính là muốn anh ấy phải áy náy cả đời!" Trong lòng cô gái thật ra từ thời khắc cắt cổ tay đã có chút dao động, nhưng lúc này vẫn còn già mồm.
"Đúng đúng đúng, anh ấy sẽ áy náy." Lục Phồn Tinh đưa quả táo qua, "Ngày giỗ hàng năm của cô anh ấy sẽ áy náy, cùng lắm thì ngày rằm mùng một thắp cho cô nén hương, mặt khác anh ấy ngày ngày đều ôm hôn vợ mình, hôn a sờ a, cứ như vậy cứ như vậy."
Sắc mặt cô gái càng trở lên trắng bệch.
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ sống thật tốt. Ít nhất phải tốt hơn vợ anh ấy. Hàng ngày ở trước mặt anh ấy ăn mặc xinh đẹp hơn vợ anh ấy, phải trẻ hơn vợ anh ấy, hiểu biết hơn vợ anh ấy, chu đáo hơn vợ anh ấy, không làm anh ấy khó xử như vợ anh ấy, phải giở trò sau lưng mới thắng được chứ." Lục Phồn Tinh âm thầm thè lưỡi, nếu Lôi Húc Dương biết cô ở đây giật dây cô ta theo đuổi anh ta, không biết sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà cô tin tưởng cô gái này cuối cùng sẽ bị cô thuyết phục, chỉ là mất bao nhiêu thời gian mà thôi. Bởi vì, còn sinh mệnh là còn cơ hội.
Thật lâu, thật lâu sau, có một giọng nói rất rất nhỏ, không chắc chắn vang lên.
"Như vậy........Thật sự có thể sao?"
Đã lâu như vậy rồi , rốt cuộc có giải quyết được không?
Lôi Húc Dương sốt ruột đi qua đi lại.
"A? Anh sao lại ở đây?" Một người đàn ông tóc dài mặc quần áo bác sĩ đi tới.
Anh dừng bước , tập trung nhìn mãi mới nhận ra người chào hỏi mình là Tiểu Cố đang ở bệnh viện trực ban. Bởi vì có cùng Lôi Húc Minh qua Đương Quy vài lần, cũng coi như quen thuộc, liền đem sự tình mất mặt này nói qua một chút.
"Tinh Tinh ở trong đó?" Sắc mặt Tiểu Cố thay đổi.
"Phải." Lôi Húc Dương có cảm giác kỳ quái, nhưng vẫn mặc kệ.
Tiểu Cố quay người dùng sức đẩy cửa phòng bệnh, hoàn toàn mặc kệ cái nhìn kỳ quái của mọi người: "Mở cửa! Nhanh lên! Nếu không ta phá cửa vào!"
"Đến rồi đến rồi, thật là, đòi mạng a."
Cửa vừa mở ra, Tiểu Cố liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô lại của Lục Phồn Tinh, còn giơ tay chào hỏi anh: "Hi!"
Hi cái đầu ngươi. Tiểu Cố không để ý đến cô, lập tức lôi cánh tay cô đang giấu ở đằng sau ra, quả nhiên như anh đoán trước , cánh tay kia nhuộm một màu đỏ tươi làm người ta hết hồn.
"Ngươi!" Anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ, muốn giáo huấn cô một trận ra trò, lại không thể bỏ mặc vết thương của cô, chỉ có thể nuốt mấy tiếng thô tục lại, kéo tay cô đến phòng nghỉ, "Đi theo ta."
Lôi Húc Dương nghi hoặc nhìn theo bóng bọn họ đã đi xa, kéo tầm mắt trở lại phòng bệnh, liền thấy cô gái nở nụ cười kiên cường với mình: "Em sẽ sống thật tốt, anh chờ đi."
Không biết vì sao, anh rùng mình một cái.
Việc này, như vậy xem như giải quyết rồi sao?
Phòng nghỉ của bác sĩ.
"Đau quá đau quá." Lục Phồn Tinh ồn ào kêu đau, hy vọng lấy được chút đồng tình của người đàn ông có khuôn mặt xanh mét trước mặt .
"Đau thế nào cũng không chết được." Tiểu Cố tàn nhẫn nói, động tác trên tay nhẹ đi, "Lại thêm hai vết sẹo, cộng thêm những vết từ trước, cổ tay ngươi có thể làm đàn tỳ bà."

