Cô mơ màng tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm nửa nhắm nửa mở, mang chút tức giận nhìn bầu trời vẫn tối đen như mực ngoài cửa sổ .
Cho xin,bây giờ còn rất sớm đi? Ba giờ sáng?
Cô khó chịu suy đoán,từ từ nhắm mắt lại, đưa tay lần mò con điện thoại Siemens ở đầu giường , hơi hé mắt nhìn.
Mấy kí tự tiêu chuẩn xuất hiện che kín màn hình quả nhiên là 03:30
Thật sự là thời gian làm người khác chán ghét.
Có chút buồn bực đem điện thoại vứt xuống đầu giường, vùi mặt vào giữa hai khuỷa tay.
Mắt thật là mỏi , mỏi đến mức tưởng chừng như không mở ra được, đầu óc mơ màng đã dần dần tỉnh táo lại, không cho cô trở lại thế giới đen tối ngọt ngào.
Buồn ngủ và tỉnh táo đấu tranh hồi lâu, thân thể chủ nhân rốt cuộc chịu không nổi chiến trường đấu tranh mãnh liệt như vậy ở trong cơ thể mình , chống hai khuỷa tay , ngẩng đầu , thở mạnh ra một hơi.
Rời giường đi, rời giường đi.
Lắc lắc đầu xoa xoa mặt, cô cam phận ngồi dậy , đi ra khỏi phòng ngủ.
Trên sàn phòng khách ngổn ngang toàn vỏ chai rượu và mấy người ngủ như lợn chết.
Homeparty ngày hôm qua kéo dài đến tận rạng sáng, đám hồ bằng cẩu hữu [2] này đều giống cô vừa mới ngủ chẳng được bao lâu.
"Thật hạnh phúc." Cô bất mãn nói thầm, đá cho con lợn chết gần nhất một phát. Lợn chết lầm bầm, trở mình, lại tiếp tục ngủ li bì.
Cô cũng nằm xuống-- đặt đầu tên một cái lưng, gác chân lên một cái lưng khác, dù sao bọn họ cũng ngủ như chết không biết được – không chút nào buồn ngủ , đôi mắt thản nhiên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ thay đổi từng chút từng chút một.
Hình như mưa đã tạnh rồi.
Thật ra chẳng qua cũng chỉ mới mưa một lúc mà thôi, sao lại cảm thấy mưa này dường như đã rơi cả đời?
Cô gõ gõ đầu mình, cảm giác nhận thức về thời gian của mình càng lúc càng mờ nhạt, mỏng manh.
Trong phòng khách đầy người đang ngủ, có người ngáy vang dội, cô ghen tị liếc mắt nhìn người đó một cái, nhàm chán đếm từng lần từng lần hít thở của mình.
Càng đếm càng cảm thấy buồn bực, cô lần mò rời khỏi bàn trà mờ mịt toàn khói bụi, đi tới chỗ chắn song cửa sổ ngồi xuống.
Có lẽ hôm nay có thể thấy mặt trời?
Cô mong chờ một chút may mắn, hai chân để ngoài cửa sổ, lơ lửng giữa không trung, đung đưa đung đưa.
Thân hình thanh tú gầy yếu tưởng như gió thổi bay, cô lại không cảm thấy chút nguy hiểm nào, híp nửa con mắt hưởng thụ hút thuốc.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Lúc cô dường như đã hút hết cả bao thuốc lá.
Bầu trời đen tối dần dần sáng tỏ.
Nhưng là mặt trời vẫn không hề xuất hiện.
Cô cúi đầu mỉm cười, có chút tự giễu.
Cô sớm nên biết vậy.
Cho dù mưa gió đã qua, cũng không phải ai cũng có thể may mắn thấy ánh sáng mặt trời.
CHƯƠNG 1.
Lôi Húc Minh đã không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình bị đánh.
Nắm đấm vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn táng thẳng vào má phải anh, làm anh mất trọng tâm, lảo đảo lùi về phía sau từng bước, va mạnh lên biển quảng cáo ở bến xe, theo đà ngã vật ra mặt đất.
Tiếng kính rơi trên mặt đất hoàn toàn chìm nghỉm giữa âm thanh rào rào của cơn mưa tầm tã.
Ra tay thật nặng.
Cuối cùng thì số anh là may mắn hay đen đủi? Năm năm , mỗi lần bị bắt đi xem mặt đối tượng đều là do cãi nhau với người yêu mà xúc động đồng ý, không thật lòng tự nhiên cũng sẽ không có tình cảm, nhưng là mỗi lần lúc dùng bữa, khi ăn anh sẽ luôn cảm nhận được có người dùng ánh mắt giết người nhìn mình, một mạch giết anh cho đến khi anh cơm nước xong xuôi, tiễn giai nhân ra về.
Đáng ra ngày đó anh nên yên phận, giữ đúng khuôn phép, đừng có xen vào việc của người khác, nhưng anh lại không đành lòng nhìn người khác vướng mắc chuyện tình cảm, cuối cùng vẫn lấy mình ra làm đạo cụ, cùng đối tượng đóng kịch, mục đích là làm cho người đàn ông kia ghen.
Anh ngồi dưới đất, dựa lưng vào biển quảng cáo của bến xe, đưa tay sờ sờ má phải.
Đau....
Đau đớn làm anh theo bản năng rên lên, đây là hâu quả của việc "Không đành lòng". Nói thực ra, tuy rằng anh đã bị đánh vài lần, nhưng loại cảm giác này đúng là chưa từng trải qua.
Bình thường anh sẽ trốn tránh qua loa hoặc mượn thế giảm bớt một ít sức lực đang đánh tới, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Hôm nay, ngoại lệ.
Kính vừa rồi khi ngã xuống đã rơi mất, mắt phải có thị lực tốt hơn một chút thì đau đớn đến mức khó có thể mở ra , cả thế giới trong mắt anh dần dần trở lên mơ hồ.
Mưa rất to, không ngừng rơi, dường như đã rơi rất lâu rồi. Hay là suốt từ cái đêm của năm năm trước kia vẫn chưa bao giờ ngừng rơi?
Năm nay Hàng Châu rất kỳ quái, mưa dầm một giọt cũng không rơi, trái lại , giữa mùa hè lại có mưa to gió lớn.
Anh nhắm mắt lại, dựa toàn bộ sức nặng vào biển quảng cáo phía sau.
Đêm đã khuya. Người đi đường thưa thớt.
Thế giới của anh, cũng chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích không ngừng, thỉnh thoảng có tiếng xe cộ, cùng tiếng cãi nhau náo nhiệt bên cạnh.
"Anh sao lại có thể đánh anh ấy?" giọng nói của người phụ nữ.
"Anh sao lại không thể đánh hắn ta? Em đau lòng?" Người đàn ông khó chịu gào to.
"Tôi......Anh nói cái gì a! Thât sự là đủ rồi!"
"Em có thể cứ như vậy vứt bỏ tình cảm mấy năm của chúng ta? Em có thể cứ như vậy mang trong mình đứa con của anh đi lấy người khác sao? Anh không ngờ em lại là người vô tình như vậy."
"Người không muốn kết hôn là anh! Anh có quyền gì nói tôi?"
"Anh...." Người đàn ông dường như biết mình đuối lý , " Chúng ta về nhà rồi nói."
Một lúc sau người phụ nữ kêu "Tôi sao phải trở về với anh" "Tôi không muốn." "Tôi sẽ kêu lên đấy." linh tinh , vốn hoàn toàn không muốn kháng cự, tiếng kháng cự càng ngày càng xa, dần dần bao phủ nơi đây chỉ có tiếng gió và tiếng mưa rơi.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lại là một màn trình diễn câu chuyện tình yêu xưa lắc xưa lơ, nam trư nữ trư yêu nhau, sau đó có một người e ngại hôn nhân, khiến người kia muốn đi xem mặt để làm cái người đầu óc ngập nước kia tỉnh táo lại.
Thế giới này làm sao vậy?
Không phải yêu mà không được, thì lại là yêu mà không hợp.
Đôi mắt anh vẫn nhắm chặt, khóe môi lại nhếch lên nét cười khổ nhợt nhạt.
Yêu , mà , không , được. Anh cũng có một người như vậy.
