Kể từ ngày hôm đó, hắn cũng không làm gì cô nữa. Ngoài những ánh mắt kỳ lạ của những gã đàn ông đó ra thì không có ai làm những chuyện vượt quá giới hạn với cô. Kiều Ân cứ tiếp tục thuận theo nhịp sống ở đây mà tồn tại qua ngày.
Một tháng sau, ngỡ là cô đã có thể thích nghi được rồi thì tên mặt sẹo hôm trước lại xuất hiện và phá vỡ nhịp sống đang dần ổn định của cô.
Như mọi hôm, cô một mình tập luyện ở sân vào buổi đêm. Khi đã thấm mệt trở về phòng, một bàn tay to lớn bổ nhào ra bụm chặt miệng cô. Rồi trước mắt cô xuất hiện một hình bóng quen thuộc, đó là bóng dáng của tên mặt sẹo lần trước.
Hắn vẫn chưa từ bỏ mà hắn chỉ đang chuẩn bị cho ngày hôm nay. Cô bị khống chế từ đằng sau, mặc cho tên biến thái mặt sẹo có quấy rối, cô không cách nào phản kháng.
“Ra ngoài đi” – hắn ra lệnh cho tên đàn em đã giúp hắn khống chế cô.
Một tay giữa chặt hai tay cô vào nền đất, một tay hắn nắm lấy một lọn tóc hít sâu rồi nở một nụ cười bỉ ổi. Không thốt ra được câu nào tử tế, hắn liên tục dùng những từ ngữ xúc phạm, lăng mạ cô trong khi bàn tay dơ bẩn của nhắn đang sờ soạn khắp cơ thể Kiều Ân.
“Cơ thể này...ngon quá đấy!”
“Vậy mới xứng làm đồ ăn cho anh đây chứ!”
Hắn đè cô phía dưới thân mình, cô thì ra sức vùng vẫy.
“Yên nào...có phản kháng cũng vô dụng”
Tuy đang trong thế bất lực nhưng từ nhỏ đã phải ra đời lăn lộn thì trong những lúc này đây, bộ não mưu mẹo đó của cô cũng rất hữu dụng.
Cô đạp mạnh vào cái tủ nhỏ, làm ly nước thủy tinh trên bàn rơi mạnh xuống đất, mãnh vỡ bắn tung tóe ra khắp mọi nơi. Trong lúc hắn mất cảnh giác, cô đã vớ được một mảnh thủy tinh vô cùng sắc, ghì sát vào cổ hắn uy hiếp.
“CÚT RA NGOÀI” – Kiều Ân dùng ánh mắt phẫn nộ uy hiếp hắn.
“Này này...bình tĩnh nào cô em” – hắn nói với giọng đùa cợt.
“Nếu không em sẽ hối hận đó” – Vừa nói hắn vừa đưa tay ra phía sau lưng.
“Mày đang kiếm thứ này à” – cô chỉa khẩu súng vào giữa trán hắn rồi hạ cánh tay đang rỉ máu do siết chặt mảnh thủy tinh xuống.
“MẸ KIẾP, CON CHÓ NÀY” – hắn tức giận quát lớn.
“Cẩn thận lời nói đi, mày đang ở thế bị động rồi”
Vừa dứt lời cánh cửa đã tự động mở ra. Tên mặt sẹo khi thấy người đang đứng trước cánh cửa ấy thì hoảng sợ, miệng lắp bắp.
“Lão...lão đại...không phải thế đâu, em...em có thể giải thích”
Phải, người mà hắn gọi là lão đại, một kẻ luôn mang trên mặt một biểu cảm lạnh lùng không biến sắc ấy là Thẩm Minh.
Thẩm Minh tiến lại gần, dùng một tay túm cổ áo hắn lên vứt sang một góc trong căn phòng.
"Chờ...chờ đã lào đại...tôi...tôi có thể giải thích" - Hắn sợ hãi lắp bắp nói.