"Cũng coi như nhạc khí dân tộc, làm người Trung Quốc không thể chỉ đặt tình yêu nước ở trong lòng, cần phải....... đau đau đau!"
Tăng thêm chút lực đã thành công làm cô thôi nói năng bậy bạ, Tiểu Cố cúi đầu xử lý miệng vết thương của cô, cũng không nhìn cô: "Ta đã nhờ đồng nghiệp gọi Tây Tây tới đón ngươi. Ngươi lần trước đã đồng ý với chúng ta......."
"A......." Lục Phồn Tinh mở to miệng ngáp, vừa lúc cắt ngang lời nói của anh, "Sao lại thấy hơi buồn ngủ."
Tiểu Cố mím môi, từ bỏ việc giao tiếp cùng cái đầu trâu: "Ngươi nằm nghỉ trước đi, Tây Tây đến ta gọi ngươi."
 
~
 
Lôi Húc Minh vừa xuống máy bay nhận được tin nhắn liền vội vàng chạy đến bệnh viện đã thấy Lôi Húc Dương vẻ mặt thả lỏng mệt mỏi ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh.
"Thế nào rồi?" Anh đi qua vỗ vỗ vai anh trai, mắt nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt.
"Không hiểu thế nào, hình như đã giải quyết xong rồi." Cả người Lôi Húc Dương ngả về phía trước, hai tay chống gối, xoa xoa mặt, tuy rằng vẻ kiên quyết trong mắt cô bé kia có chút dọa người, nhưng ít nhất sẽ không ồn ào tới mức tai nạn chết người, "Không được nói cho chị dâu mày biết."
Nghe nói đã giải quyết, Lôi Húc Minh nhẹ nhàng thở ra, bật cười: "Anh còn biết không muốn nói cho chị dâu a."
"Tao cũng không làm gì có lỗi với cô ấy." Lôi Húc Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, anh cũng không làm sai cái gì a, "Chỉ là không muốn cô ấy lo lắng mà thôi, mày làm gì mà nói cứ như tao đã làm ra chuyện gì ấy."
"Đàn ông đã kết hôn, xin tự giác giữ khoảng cách hơn một thước với những người phụ nữ khác." Anh đút hai tay trong túi, ánh mắt sau gọng kính nghiêm túc nhìn anh trai mình, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc.
"Được rồi được rồi, đã có người giáo huấn tao trước mày rồi."
"Ai?" Anh hùng nào gặp qua lại có cái nhìn tương đồng như vậy?
"Cái người bang chủ Cái Bang tuấn tú phóng khoáng trắng trẻo sạch sẽ đó." Canh đúng lúc anh cần nhờ vả giáo huấn a, oán niệm. Có tiếng nói chung như vậy, không kết bái cũng nên kết hôn.
"Anh gặp cô ấy?"
"Đi tìm mày, đúng lúc gặp cô ấy, ngựa chết thành ngựa sống." Nhưng mà cũng may mà có cô ấy, anh thật cảm kích, "Đúng rồi, ban nãy hình như cô ấy cắt cổ tay chảy rất nhiều máu....." Lôi Húc Dương chưa kịp nói xong, đã phát hiện mình bị túm áo nhấc lên, khuôn mặt có vài phần khó hiểu vài phần căng thẳng vài phần tức giận dí sát vào mặt anh.......
"Vì sao người của anh tự sát cô ấy lại chảy máu?"
Người này, người trước mắt này, là kẻ từ trước đến nay luôn bình tĩnh thản nhiên, có chuyện gì đều để ở trong lòng, em trai anh sao?
Lôi Húc Dương mơ hồ, cũng quên mất tranh cãi vấn đề loại lời nói "Người của anh" này tính khuynh hướng quá nặng, nhưng vẫn biết trả lời vấn đề em trai hỏi: "Tao không biết, Tiểu Cố đã dẫn cô ấy đi..........." Vẫn như cũ nói còn chưa dứt lời, cổ áo đã bị thả ra, anh lại ngã vào ghế.
"A lô..........Là tôi.........Phải, tôi đang ở bệnh viện......Tôi biết...........Các ngươi bây giờ đang ở đâu.......Cổng viện? Tốt, tôi ra ngay đây.........."
Lôi Húc Dương ngỡ ngàng nhìn bóng dáng vừa gọi điện thoại vừa chạy ngày càng xa của Lôi Húc Minh.
Cái người lo lắng gọi điện thoại ban nãy, là em trai của anh sao? Là cái người việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng mới làm, luôn chú ý giữ khoảng cách với người khác , em trai của anh đấy sao?
Bóng dáng Lôi Húc Minh mất hút ở chỗ ngoặt.
Lôi Húc Dương từ từ thoát khỏi sự kinh ngạc, trên khuôn mặt màu đồng góc cạnh rõ ràng hiện lên nụ cười tươi rói.
Chỉ là bạn bè?
Đi lừa quỷ đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận