Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa
nửa đêm hắn tỉnh dậy lại gần giường nó:
- em là ai vậy sao tôi nhìn em không giống những người con gái khác. em không thướt tha yểu điệu, nhìn thấy chúng tôi em không nịnh nọt như bao nhiêu đứa con gái khác, em mạnh mẽ biết võ lại cá tính... em là ai vậy? gia đình em ở đâu? sao em lại 1 thân 1 mình vào chốn phồn vinh hòa vào dòng người tất bận. có lẽ nào em chính là định mệnh của tôi? hắn nhìn vào khuân mặt nó. em thật xinh đẹp. đôi mắt sáng to, bờ môi đỏ bóng tự nhiên, khuân mặt em trắng hồng dạng dỡ. tại sao ngay lần đầu em đã làm rung động trái tim tôi. quen biết đến hàng trăm cô gái mà sao mỗi em khác biệt đến vậy. em như ánh sao trên kia giữa muôn ngàn ngôi sao khác em vẫn nổi bật và lấp lánh.
*sáng hôm sau:
- tôi đang ở đâu đây? - nó gõ đầu ôm bả vai.
- đại ca. chị tỉnh rồi sao? - nam thấy nó động đậy nên giật mình tỉnh theo
đúng lúc đấy hắn cũng dậy.
- tại sao cậu lại ở đây? người này là ai? - nó lấy tay gõ gõ đầu như không hiểu chuyện gì đang sảy ra
- chị đang ở viện đây là bạn thân của em. nhờ hắn nên chị mới được đưa vào viện ạ. - nam vừa nói vừa đưa tay chỉ vào hắn
- hắn không nói gì chỉ đứng dậy rồi đi ra ngoài .
- chị tỉnh là tốt rồi để em đi mua gì cho chị ăn. chị ăn cháo nhé, hay ăn phở, ăn bánh mì trứng nhé,..... - nam ở lại đến gần nó nói 1 tràng giang đại hải
- tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả? cậu hãy coi như không quen biết gì tôi đi. dây dưa vào mấy người như cậu đen lắm. lần nào gặp cậu tôi cũng phải động chân động tay thôi à. - nó bực mình quát.
- từ giờ chở đi anh sẽ làm anh trai của em. lo lắng cho em. ở nơi đất khách quê người tại sao em cứ đòi tự mình giải quyết vậy??? - nam tức giận nói nó
- cậu làm cái trò gì vậy chứ? ai cho cậu đi vào cuộc đời tôi tự do như vậy? - nó càng bực hơn
- tôi tự cho phép mình đấy. em sống thế nào mà để cả ngày không ăn gì lại còn tụt huyết áp, em làm cái gì mà không biết lo nghĩ cho bản thân vậy chứ hả? tôi nói cho em biết em mà ương bướng tôi cho người trói buộc em lại đấy. - nam hết tất cả rồi đi ra ngoài.
nam vừa ra ngoài nhìn thấy hắn quát luôn:
- mày làm gì mà vẫn đứng ở đấy tao tưởng mày đi mua gì cho nó ăn cơ mà. mày đúng là vô tích sự. tao nói cho mày biết nhé mày mà động vào em gái tao thì đừng có trách đấy, tán ai thì tán không phải nó, yêu ai thì yêu không phải nó biết chưa. - nam đột nhiên tức mình quay sang quát cả hắn hắn thì cứ đứng đấy chẳng hiểu chuyện gì sảy ra cả. rồi hắn đi về.
nam đi mua cháo về cho nó không thấy hắn đâu nam càng tức nói 1 câu nào bắt nó ăn hết.
- ăn đi rồi tôi đưa em về phòng trọ.
"thằng khốn này tao biết ngay mày chỉ có ý định tán tỉnh lung tung coi nó như trăm đứa khác thôi mà" nam nghĩ trong đầu.
thì nó cũng ăn hết rồi thu dọn đồ lóc cóc theo sau nam để nam dẫn nó đi đâu thì đi. người nó vẫn còn rất ê ẩm.