Hay là ngày mai chạy đến cho cô ấy nhìn thấy vết thương, cô ấy sẽ nói cái gì?
"Anh sao lại bị người ta đánh?"
Hoặc là " Lại đi xem mắt đến một nửa, nam diễn viên xuất hiện , cho anh một nắm đấm như phim truyền hình?”
Hoặc là " Anh cũng quá đen đủi đi? Mỗi lần đi xem mặt đều đụng tới phụ nữ có bạn trai luyện quyền anh."
Hoặc là....
"Kính của anh quả thật không tồi."
Giọng nói quen thuộc mà hàng đêm anh vẫn nghe thấy trong mộng khiến anh rùng mình. Ngồi thẳng lưng, đồng thời mở to mắt, khoảnh khắc chuẩn bị quay đầu lại kia, anh trong lòng bỗng hiểu được, anh lại hy vọng xa vời rồi.
Làm sao có thể là cô ấy.... Đêm khuya như vậy, mưa to như vậy, cô ấy làm sao có thể đi ra ngoài một mình.
Anh không muốn cứ mãi luẩn quẩn trong cái vòng tròn quá khứ nữa , tiếp tục nhắm mắt lại.
"Thật đấy, kính của anh quả thật rất tốt." giọng nói kia vẫn tiếp tục líu lo bên tai anh, còn kiên quyết kéo tay anh, đặt kính vào lòng bàn tay. "Rơi như vậy mà cũng không làm sao, giới thiệu cửa hàng đó cho tôi đi, tôi có người bạn thường xuyên làm rơi hỏng kính, chúng tôi đều nói cô ấy là loại phá của.”
Xem ra ở đây không thể có được yên tĩnh, anh cầm kính trong tay, chuẩn bị rời đi, thuận miệng đáp lại một câu : "Giọng nói của cô rất giống một người bạn của tôi."
"Thật khéo," người nọ ngữ khí vui vẻ ,"Anh không đeo kính cũng thật giống một người bạn của tôi."
Anh không đeo kính thật là giống anh ấy.....
Một hình ảnh khác trong trí nhớ tàn nhẫn nện vào anh. Ngực thật đau, còn đau hơn vết thương trên mặt.
"Những lời này có người nói với tôi rồi." Anh thì thào, cố gắng đứng lên, quay đầu liếc mắt nhìn cô gái vẫn còn đang líu lo.
"Câu nói kia cũng có người nói với tôi rồi." Cô nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười tươi rói.
Là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Không xinh đẹp, làn da hơi vàng, có mấy cái tàn nhang vênh vang ở chóp mũi, nét nổi bật duy nhất là cặp mắt hạnh nhân ánh lên nét tinh quái kia. Tuổi có vẻ không lớn, tóc buộc thành hai bím, có vẻ tầm trên dưới hai mươi. Mặc một cái áo ba lỗ cổ quái, có rất nhiều túi lớn, hay có thể nói cái áo ba lỗ chính là một cái túi to, ngồi xổm bên cạnh anh, cười vô cùng rực rỡ.
"Bị đánh vui lắm sao?" Đầu của cô hơi nghiêng sang bên phải, nghiên cứu vết thương bên má phải của anh.
"Không tồi.Cô có thể tự mình thử xem." Anh thản nhiên nhìn cô một cái.
"Được , tôi cũng nghĩ như vậy." Cô gật đầu thật mạnh, cười như hoa nở, dường như cảm thấy đề nghị của anh rất tuyệt. Sau đó cô cúi đầu, lấy từ áo ra một quyển sổ và bút, " Ký giúp tôi một chữ được không?"
Anh nhìn cô một cái, vài giây sau: "Chữ của tôi không đáng giá."
"Tôi vừa rồi đã nhìn thấy hết." Cô nhức đầu, có chút ngượng ngùng cười, " Từ đầu đến cuối. Không phải cố ý. Trước đây tôi cũng có thấy vài lần, cái đó.... anh hình như thường xuyên bị đánh......"
Anh hơi nhíu mày, đoán: "Cho nên cô định lấy tên tôi để chuẩn bị lập bia?" Sợ một kẻ số vô cùng đen đủi thường xuyên bị người ta đánh có ngày chết bất đắc kỳ tử , sau đó trở thành ma mà không tên không tuổi sao?
