Đã gần mười một giờ rồi!
Lâm Bội Sam từ khi ăn uống xong thì hết xem tivi đến đọc sách,cô làm mọi thứ giết thời gian.
Cô thường xuyên nhìn ra cửa,chờ cậu chủ Khải Liêm về.Anh ấy chắc lại đi xuyên đêm rồi.Nói thật, từ ngày đầu tiên cô ở trong căn nhà này đêm nào Khải Liêm không xuyên đêm thì hai,ba giờ sáng.Lúc nào cậu cũng dặn dò cô không cần phải đợi.
Nhưng với cái tính của Bội Sam thì cô cũng chỉ gật đầu cho qua,theo thói quen mà chờ cậu.Ngày còn ở quê,bố mẹ cô cũng thường đi cấy đêm,đi gặt đêm,cô đợi.Bây giờ không biết từ khi nào Sam Sam lại đặt Khải Liêm vào vị trí đó mà hành sự nữa.
Lâm Bội Sam vẫn ngồi trước nhà,đợi Khải Liêm.Thời gian từng giây từng phút cứ thế trôi qua.
Không lâu,một chiếc xe chạy vào tiến đến trước hiên nhà.Sam Sam mừng rỡ khi biết đó là cậu, cô vội chạy ra.
Không phải xe của Khải Liêm,xe của Mặc thiếu gia - Mặc Hàn Viễn, một trong hai người bạn thân của Khải Liêm, người còn lại là Diệp Bác Văn - thiếu gia nhà họ Diệp.Bọn họ quen nhau từ còn bé,ba gia đình đều có mối quan hệ thân thiết trong việc làm ăn kinh doanh cũng như trong cuộc sống.Cô đã từng nói chuyện với họ khi hai người đến nhà chơi.
Cậu Viễn,cậu chủ đâu rồi ạ?
Ây za,anh đã nói rồi mà,đừng gọi anh như vậy, gọi anh là Viễn ca đi...Nó trong xe.Em giúp anh đưa nó vào nhà nhé.Anh đóng cửa dùm cho.
Bội Sam nhẹ gật đầu,có chút lưỡng lự.
Khải Liêm nặng quá,cơ thể cao lớn hơn Bội Sam rất nhiều.Cô bước chân loạng choạng đỡ Khải Liêm lên sofa.Cũng đúng Lâm Bội Sam chỉ có tới vai cậu,dáng người so với Khải Liêm thì thật bé, nhỏ bé vô cùng.
Cậu chủ, cậu nặng quá.
Cô lí nhí trong cổ họng.
Thật ra thiếu gia nhà họ Cố không say lắm,cơ thể hơi nóng và đau đầu ít thôi.Hắn cố gắng tỉnh táo: Mấy giờ rồi ?
Bội Sam giật mình,cô hơi hoảng.Loạng choạng làm hai người ngã lên sofa.
Cả người cậu ngã đè lên Sam Sam, đầu nghệch sang tựa lên đầu cô.Bình thường giọng của Khải Liêm đã khá trầm và ấm,hôm nay thêm men rượu càng mang hương vị của người trưởng thành.
Hai người bốn mắt nhìn nhau,tim Bội Sam đập mạnh mặt nóng lên dần theo hơi thở của Khải Liêm, làm Sam Sam có chút choáng theo.Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy gần cậu đến như vậy.Cố Khải Liêm bây giờ mới chợt nhận ra con nhỏ nhà quê ngày nào bây giờ đã mớm nở như thiếu nữ mới lớn.Bội Sam ngại đến đỏ mặt nghĩ cậu chủ đang say nên mất kiểm soát sao?
A cậu chủ,cậu chủ tỉnh rồi hả? Để em lấy canh giải rượu giúp cậu ạ?
Cố Khải Liêm gật đầu.Uống xong canh giải rượu thì cậu cũng thấy đỡ hơn nhiều.Thấy vậy Bội Sam nói.
Em đưa cậu lên phòng nhé? Vậy là cả hai cùng loạng choạng lên phòng.
Cậu chủ, cậu nằm đây nhé.Có gì thì gọi em.
Lâm Bội Sam?
Dạ...dạ cậu chủ?Cô hoảng sợ ấp úng trả lời.
Lúc ở trước nhà,cậu nghe cuộc trò chuyện giữa Sam Sam và Hàn Viễn...!chắc cô sẽ không gọi Mặc Hàn Viễn là Viễn ca đâu đúng không.Suy nghĩ của Khải Liêm bây giờ rất rối.
Không cần gọi cậu chủ đâu,gọi tao là Khải Liêm...
Bội Sam ngẩn người.
Vào lấy cái khăn ướt cho tao.
Lâm Bội Sam nghe vậy liền gật đầu nhanh chóng vào lấy khăn.Cô có chút ngạc nhiên,đã một tháng qua Khải Liêm chưa lần nào để cô vào phòng tắm.Thoáng nghĩ phòng cậu gọn gàng quá.Mỗi lần vào dọn cô đều thấy mọi thứ gọn gàng và ngăn nắp,cậu chẳng giống những người con trai bình thường khác.
Cố Khải Liêm cảm thấy có chút lâu.
Aa....
Cái gì vậy?Cậu bật dậy bước vào phòng tắm, mở cửa.Cái gì đây?Sam Sam vậy mà ướt như chuột lột, không thể ướt hơn.Nhưng mà...!cậu đã cảm nhận được sự lột xác của Sam Sam nhưng hoàn cảnh này mới thật sự thấy rõ sao nó thay đổi lắm thế?Mới một tháng đã vịt hoá thiên nga rồi.
Bộ đồ cậu mua cho cô màu hồng phấn vải lanh bó sát cơ thể làm lộ ra đường cong quyến rũ, tinh tế ấy.Bộ ngực nhô lên đủ biết nó lớn cỡ nào rồi.Cố Khải Liêm cảm nhận được máu nóng dồn lên não truyền đến chắc tủy xương.Miệng khô đắng, cái vậy kia cũng cứng lên đúng thời điểm.
Có chuyện gì xảy hả? Cố Khải Liêm cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.
Cậu chủ....à không,anh Khải Liêm...em ...em đây là do lúc nãy em đụng trúng cái vòi hoa sen, cái nút được mở ra thế là...!thế là nước xịt mạnh vào người em ạ.
Cố Khải Liêm đi lại tắt vòi nước đang còn chảy mạnh, khoác cho cô áo choàng tắm và bế cô lên bồn rửa mặt.Cố Khải Liêm cởi áo của mình...Bội Sam thấy vậy thì xấu hổ đỏ mặt.
"" Cầm lấy giặt đi."" Khải Liêm vứt cho cô chiếc áo sơ mi ban nãy.Cô treo chiếc áo lên chưa giặt liền.
Bội Sam nghĩ lại hành động ngu ngốc của mình lúc nãy mà cảm thấy xấu hổ.Nhưng dù sao quần áo cũng ướt như này rất dễ bị cảm.Cô cởi quần áo ướt ra, nhìn mà ngẩn người.
Hình như...hình như đây là phòng của anh Khải Chẳng lẽ trần truồng chạy ra bên ngoài ?Dù sao chắc Khải Liêm cũng đã ngủ rồi với lại phòng cô ở kế bên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...