đẩy nó vào trong xe. không biết bao nhiêu con mắt ganh tỵ đang nhìn nó
- xin lỗi em - nam nhỏ nhẹ lên tiếng
- tại sao - nó hỏi
- vì anh đã quát em
nó không nói gì.
"có phải vậy không? tôi có nên cần 1 người anh đã bị tôi đánh giờ lại nói sẽ bảo vệ giúp đỡ tôi. nhận làm anh trai tôi, tự nhiên tốt với tôi. chẳng lẽ lại có điều đó sảy ra trong cuộc đời tôi? có nên không? dây dưa vào cuộc đời của những cậu quý tử"
những dòng suy nghĩ của nó ở trong đầu cứ tuôn trào ra.
- tới rồi em xuống đi.
nam lại đưa nó đến phòng trọ ấy
- chỗ này........... - nó ngơ ngác
- tôi nói rồi em hãy cứ ở đây, cần thiết em có thể làm công cho tôi coi như tiền trọ. ở đây có 10 gian phòng tất cả đều là người làm ở nhà hàng hôm qua anh đưa em đến để ăn em nhớ chứ. nếu em muốn em có thể tới đấy để làm bất cứ lúc nào. thật ra anh không muốn em phải như vậy nhưng nếu em không muốn dựa vào thì anh sẽ cho em 1 chỗ để em tự đứng. - nam nói rồi cầm đồ của nó vào phòng.
- đây là phòng trống, tôi định để để thi thoảng tới chơi với mọi người. nhưng giờ em đến đây là tốt rồi. nam nói tiếp.
- cảm ơn anh - nó nói rồi đi vào phòng.
nam gọi 1 cuộc điện thoại 10p sau có người mang bếp ga, nồi niêu xong chảo và chăn ga gối đệm 1 tủ kính một bên treo đồ một bên có chỗ cho nó học, có cả 1 chiếc tivi 40in cho nó xem phim đỡ buồn. nó ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang sảy ra nữa thì nam lên tiếng.
- em cứ dùng đi tiền anh sẽ trừ vào lương hàng tháng
- cảm ơn anh. em làm thật chăm chỉ. - nó cúi đầu
- lương của em sẽ là 5 triệu/ 1 tháng. không phải ngạc nhiên đây là mức lương thấp nhất cho người rửa bát ở nhà hàng của anh. em còn nhớ đường tới đó chứ. anh hỏi nó tiếp
- cũng không chắc lắm ạ - nó gượng cười
- thôi mai anh sẽ đưa em đi. em làm buổi chiều tối tức là từ sau khi tan học đến 9h tối. em hiểu chưa mỗi tháng anh sẽ trừ cho em 1,5 triệu còn lại 3,5 triệu là của em. vị trí tất cả đồ đạc trong nhà em phải ở nhà anh 1 năm học. được rồi nhé. chuyện này không nhắc đến nữa.
nói rồi nam đi về để nó hoang mang trong lòng nhưng nó rất vui, kiếm được việc, có chỗ ở. nó thích quá, vui quá. nó lấy điện thoại ra sạc bật tivi lên xem. nó thấy tin nhắn của trúc:
- tao đang ở tỉnh rồi. mày có ổn không? không ai bắt nạt mày chứ. mày tìm được chỗ trọ chưa? ở đây tao học sáng, tối tao sẽ đi làm thêm nhớ mày nhiều
- uk. tao cũng tìm được việc rồi, có 1 người rất tốt đã giúp tao. tao làm từ lúc tan học đến 9h tối. tao cũng thuê được phòng trọ tốt lắm mày yên tâm. có thời gian tao sẽ lên chỗ mày chơi cho mày đỡ nhớ. - send tin nhắn nó đặt điện thoại xuống giường rồi ngủ tiếp. tay nó vẫn đau. đau quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...