"Anh muốn như vậy?" Cô hình như hoảng sợ, nhìn anh dè dặt, dường như thực sự sợ phải lập bia cho anh," Cái đó, tôi nghĩ cần phải nói rõ một chút, tôi rất nghèo....."
Anh khẽ cười ra tiếng, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đêm nay thật là hoang đường.
Ngoài chuyện làm ăn ra, anh cũng không có nhiều kinh nghiệm chuyện trò với người xa lạ, cũng không ưa thích gì chuyện đó.
Thế nhưng hiện tại, anh mặc âu phục ngồi bệt ở bến xe, cùng một cô gái kỳ quái không biết từ đâu chạy đến nói những lời cổ quái.
"Tôi cảm thấy anh thật là .... mạnh mẽ ..." Cô cắn cắn đầu bút, có vẻ như đang cố gắng tìm từ ,"Thật đấy , siêu mạnh mẽ. Tôi đã nhìn thấy, anh vừa rồi ôm hôn đều là giả vờ, vốn không hề đụng tới các cô ấy, sau đó nam chính dũng mãnh xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tôi chỉ ở trong sách của bạn tôi thấy được nam phụ như vậy -- cô ấy viết tiểu thuyết ngôn tình, nhưng mà cái này hình như không liên quan gì đến chuyện chúng ta đang nói -- chính là mấy cái loại diễn viên phụ này, trên cơ bản đều là vì muốn để nam nữ nhân vật chính nhìn thẳng vào tình cảm của mình mà xuất hiện. Tôi cảm thấy người như thế thật tuyệt , thật đấy."
Cô mỗi khi nói lại gật đầu thật mạnh, như muốn nói lời nói của mình cực kỳ đáng tin.
Nam phụ sao?
Sắc mặt anh âm trầm.
A. Hình như là vậy. Hình như anh đã quen với thân phận như vậy, hành vi như vậy. Bởi vì trong quyển sách kia, có ba người đàn ông, một người được người phụ nữ đó yêu, một người yêu người phụ nữ đó, còn một người, có được người phụ nữ đó.
Người Trung Quốc kết luận, có được người phụ nữ đó là nam chính, còn lại là diễn viên phụ.
Nữ diễn viên của anh đã trở thành nữ chính của người khác, vì thế, anh vĩnh viễn chỉ có thể là diễn viên phụ.
Anh đến quá chậm, vì thế cũng chỉ có thể trở thành một câu chuyện xưa, một diễn viên phụ của cô ấy, giúp cô ấy nhận ra được tình cảm thật sự của mình.
Một đêm mưa năm năm trước, cô tìm được nam chính của mình, trái tim anh rơi trên mặt đất mà anh không cách nào nắm giữ , tiếng rơi chìm nghỉm giữa âm thanh rào rào của cơn mưa.
Anh rốt cuộc nhớ ra vì sao hôm nay anh đồng ý đi xem mặt, vì sao khi người kia giơ nắm đấm trước mặt anh không hề né tránh, bởi vì ngày mai là ngày cô đính hôn.
Ngày mai cô ấy sẽ đính hôn.....
Anh không đau lắm.
Thật sự. Không đau lắm.
Có thể gặp được một nửa thực sự của mình là một loại may mắn, cho nên không cần đau khổ.
Anh ngẩng cao đầu.
Là ai đã từng nói, khi muốn khóc, chỉ cần ngẩng đầu, lệ sẽ không tuôn?
Ngày đó trời mưa rất lớn, ông trời dường như muốn bù đắp những ngày mưa dầm chưa từng tới kia.
Anh ở bến xe công cộng ngây người thật lâu.
Cách anh một thước, là cô gái cổ quái kia.
Trời khóc. Không ai khóc.
Trận mưa kia dường như kéo dài cả nửa mùa hạ.
Mưa ngày đó đã tạnh, anh trai anh , thần long thấy đầu không thấy đuôi , Lôi Húc Dương và chị dâu giỏi giang khôn khéo Tô Bảo Ý cũng xuất hiện trước mặt anh.
