Ánh Sáng Chờ Đợi Tôi - Định Mệnh Cách Bước

“Boss, cô đang ở đâu vậy, chúng tôi bị tập kích tại cao tốc US Route 101, tôi không mang theo nhiều người, đường xa quá tiếp viện không đến kịp được, chúng tôi cần cô viện trợ khẩn cấp.” Đầu bên kia điện thoại, tiếng bánh xe ma sát cùng tiếng súng nả ầm ầm, giọng nói của Vô Ảnh lạnh lẽo, nghiêm nghị truyền tới, xen lẫn cả sự thận trọng nhưng lại rất bình tĩnh, dường như anh ta đã quá quen thuộc với cảnh tượng này.

Nghe báo cáo trong điện thoại của Vô Ảnh, khuôn mặt Hạ Tử Nhiên lập tức trở nên lạnh lẽo, không nhiệt độ, lạnh đến mức khiến cho Dạ Hàn ở phía sau phải giật mình vì sự thay đổi đột ngột này của cô.

Cúp máy xong, Hạ Tử Nhiên không nói hai lời, lập tức bước nhanh về khu tầng để xe, cả khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm, lạnh lẽo sau cuộc nói chuyện.

Thấy cô bỗng dưng bỏ đi, Dạ Hàn vội đuổi theo, anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Trông cô có vẻ cần đi rất vội, làm gì thế?”

Hạ Tử Nhiên cũng không quay đầu, tiếp tục bước đi, cô nhàn nhạt mở miệng, phun ra hai chữ: “Giết người.”

Dạ Hàn: “!!!” Giết người?

Dạ Hàn: “Giết ai? Người vừa gọi tới là ai vậy, cô đi có nguy hiểm không?”

“Cạch” Tiếng mở cửa xe vang lên đầy âm vọng, Hạ Tử Nhiên bước nhanh vào chiếc Ferrari màu đen nhám vừa được cải tạo của mình, cô không hề trả lời câu hỏi của Dạ Hàn mà vội tra chìa vào ổ.

Đang lúc chuẩn bị đạp ga phóng đi thì ngay lúc này, một bóng người màu trắng chặn lên trước xe khiến cho Hạ Tử Nhiên phải dừng lại động tác, cô khẽ cong mày nhìn người phía trước.

Khuôn mặt Dạ Hàn trở nên nghiêm túc hơn so với sự cợt nhã mà anh đem lại lúc trước, ánh mắt anh vẫn dán chặt trên người Hạ Tử Nhiên, mở miệng, hỏi: “Có nguy hiểm không?”

Hạ Tử Nhiên nhíu mày nhìn người đàn ông đang đứng chắn trước xe mình trong thời khắc nguy cấp, anh là người đầu tiên dám làm lãng phí thời gian của cô mà còn chưa chết.

Hạ Tử Nhiên lạnh nhạt lên tiếng: “Nguy hiểm hay không thì liên quan gì đến anh? Anh là gì mà tôi phải nói?”

Lần này đến lượt Dạ Hàn nhíu mày, anh hiểu cô đang mất dần kiên nhẫn, cô vẫn vậy, đã không còn như mười lăm năm trước nữa, sẽ không còn dễ nói ra tin tức của bản thân cho người lạ biết.


Nghĩ đến đó, Dạ Hàn liền có chút thất vọng, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại trí óc. Dạ Hàn nhìn về phía Hạ Tử Nhiên nở một nụ cười, giọng nói dễ chịu, từ tính vang lên: “Nếu không có nguy hiểm thì em có thể tiện tay đưa tôi đến xem trọ nhà em một lần nữa được không? Lần trước dưỡng thương tôi chưa kịp nhìn kĩ, lần này để tôi quan sát kĩ hơn vậy, tiện thể bàn luôn về thuê phòng, làm giúp viếc trả ơn cho em, được không bạn học Hạ Tử Nhiên?”

Liếc mắt nhìn về phía kim giây đang đếm từng li thời gian đang vùn vụt trôi qua, cuối cùng, Hạ Tử Nhiên liền không thèm nói gì nhiều, chỉ lạnh giọng phun ra hai chữ: “Lên xe”

Nghe được câu trả lời của Hạ Tử Nhiên, Dạ Hàn liền vui mừng nhảy thẳng lên xe, chiếc Ferrari đầy sang trọng liền đạp ga lướt đi như bay về dọc bờ biển phía tây.

