Kiều Ân bước vào căn phòng với ánh đèn xanh sáng rực, tạo nên bầu không khí bí ẩn và huyền bí. Màu trắng phủ kín không gian, tạo cảm giác lạ lùng và khó hiểu. Mùi thuốc khử trùng lan tỏa khắp nơi, kèm theo là âm thanh nhè nhẹ của các thiết bị máy móc hoạt động liên tục.
Căn phòng rộng lớn, chứa đầy đủ các loại máy móc lạ mắt, từ những chiếc máy đo huyết áp, máy điện tim, đến các thiết bị chẩn đoán hình ảnh hiện đại. Ngoài ra, không chỉ có một mà nhiều chiếc tủ lớn đựng đầy ấp thuốc và dụng cụ y tế, tạo nên cảm giác nặng nề và áp đảo. Không gian lạnh lẽo, khô khan khiến cho cảm giác căng thẳng và có phần lo sợ lan tỏa trong tâm trí của Kiều Ân.
“Căng thẳng gì chứ? Thư giãn đi! Cô có thể ngồi ở trên giường ở đó đợi tôi một tí.”
Kiều Ân chậm rãi ngồi xuống chiếc giường y tế theo chỉ định của Dung Hiệp, người đã đưa cô đến đây để khám bệnh. Xung quanh cô, đầy các thiết bị máy móc đang hoạt động, tạo ra những âm thanh nhấp nháy, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.
Một lát sau, Dung hiệp quay lại với cốc nước trên tay rồi đưa nó cho cô.
“Nước này, uống đi cho đỡ khát”
Kiều Ân nhận lấy cốc nước từ tay anh nhưng chỉ đặt sáng một bên không có ý định uống nhưng thấy Dung Hiệp cứ nhìn chằm chằm đợi mình uống nước cô mới sinh nghi bèn hỏi.
“Sao anh cứ nhìn tôi thế?”
“Đợi cô uống nước!”
“Anh đợi tôi làm gì, tôi không khát, không uống đâu”
“Sai rồi, cô có khát!”
“Tôi không uống!”
“Cô phải uống!”
“Trong nước này có thứ gì khác phải không?”
“Phải, trong đó có thuốc mê. Uống nhanh rồi nằm xuống đó đi cho tôi vào việc”
Nghe vậy cô cũng có phần không an tâm bởi trong phòng chỉ có mình cô với hắn. Ai biết trong lúc cô ngủ thì hắn sẽ làm gì chứ.
“Anh phải đảm bào không thí nghiệp bất cứ thứ gì vào cơ thể tôi đấy. Chỉ thử thuốc thôi!”
Như bị nói trúng tim đen, khóe môi hắn giật giật, cố gặng ra một nụ cười không thể giả tạo hơn.
“Chắc mà, chắc mà!”
Sau khi uống cạn ly nước, một lát sau khi thuốc đã thấm, cô bắt đầu cảm thấy cơ thể mệt mỏi, không thể cử động, nhưng vẫn cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo để theo dõi mọi diễn biến
Dần dần, hai mắt của Kiều Ân mờ dần, cô bắt đầu mất khả năng nhận biết rõ ràng những gì xung quanh. Cảm giác lạ lùng, huyền bí lan tỏa trong không gian, cô cảm thấy rùng mình trước sự nặng nề và bí ẩn của căn phòng, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc chìm vào giấc ngủ không rõ ràng, với cơ thể mệt mỏi không thể vận động.
Trong căn phòng lạnh lẽo, Kiều Ân nằm bất động trên chiếc giường y tế, cơ thể cô rối bời dưới ánh đèn sáng chói. Anh ta quan sát mọi biểu hiện trên khuôn mặt của Kiều Ân, từng chi tiết nhỏ nhặt, trong khi cô gái đang chìm dần vào giấc ngủ không ý thức.
Dung Hiệp điều chỉnh các thiết bị máy móc xung quanh giường y tế và bắt đầu quá trình kiểm tra sức khỏe của Kiều Ân. Khi đã chắc chắn không có điều gì bất thường hắn mới lấy những dụng cụ đã chuẩn bị ra. Trông gương mặt hứng thú đó của hắn có vẻ hắn lại sắp làm gì đó lên cơ thể cô.
Hắn dùng một tay căng da nơi cổ tay, tay kia cầm bơm kim tiêm đâm qua da tạo một góc 15 độ so với mặt da nhẹ nhàng rút máu của cô. Chờ đã, hình như hành động này không nằm trong phạm vi thử thuốc.
Hắn cười tủm tỉm, không kiềm nổi cảm giác hưng phấn trong lòng vì sắp được làm chuyện anh ta thích. Hai mắt sáng rực lên, tay có chút run, thở mạnh.
Hắn cầm ống nghiệm chứa máu của Kiều Ân trên tay lắc lư, chăm chú nhìn rồi lại nở ra một nụ cười quái dị. Hắn vui vẻ đi mang thứ đó đến ngăn bí mật để bảo quản. Bên trong có nhiều ống nghiệm khác nhau đều chứa một chất lỏng màu đỏ để tên nhiều người khác nhau. Hình như người trong tổ chức ai ai cũng đã bị hắn lấy máu một lần thì phải.
Dung Hiệp mở ngăn tủ bị khóa kín rồi lấy ra một lọ thuốc nhỏ. Anh cười nhẹ
“Cuối cùng cũng được sử dụng nó!”
Không do dự, anh ta tiêm loại thuốc bí ẩn đó vào cơ thể Kiều Ân. Anh chăm chú theo dõi chỉ số cơ thể của cô, không dám bỏ lỡ một giây nào. Mọi thứ đang bình thường thì đột nhiên cô có phản ứng, thở dốc, cả người run lên rồi cả cơ thể co giật theo từng giọt thuốc ngấm vào máu.
Anh không có phản ứng gì, chỉ nhìn với một thái độ rất dửng dưng nhưng khi cơ thể cô co giật ngày một mạnh, anh mới lộ ra vẻ mặt chán nản. Không lo lắng, Dung Hiệp lấy một ít thuốc từ lọ, pha cùng một loại chất lỏng màu vang rồi tiếp tục tiêm vào cơ thể cô để ổn định tình trạng. Anh ta nhìn chằm chằm vào Kiều Ân chờ đợi phản ứng tiếp theo.
Ít lâu sau, Kiều Ân dần hồi phục, cơ thể trở lại bình thường và lấy lại hơi thở ổn định.
“Haiz, có vẻ phải điều chỉnh lại một chút rồi!”
Khi thuốc mê đã hết tác dụng, cô mới lờ mờ tỉnh dậy thấy vẻ mặt câu có của Dung Hiệp đang nhìn mình.
“Cô! Khó chịu quá đấy, loại thuốc tốt như này mà cơ thể cô lại không hấp thụ được”
Nói rồi anh đưa cho cô một bọc thuốc và lọ thuốc anh vừa mới điều chỉnh lại liều lượng rồi hướng dẫn cô cách sử dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...