Nếu không phải có người chủ động giới thiệu, sẽ rất ít người phát hiện ra Lôi Húc Minh và Lôi Húc Dương là anh em ruột, hai người bọn họ, một người làm cho người ta có cảm giác phóng đãng không kiềm chế được, một người thâm trầm tao nhã, ngay cả mặt mũi cũng rất khó tìm ra được điểm giống nhau. Lôi Húc Dương khuôn mặt cởi mở hào phóng, mày ũi thẳng môi dày; Lôi Húc Minh lại mảnh khảnh tuấn tú, đôi mắt hoa đào hiển lộ sự mưu lược sắc sảo cũng đã bị che đậy đằng sau cặp kính mắt. Lôi Húc Dương giống như mặt trời, phát ra sức nóng không hề che giấu , Lôi Húc Minh lại như mặt trăng, mặc dù chiếu rọi nhưng cũng mang theo sự xa cách.
Bọn họ hẹn gặp anh ở quán trà, khi anh đến nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, biết ngay rằng đêm đó cha mẹ đối tượng đã gọi điện đến xin lỗi.
Tô Bảo Ý nhìn Lôi Húc Minh, vẻ mặt nhã nhặn, vết bầm đen đã nhạt dần, mắt phượng xoi mói, giọng điệu chua ngoa: "Cứ như vậy, chỉ sợ một ngày nào đó mày mà không có vết thương trên mặt thì chị đây sẽ không nhận ra mất."
"Không sao, chị dâu chỉ cần nhận ra anh trai em là được rồi." Anh nghe ra sự đau lòng trong lời nói của chị, lơ đễnh uống một ngụm trà , bình tĩnh cười.
"Có lý, có lý." Lôi Húc Dương ngồi chễm chệ lớn tiếng cười , hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt quái dị của người bên cạnh, song nhận được ánh mắt giết người của Tô Bảo Bảo liền ngậm chặt miệng.
Anh nhìn thấy, thầm than quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tô Bảo Bảo thu hồi ánh mắt, lại mỉa mai anh: "Lần này lại là cái gì? Đang ăn cơm bạn trai cũ của nữ chính liền nhảy ra, tặng mày một nắm đấm , sau đó tuyên bố chủ quyền lãnh thổ?"
"Chị dâu thật thông minh." Đôi mắt hoa đào sau gọng kính bạc ánh lên nét cười.
"Thông minh cái gì? Cái loại chuyện này đã xảy ra tám lần rồi! Tám lần! Bạn trai cũ nhảy ra tám lần! Xem mặt trúng bạn bè sáu lần! Phát hiện nhà gái mang thai chuẩn bị đính hôn chín lần! Chị nói mày, cuộc đời mày không thể có chuyện gì bình thường một chút hay sao?" Thật sự là cứ kể ra đều làm cho người ta muốn hộc máu.
"Vâng." Lôi Húc Minh biết nghe lời gật gật đầu, cho thấy anh cũng rất thiết tha hy vọng cuộc đời mình trải qua những chuyện bình thường. "Cũng chỉ tại năm đó bác Tô chỉ sinh ra hai người con gái là chị và tiểu Bảo Bảo." Anh cũng thật tủi thân a. Ba gia đình qua lại, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ba nam hai nữ, hai nữ gả cho hai nam, còn lại mình anh lẻ loi, không có ai đáng thương như anh.
"Thôi đi! Liên quan gì đến ba chị ? Ngươi rõ ràng là còn chờ...." Lời nói thẳng thắn đến bên miệng, Bảo Ý mới nhớ tới ngồi trước mặt mình là em trai của mình, chứ không phải khối lô-cốt phải đạp đổ bằng được, vội vàng nuốt trở lại.
Chuyện tình yêu đau khổ năm đó của Lôi Húc Minh xảy ra ngay trước mặt chị, con bé là thuộc hạ đắc lực của chị, nó là em chồng của chị, chị tự nhiên cũng vui vẻ tác thành, nào ngờ con bé đã sớm có được tình yêu viên mãn, em chồng mình lại lỡ dở nhiều năm, dù sao vẫn cảm thấy có chút áy náy, cũng không thể không biết xấu hổ mà nhắc đến.
Anh tự nhiên biết câu nói chị dâu mình phải nuốt trở lại kia là cái gì, anh vân đạm phong khinh nở nụ cười, cúi đầu nhấc chén trà, che giấu đáy lòng vì suýt chút nữa nghe đến cái tên kia mà nổi sóng to gió lớn.
Uống một ngụm trà, không cảm thấy hương thơm, chỉ thấy chua sót.
Luôn nghĩ rằng mình đã thật sự buông xuống rồi , không nghĩ tới cô đối với anh vẫn có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
"Chị đi trang điểm lại." Không kìm được sự áy náy trong lòng, Tô Bảo Ý quyết định trốn vào nhà vệ sinh, lúc đi ra ngoài liếc nhìn chồng mình một cái , ý tứ sâu sa.
Lôi Húc Dương cười khổ.
Không có biện pháp nào, vợ có lệnh ai dám không theo? Anh bỏ ngay dáng vẻ bắt chân chéo ngũ vui vẻ khoái trá, tỳ tay lên thành bàn, tới gần em trai mình đang ngồi phía đối diện, không hề quanh co lòng vòng nhắc nhở sự thật: "Cô ấy đã đính hôn rồi."
"Em biết. Chúng ta cùng nhau đi dự, anh quên rồi sao?" Anh nhìn anh trai, kỳ quái hỏi.
"Cách tốt nhất để quên một người là yêu một người khác. Mày nhìn chị họ xem, sau khi tái hôn chẳng phải rất hạnh phúc sao?"
"Anh, anh đã thử chưa?" Anh cười nhìn anh trai. Người anh trai này của anh nhìn dáng vẻ tưởng như vô cùng phong lưu, cũng rất có duyên với phụ nữ, nhưng từ nhỏ đến lớn thực sự yêu cũng chỉ có chị dâu mà thôi.
Lôi Húc Dương thở dài một hơi, anh cũng không có cách nào: " Chị dâu mày bảo mày nói điều kiện, cô ấy giúp mày chọn."
"Em không hứng thú." Anh sờ sờ vết bầm trên mặt, đơn giản rõ ràng nói vào điểm chính, dù chọn thế nào cũng không có kết quả.
"Tiểu tử ngươi! Muốn để cho chúng ta áy náy phải không?" Lôi Húc Dương từ trước tới nay không có tính nhẫn nại, kéo cổ áo, gần như thét lên.
"Anh, như vậy là không công bằng. Cha đời này chỉ yêu mẹ, anh đời này chỉ chung tình với chị dâu, vì sao bắt em phải yêu người thứ hai ?" Biết anh trai mình đã chạm đến cực hạn, anh cũng không muốn đùa nữa.
Lôi Húc Dương nặng nề thở dài, dáng vẻ mệt mỏi: "Mọi người chỉ hy vọng em có một người ở bên cạnh." Cuộc đời rất dài, dù sao vẫn cần một người cùng nhau san sẻ.
"Lấy người mình không yêu, lỡ dở em không nói làm gì, lỡ dở người ta thì làm sao?"
Thế giới này chính vì quan niệm tìm một người sưởi ấm đó, mà có bao cặp vợ chồng bất hòa. Ngươi cưới người mình không yêu, hoàn toàn cự tuyệt không cho người ta tình yêu, chiếm đoạt hạnh phúc của người khác, chính mình cũng không hạnh phúc, thế giới này cuối cùng chỉ tràn ngập bất hạnh.
"Ai, quên đi." Không lay chuyển được, cũng không có lập trường khuyên bảo, những người đàn ông trong gia đình họ quả thật có thể hiểu được cảm nhận của nó, Lôi Húc Dương gật gật đầu, "Anh sẽ nói với ba mẹ."
"Cám ơn anh." Lôi Húc Minh uống ngụm trà, ánh mắt lướt nhanh ngoài cửa sổ một cách không mục đích, "Chị dâu sao còn chưa quay về.....A?" Ngoài cửa sổ có một điểm hấp dẫn sự chú ý của anh, theo bản năng anh thốt lên đầy kinh ngạc.
Không thể nào, lại có thể là cô ấy.
Anh luôn nghĩ rằng cô gái kỳ quái xuất hiện trong cái đêm mưa gió kia chỉ là ảo tưởng của mình. Ngày đó trời mưa thật lớn, mưa tưởng như hòa tan cả thế giới, xuất hiện một chút ảo giác cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, không có gì chứng minh được có một người như vậy từng xuất hiện.