-------------

Tại San Diego, chạy dọc về hướng tây biển Thái Bình Dương.

Gần mười lăm phút sau, Hạ Tử Nhiên đã lái xe đến gần khu vực Vô Ảnh báo cáo, từ khoảng cách xa như vậy mà tiếng nổ súng vẫn vang lên một cách đinh tai nhức óc.

Ánh mắt Hạ Tử Nhiên lóe lên tia sáng nhạt nhẽo mang tên chết chóc, cô vừa đạp mạnh ga tăng tốc tiến về phía trước, vừa rút ra từ trong ngăn xe hai khẩu Glock 17, XM17 và một băng đạn 21 viên.

Hạ Tử Nhiên cầm khẩu Glock 17 rồi ném khẩu còn lại và băng đạn cho Dạ Hàn, cô mở miệng nói: “Sống hay chết tùy thuộc vào anh.”

Hạ Tử Nhiên liếc qua gương chiếu hậu, thấy Dạ Hàn ngồi ở ghế sau thành thạo đón lấy khẩu súng, anh không nhiều lời mà tra đạn vào súng rồi lên nòng một cách nhanh chóng như đã làm vô số lần. Xem ra, tình huống này cũng không phải xa lạ với anh ta.

“Boss, Vô Mặc đã ra tay chống trả bọn chúng rồi. Hiện tại bên ta đã tổn thất mất 8 người. Bọn chúng cũng đã bị hạ 13 tên”. Vô Ảnh vừa nhảy lên xe vừa cung kính mở miệng bẩm báo.

“Còn bao nhiêu tên?”, Hạ Tử Nhiên mở miệng.

Đúng lúc này một giọng nữ xen vào: “Tổng cộng có 56 tên, có 25 tên sử dụng súng lục, 7 tên sử dụng súng trường, 13 tên là súng máy hạng trung và có ít nhất là 11 tay súng bắn tỉa ở các khoảng cách trong vòng bán kính từ 180 - 250m. Boss, lâu rồi không được lái con xe này của cô trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho tôi thử tay chút đi.”


Nghe giọng nữ hưng phấn bên cạnh, Hạ Tử Nhiên khẽ nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên là Vô Ưu – thành viên duy nhất là nữ trong tứ Vô của cô và cũng là người nữ duy nhất trong tổ chức hiện tại trừ cô.

Hạ Tử Nhiên dường như không cần suy nghĩ mà lướt sang ghế phụ bên cạnh nhường chỗ cho Vô Ưu.

Liếc nhìn thấy phía trước làn đường là cua dốc, hai bên dọc phía trước là bảy, tám chiếc xe đang nhắm bắn, hướng nòng súng về bên này, nữ hoàng tốc độ dường như hưng phấn ra trò, Vô Ưu nở một nụ cười đầy thách thức.

Vô Ưu nhấn mạnh ga, tiếp tục phóng xe với tốc độ hai trăm cây số trên giờ.

“Cô làm gì vậy? Phía trước là cua dốc đó, cô muốn bị đâm sao mà lái như vậy!”. Thấy chiếc xe ngày càng gia tăng tốc độ mà phía trước là cua dốc và mấy chiếc Hummer đang lao nhanh về đây, lại liếc về đường sau có ba chiếc cũng đang rượt đuổi, phóng nhanh mà tới, Dạ Hàn có chút không yên tâm mà mở miệng nhắc nhở.

Đường cua dốc ngay ở phía trước mặt lại có cả xe của bên mình nên đội xe phía sau dường như tích cực gia tăng tốc độ, điên cuồng lao lên phía trước như muốn dồn chiếc xe vào chỗ chết.

Liếc nhìn phía trước rồi lại quan sát mấy chiếc xe phía sau, Vô Ưu nở một nụ cười đầy diễm lệ mà lạnh lùng, trong mắt hiện lên những con số chạy lướt qua như sự tính toán của thời gian được tính bằng đơn vị giây.