“Giải thích? Không phải tao đã cảnh cáo mày một lần rồi sao?” – Ánh mắt như mãnh thú ấy của anh khiến hắn phải khiếp sợ, chỉ biết run rẩy.
Thẩm Minh túm lấy cổ hắn chỉ bằng một tay, nhất lên cao khiến hắn khó thở, muốn nói gì cũng trở nên khó khăn.
“Lão...đại...ngài không thể...giết tôi được...”
“Dù gì tôi...cũng là người...có...tiềm năng...trở thành trợ...thủ đắt lực nhất...của ngài”
Nghe vậy, hắn giận rồi, bàn tay nổi đầy gân xanh, lực siết cũng mạnh hơn.
“Ai cho cậu cái quyền tự xưng đó vậy? Cậu xứng sao?”
Đột nhiên trong đầu Thẩm Minh nảy ra một ý định gì đó, anh thả tên kia xuống.
Bị bóp cổ từ nãy giờ khi được thả ra hắn ho sặc sụa, chưa kịp lấy lại bình tĩnh hắn đã thấy Thẩm Minh đang nắm tay Kiều Ân cũng với cây súng trong tay đang chỉa thẳng về phía mình.
ĐÙNG ------AGHHHHHH
Thẩm Minh đã bóp cò nhưng phát súng này chỉ bắn vào vùng hạ bộ của hắn, anh cố tình tha cho hắn một mạng.
Vời phát súng vừa rồi, Kiều Ân hoàn toàn bị kinh sợ rồi, tay cô run rẩy, cả người cứng đờ, đứng ngây người ra nhìn tên mặt sẹo đang đau đớn quằn quại dưới đất.
Mặt hắn đỏ bừng, trên mặt nổi đầy gân gằn giọng hét lớn.
“EM CŨNG CHỈ ĐÁNH CÔ TA CÓ VÀI CÁI THÔI MÀ!”
Đáp lại câu nói đó của hắn là một ánh mắt hình viên đạn ngắm thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn. Nhận được hồi đáp cứng rắn ấy, hắn cười lớn rồi ngất xỉu trong cơn đau đến thấu trời.
“Dọn hết những thứ dơ bẩn này đi” – Thẩm Minh ra lệnh cho thuộc hạ đi cùng hắn.
Hắn dùng khăn lau tay của mình đã bị vấy bẩn, rồi đưa mắt sang phía của Kiều Ân, thấy cô đang ngây người ra, hắn đứng trước mặt cô, vẫn gương mặt không chút cảm xúc đó, dù lời nói cũng có chút quan tâm nhưng dưới góc nhìn của cô thì hắn như một ác ma thật sự.
“Sợ rồi à? Không phải ban nãy còn chào mừng tôi nồng nhiệt lắm sao?”
“Chào mừng....?” – Kiều Ân thắc mắc.
Phải rồi, ban nãy khi cánh cửa vừa mở ra thì cảnh tượng đập vào mắt anh là hai người với quần áo không chỉnh tề, kẻ trên người dưới, khung cảnh xung quanh đổ vỡ.
Trên cổ tên mặt sẹo có một vết cắt nhỏ đang rỉ máu từng giọt xuống mặt Kiều Ân, cô thì đang cầm súng với nhiều vệt máu dính trên khẩu súng, và họng súng đang chỉ thẳng vào giữa trán hắn. Có lẽ “Chào mừng” của anh ta là ý này.
“Ừm thì...lúc đó cũng có chút khó coi nhỉ...” – Kiều Ân thầm nghĩ.
Trong lúc cô đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình, Thẩm Minh đưa tay ra muốn kéo cô đứng dậy.
Kiều Ân nghiêng đầu sang một bên, nhìn hắn với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Chậc...Đi thôi! Hay cô muốn tiếp tục ở lại đây với dáng vẻ như ban nảy?”
Nghe vậy, cô sực tỉnh, nhanh chóng tiếp nhận thiện chí của Thẩm Minh để hắn kéo mình lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...