Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa
Nó tới cổng trường trong hoàn cảnh cả trường đang đôn đáo chuẩn bị cho ngày hôm nay. đứa thì căng phông bạt, đứa kê bàn ghế, đứa xếp hoa, rửa ấm chén, ai ai cũng có việc làm ánh mắt nó mơ hồ tìm kiếm con bạn thân thì :
- Thiên, nhanh lên em, vào cho các bạn đứng xếp hàng ngay ngắn đi (nó là lớp trưởng vì thông minh học giỏi lại có tướng chỉ huy)- tiếng cô giáo gọi nó
- vâng em vào luôn đây ạ. - nó chạy 1 mạch vào hàng lớp mình mắt vẫn đưa lung tung tìm con bạn thân
1 lúc sau nó chỉnh hàng tử tế đâu vào đấy có búng tay 1 cái 2 thằng ở cuối hàng chạy ra cầm ghế đưa cho nó:
- của đại ca đây ạ. - 2 tên đó kính cẩn rồi chạy về chỗ
vì nó là một đứa rất thông minh lại nghịch ngợm nên thu phục được rất nhiều đệ tử ở trong trường này, nhưng đối với thầy cô lúc nào nó cũng là một học trò ngoan ngoãn lễ phép biết giải quyết các vụ bạo lực học đường khiến cho trường nó rất được sở GD khen vì 2 năm không có ai vi phạm kỉ luật.
bỗng nó thấy Trúc vừa chạy từ trên phòng ban giám hiệu về gọi nó:
- Thiên ơi.
- Trúc, tao đây nè.
làm gì giờ này mới đến? - Trúc hỏi nó rối rít
- uk ngủ quên dậy muộn ý mà. ^^- nó cười trừ
- giấy đọc tri ân của mẹ trẻ đâu tao vừa lên phòng ban giám hiệu lấy giấy nháp hôm qua tao viết đọc để cho các cô xem thử đã được chưa?- nó vừa thở hổn hển vừa hỏi
- nghe xong nó giật mình hét:
- giấy á
- giấy đâu nhỉ- rồi gãi đầu gãi tai:
- chắc tao quên ở nhà rồi..... ^^ - rồi nó nở 1 nụ cười không thể tươi hơn.
nó đang mải nghĩ xem có đủ thời gian về lấy không thì cô mc lên tiếng
- xin mời các thầy cô giáo các vị đại biểu và các em đứng lên chỉnh đốn trang phục chuẩn bị làm lễ tri ân
thôi xong đời rồi k kịp chạy về lấy rồi tý nữa phải lên đọc nữa biết nói sao bây giờ??? - nó suy nghĩ mông lung trong đầu rồi quyết định chắc như đinh đóng cột:
- thôi "CHÉM BỪA"
khi các thầy cô từng người lên phát biểu thì nó ở dưới nghĩ câu từ để tý nữa lên đọc vì nó là một đứa rất thông minh nên nó nghĩ chắc cũng làm được thôi.
ngồi nghe các thầy cô rồi đến các bạn cùng khối ai cũng có tờ giấy để đọc nó đang nghĩ hoang mang cô đọc tên nó:
- xin mời em Nguyễn Bảo Thiên Thiên lên đọc cảm nghĩ của mình về những năm học ở ngôi trường này.
nó giật bắn mình và lấy tay vuốt vuốt ngực
thấy nó lên tay không các thầy cô, các bạn mọi người nhìn nó với con mắt ngạc nhiên, tới gần cô chủ nhiệm nó nửa méo nửa cười không biết lên làm thế nào. rồi nó cầm vào cái mic nhìn dưới sân trường và bắt đầu chém:
- xin kính chào tất cả các thầy cô các vị đại biểu, và các bạn học sinh mình là Thiên hôm nay mình rất vui để đứng ở đây chia sẻ cảm xúc của mình với mái trường này, thật sự mình cứ ngỡ vừa vào trường ngày hôm qua, vậy mà thấm thoát đã gần 3 năm.....
nó nói một hồi rồi cũng xong. cả trường vỗ tay.
- mình phục mình thật - nó nghĩ rồi cười trừ trong đầu.
thế là cũng nghỉ hè, nó cũng như bao nhiêu đứa bạn cùng tuổi khác lao vào ôn thi lên lớp 10. nó mong được vào trường tốt nuôi ăn học để đỡ mất tiền ba mẹ. nó thương ba mẹ lắm. nó quyết phải học thật giỏi để sau này giúp đỡ bố mẹ lấy lại tất cả. nó biết bố mẹ và ông không phải là người như thế.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...