Lúc này, Vô Ưu mới “khí định thần nhàn” mà khẽ nhếch môi hướng về phía Hạ Tử Nhiên mở miệng: “Boss, tiểu thịt tươi này của cô là ai vậy, cô mang anh ta đến nơi này không sợ con thỏ nhỏ như anh ta sẽ bị dọa sợ cho rụng hết lông trắng sao”

Hạ Tử Nhiên: “…” Sao lại là tiểu thịt tươi của cô được?

Dạ Hàn: “…” Tiểu thịt tươi? Con thỏ nhỏ? Được lắm, con nhãi ranh chết tiệt, lúc bố mi cầm súng giết người không biết mi còn nghịch bùn ở đâu đâu con ạ.

Hạ Tử Nhiên liếc nhìn về phía khuôn mặt đang dần âm trầm của Dạ Hàn, dường như môi cô đang khẽ nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ mà ngay cả cô cũng không nhận ra, cô lạnh giọng nói: “Đừng đùa nữa. Tập trung đi.”


Vô Ưu nở một nụ cười trang nhã, cô quay đầu về phía mấy chiếc xe phía sau rồi gửi cho nó một cái nhìn trìu mến đến mức một người trầm tĩnh, lạnh lùng như Vô Ảnh phải nôi cả da gà mà tưởng tượng đến thảm cảnh của mấy chiếc xe phía sau trong mấy giây nữa.

Dường như ước lượng đến giây thứ năm mươi, mấy chiếc xe phía sau và trước gần như đã đuổi kịp và chắn trước chiếc Ferrari mui trần thì đúng lúc này, một loạt động tác thả xuống khéo léo như nước chảy mây trôi của Vô Ưu khiến người nhìn phải hoa mắt.

Gạt cần, nghiêng bánh lái lệch sang trái, xoay vô lăng, chiếc Ferrari quay một trăm tám mươi độ trong lần phanh gấp rồi đổi đường ngay trong giây lát, tiếp đó, tiếng rồ ga vang mạnh lên, bánh xe ma sát với mặt đất, thân xe quẹt vào lan can lề đường vang lên những thanh âm ken két đầy bén nhọn.

Chiếc xe cọ sát một đường tóe lửa dọc lan can chắn đường rồi cứ thế lướt qua những chiếc xe đang chen chúc chắn đường phía trước. Chuyển bánh, xoay vô lăng, tựa như một con báo xuyên qua những ngách xe chặt hẹp, chiếc Ferrari phóng vụt lên trước, tựa như xé gió mà đi.

Một màn nhanh chóng đến không kịp thở, chiếc xe luồn lách một cách nhanh nhẹn rồi bỏ lại cả hai đoàn xe đang ngơ ngác phía sau.

“Kít,.. ầm, ầm,… ” Tiếng phanh xe trói tai vang đầy nhức óc cùng tiếng nổ do va chạm ở tốc độ cao tạo nên một tràng nổ lớn liên tiếp, dường như chẳng ai ngờ lại có người có thể chuyển xe một cách ngoạn mục và điên cuồng như vậy, cho nên những người ngồi trong xe kia lúc chết cũng vẫn còn kinh ngạc không hiểu vì sao. 

Lúc này đây, trên chiếc Ferrari đen đầy sang trọng, Dạ Hàn còn đang trong tình trạng thất thần lúc này mới hồi phục về, anh thầm cảm thán, kĩ năng lái xe của cô gái này quá đẳng cấp đi, không những vậy mà còn phải nói là điên cuồng cùng nguy hiểm nữa.

Đúng lúc Dạ Hàn đang đánh giá Vô Ưu thì cô nàng đã nhanh chóng lái xe về phía trước, tiếng súng bén nhọn ngày càng rõ ràng mau chóng nhắc nhở Dạ Hàn tình cảnh trước mắt.

Anh liếc nhìn Hạ Tử Nhiên, đôi mắt cô đang xoay chuyển với tốc độ nhanh hướng về phía khu vực bắn súng và rừng cây cách đó không xa, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh nhạt, không độ ấm.

Cô đang tìm kiếm, quan sát và đánh giá thông tin của con mồi!

Quả đúng như Dạ Hàn dự đoán, tiếp đó, Hạ Tử Nhiên trực tiếp mở miệng nói với Vô Ảnh đang cầm bộ đàm bên cạnh một tràng dài: “Tất cả chủ yếu dùng Colt 1911 có độ chính xác cao và có uy lực sát thương rất mạnh, trải người có vị trí được định từ trước, hơn nữa còn nắm rất rõ địa hình, là tập kích có chuẩn bị từ trước, trở về thanh trừ toàn bộ tổ chức một lần nữa.”

