Trong mỗi cuộc hẹn, Trương Vũ luôn là người khuấy động bầu không khí.
Bình thường, nhìn cánh Trương Vũ khá chướng mắt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dạo gần đây tôi thấy chúng nó thuận mắt hơn nhiều rồi.
“Trì Thần, xem ra là mày yêu thầm người ta chứ gì, tiểu Triều Triều còn chẳng nhận ra mày là ai, mày thì hay rồi, đến giờ vẫn lưu QQ của cô ấy”.
“Cút”.
Mở mồm ra là thấy ngứa đòn.
“Trì Thần à, mày như vậy là không được, mày còn không mau chủ động, thằng khác xuất hiện ngay”.
“! ”
Tôi hết nói nổi.
Tôi không dám chủ động.
Tình cảm của tôi quá cuồng nhiệt, tôi sợ sẽ dọa đến cậu ấy.
Thế nên tôi vẫn cứ từng bước một, lấy thân phận bạn bè ở cạnh cậu.
Mỗi ngày được trông thấy cậu ấy cười đùa vui vẻ, tôi cảm thấy năm tháng thật bình yên.
Đôi lúc có cảm giác giống như đang chăm con gái…
Song khi những hình ảnh ấy vụt qua trong đầu, ít nhiều cảm thấy có chút… phạm quy.
Tôi cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể xa Triều Triều, thế nhưng cậu ấy chỉ xem tôi là một người bạn, cảm giác này thật sự không vui chút nào.
Cậu ấy đánh cắp mất trái tim tôi, sao vẫn có thể điềm nhiên như vậy chứ?
Vào cái ngày cậu ấy ở nhà, khóc suốt một đêm trong điện thoại, tôi đã không nhịn nổi lái xe ngay trong đêm đến tìm cậu.
Để rồi lúc nửa đêm, tôi hối hận rồi.
Cứ như này đến gặp, có phải sẽ dọa cậu ấy sợ không?
Tôi đánh bóng rổ ở trường, cậu ấy vừa tiến vào, từ xa tôi đã nhìn thấy rồi.
Lúc ấy tôi vui không tả nổi.
Nhưng rồi cậu ấy khóc, tim tôi cũng đau.
Tôi giả bộ không có việc gì ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
Nhìn cậu lau hết nước mắt, cười với tôi, tôi đau đớn không thở nổi.
Cậu nói bản thân rất thất bại, cảm thấy vô định, nói mình là đồ bỏ đi.
Tôi lặng người.
Rốt cuộc điều gì đã khiến cậu phải phủ định chính mình như vậy?
Cậu ấy là cô gái nhỏ tỏa sáng trong cuộc đời tôi cơ mà!
Sao cậu ấy lại trở thành như vậy?
Cũng vào khoảnh khắc đó, tôi hạ quyết tâm phải theo đuổi.
Tôi muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời tặng cho cậu ấy.
Lúc ở trung tâm thương mại đụng phải mẹ Châu Mộ, tôi thừa nhận tôi có dùng chút thủ đoạn, bắt cậu ấy phải thừa nhận.
Nhưng kết quả rất tốt, cậu ấy cuối cùng cũng chấp nhận tôi làm bạn trai.
Tôi đã hôn cậu ấy.
Hôn cô gái mà tôi ngày nhớ đêm mong.
Tôi đã luyện làm điều này cả ngàn lần ở trong những giấc mơ, đến lúc thật sự được chạm vào mới hiểu, cảm xúc so với trong mơ khiến tôi rung động gấp trăm lần.
Tôi cho rằng tôi sẽ được nắm tay cậu ấy đi đến cuối cùng.
Nhưng chưa đến nửa tiếng sau, cậu ấy đã buông tay tôi.
Đúng vậy, lại là đi tìm tên khốn Châu Mộ kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy ở trong xe cậu ta, tôi cực kì tức giận, giận đến run người.
Tôi cảm thấy cậu đang đùa giỡn mình.
Trêu đùa tôi chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, cmn thật nực cười.
Vậy sao không trêu đùa cả đời luôn?
Tôi không muốn để ý đến cậu nữa.
Tôi muốn cho cậu ấy biết, Trần Trì Thần, tôi cũng là một người biết tức giận.
Sau đó, tôi không liên lạc với cậu, cậu cũng chẳng đến tìm tôi.
Ngày đầu tiên không quan tâm cậu ấy, tôi cảm thấy cuộc đời thật thanh tịnh, thật là tốt.
Ngày thứ hai, cậu ấy có biết tôi đang giận không? Có cần tôi nhắc chút không nhỉ?
Sang ngày thứ ba, tôi uống s.
ay, bắt đầu hoài nghi về nhân sinh.
Tiểu Triều Triều của tôi, rõ ràng trông đáng yêu như vậy, sao lại nhẫn tâm thế chứ?
……
Tôi muốn đi tìm cậu, thực sự rất muốn.
Nhưng tôi đã không làm.
Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân, đàn ông con trai không thể không có chính kiến, không thể cứ nuông chiều cậu ấy mãi như vậy được.
Nhịn suốt vài tháng trời, cuối cùng tôi thỏa hiệp rồi.
Họp lớp, bọn họ lừa tôi nói tất cả mọi người đều có mặt, tôi nghĩ rằng có thể gặp được cậu, nên tôi đã đi.
Thế mà cậu ấy không tới, tôi thất vọng vô cùng.
Uống chút r.
ượu vào lại càng cảm thấy giận.
Trước khi uống, tôi nghĩ rằng, tôi nhất định phải đi tìm cậu ấy, cậu ấy phải cho tôi một lời xin lỗi.
Sau khi uống say, tôi lại nghĩ nhất định phải đi tìm cậu ấy… cầu xin cậu ấy quay lại.
Một giây sau, tôi nhìn thấy cậu rồi.
Tiểu Triều Triều vui vẻ chạy về phía tôi, trông cực giống một chú mèo nhỏ khi nhìn thấy chủ nhân của mình, thật sự muốn ôm vào lòng!
Chỉ là, cậu ấy không hề nhìn thấy tôi, nghiêm túc đứng hàng trước tôi chụp ảnh cùng cả lớp.
Cậu chắc chắn không biết, khoảnh khắc máy ảnh chụp lại kia, tôi hơi cong người, cúi xuống chạm nhẹ vào tóc cậu ấy, có sợi tóc khẽ sượt qua mặt tôi, thơm thật đấy.
Về sau, cuối cùng tôi cũng được nắm tay cậu ấy, chúng tôi ở bên nhau rồi.
Giây phút ở trong khách sạn kia, tôi ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu, rơi vào suy nghĩ miên man.
Có cô bạn gái như vậy không ôm, chả nhẽ tôi ôm không khí? Đúng là dở hơi.
Tôi là đang nói tôi ấy.
Nhân lúc cô ấy ngủ say, tôi đăng một dòng trạng thái: “Ngủ ngon, về sau Trì Thần tôi với mọi người không còn cùng một thế giới nữa.
"
Triều Triều khẽ động đậy.
“Trì Thần, sao anh còn chưa ngủ?” Cô ấy nhăn mặt hỏi tôi.
Tôi đành bỏ điện thoại xuống ôm lấy thế giới của mình: “Ngủ liền đây, bảo bối”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...