Ngay tại lúc anh gần như tự thuyết phục mình rằng đó là do anh quá nhớ nhung người nào đó mà sinh ra ảo giác, cô lại xuất hiện trước mặt anh.
Cô vẫn mặc bộ quần áo quái lạ của mình, ngồi bệt ở đường đối diện, trước mặt còn để một cái bát vỡ, trong bát có chút tiền lẻ. Dáng vẻ đúng tiêu chuẩn ăn xin.
"Mày quen sao?" Phát hiện em trai mình nhìn chằm chằm một điểm, Lôi Húc Dương thật giật mình.
Em trai luôn ngiêm túc của mình có quen biết với Cái Bang , anh đương nhiên phải giật mình.
"Có chút duyên phận." Gặp qua mà thôi.
"MM [3] này rất kỳ lạ ." Lôi Húc Dương cảm thấy không tin nổi lắc lắc đầu, "Vừa rồi cục cưng thấy cô ấy tuổi còn trẻ mà đã phải đi xin cơm, cho rằng gia đình cô ấy nhất định có chuyện gì khó khăn, máu bênh vực kẻ yếu nổi lên, lập tức chạy đến hỏi gia đình cô ấy gặp phải khó khăn gì phải không cho nên mới phải thê lương như vậy, mày đoán xem MM kia trả lời như thế nào?"
Anh không đoán, chỉ đem tầm mắt quay về, biết trước rằng anh trai tính tình bà tám của mình không giấu nổi chuyện gì.
"Cô ấy lại còn nói 'Mỗi người một chí hướng'!!!" Bây giờ kể lại, Lôi Húc Dương vẫn lắc lư đầu tỏ vẻ rất thần kỳ.
Lôi Húc Minh bật cười.
Mỗi người một chí hướng? Qủa nhiên là lời cô ấy có thể nói ra. Tuy rằng mới chỉ gặp cô có một lần, nhưng anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ rung đùi đắc ý của cô khi nói mấy chữ này.
"Cục cưng choáng váng, còn muốn hỏi , cô ấy đã vén tay áo lên bày ra cánh tay nói mình phải làm tên ăn xin tuấn tú, phóng khoáng, trắng trẻo, sạch sẽ nhất." TV hại người a, đây là hậu quả của việc xem quá nhiều thứ linh tinh.
Tuấn tú, phóng khoáng, trắng trẻo, sạch sẽ?
Haha. Anh vỗ trán cười, cô chạy ra từ viện nghiên cứu những người kỳ quái sao?
"Anh, anh chờ chị dâu, em đi trước đây." Anh cúi người chuẩn bị rời đi trước. Bất luận như thế nào cũng cảm thấy nói chuyện với cô gái kỳ quái kia còn thoải mái hơn ở đây uống Hồng Môn trà.[4]
"Lão Nhị . " Lôi Húc Dương đột nhiên gọi anh lại, " Giọng nói của cô gái kia..."
"Giọng nói làm sao?" Anh vờ như cái gì cũng không biết.
Lôi Húc Dương nhìn nhìn vẻ mặt anh, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu:"Không có gì, đi đi."
Anh làm sao lại không biết anh trai muốn nói cái gì chứ ? Nếu không phải cô gái kia có giọng nói giống hệt giọng nói của người anh yêu, trong đầu anh làm sao lại có suy nghĩ hứng khởi muốn nói chuyện với cô?
Anh sải bước qua đường , đi đến bên cạnh cô.
Gió cuốn lên một làn bụi , nghiêng ngả lướt qua trước mặt cô, sau đó một mảnh lá rụng cuồn cuộn nổi lên, rơi vào trong bát trước mặt cô.
Cô vẫn thật chuyên chú vào Gameboy [5] trong tay, thỉnh thoảng khi đưa tay vén mái tóc rơi lòa xòa trước trán mới chịu giương mắt nhìn bốn phía. Thế cho nên anh đứng bên cạnh cô hồi lâu mà cô vẫn không hề phát hiện.
Ăn mày chơi Gameboy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...