Ánh mắt Vô Ảnh dần trầm lại, anh cung kính đáp: “Dạ!”

Hạ Tử Nhiên tiếp tục quét mắt về phía rừng cây, chợt ánh mắt cô nhìn về một hướng, ngay sau đó, tay phải của cô giơ lên, ngón tay thon dài nhấn vào cò súng. Cô vửa nhấn cò vừa ra lệnh qua bộ đàm: “Hướng một giờ từ phía Nam dọc đối chiếu cách 1,5km, cúi xuống”

Cùng lúc lời của Hạ Tử Nhiên vừa nói ra, một tiếng nổ súng vang lên từ phía mà cô nói.


“Đoàng,… đoàng,… đoàng… ”, ba viên đạn lần lượt thoát khỏi nòng súng, xoáy gió lao vút về phía vừa mới nổ súng, ngay sau đó, ở hướng một giờ kia, một bóng người vừa rơi từ trên cây xuống.

Không khí vốn đang kịch liệt nã súng bỗng chốc vì một phát súng này mà im lặng một cách quỷ dị.

Ngay sau đó, những người ngồi trong chiếc Ferrari gần như ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn sắc nhọn từ mọi phía quăng đến.

Người của Vô Ảnh nhìn thấy chiếc Ferrari mui trần màu đen bóng thì đồng loạt đều vui sướng thét ầm trong lòng “Boss tới!”.

Mà lúc này trái ngược với tâm trạng phấn khích của bọn họ thì phía đối diện lại như bị ai đó kích động, ăn phải một đống thuốc súng.

Một phút ngắn ngủi trôi qua, dồng loạt từ phía rừng cây, tiếng nổ súng vang lên kịch liệt, gần như các tay bắn tỉa của đối phương không còn sợ hãi hay cân nhắc tính toán nữa mà điên cuồng nả súng về chiếc xe.

Vô Ảnh cầm súng bắn ra bên ngoài, đồng thời cất giọng điều khiển người trong tổ chức theo hướng chỉ dẫn của Hạ Tử Nhiên qua bộ đàm nả súng về phía quân địch.

Vô Ưu cũng mỉm cười đánh tay lái phóng như bay trong màn mưa đạn đang xả tới tấp mà đến, cô cợt nhã đùa: “Boss, chưa gì mà cô đã ra sân một cách ngoạn mục như vậy, cô thấy chưa,  mấy con chó dại kia đang sủa điên loạn lên rồi kìa. Dùng loại súng lục là glock 17 tầm ngắm 76m để nả trúng con mồi ở khoảng cách 1,7 km bằng cách bắn liên tiếp ba viên ở khoảng thời gian nhất định để tạo lực dẩy cho viên đi trước bay xa hơn, đúng là không còn gì để nói với loại xạ thủ tàn nhẫn như cô. Cô làm vậy thì người ta còn sinh ra súng bắn tỉa để làm gì nữa hả?”.

Trong lúc Vô Ưu đang lái chiếc xe bằng một tốc độ ma mị nhưng chiếc xe vẫn kém may mắn mà bị bắn trúng vào lốp nổ một cái bụp.

Cảm nhận độ nghiêng của thân xe, Vô Ưu khẽ nhíu mày, cô quay đầu sang hỏi Hạ Tử Nhiên bằng một giọng quái dị cùng ánh mắt khó hiểu đầy nghi vấn: “Boss, không phải cô nói cô vừa cải tạo con xe này ba tháng trước sao? Thân xe thì đúng là có bị đạn bắn vào cũng không trầy xước được một chút vậy còn bánh xe, sao lại nổ?”

Khuôn mặt Hạ Tử Nhiên dường như cũng có điều suy nghĩ, mấy giây sau, cô ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói lại càng lạnh nhạt hơn mà buông ra một câu: “Quên không cải tạo bánh xe rồi.”

Dạ Hàn: “…”

Vô Ưu: “…” Boss, cô đang nói đùa có phải không?

Vô Ảnh: “…” Bình tĩnh, chuyện này rất bình thường, chứng minh cho việc điều gì trên thế giới này cũng có thể xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui