Đổng Văn Văn tỉnh giấc sau một đêm dài, cứ nghĩ đêm qua mình rất khó ngủ, không ngờ lại có cảm giác ngủ ngon đến vậy.
Cô nhớ đêm qua lúc còn thức vẫn đang dựa vào người Âu Thời Phong, sau đó ngủ lúc nào không hay, vậy có phải cả đêm qua anh ấy ở bên cạnh cô hay không? Bàn tay vô thức sờ sang bên cạnh, dường như ở đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, nhưng nhìn khắp phòng lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tự nhiên bụng Đổng Văn Văn có chút cồn cào, mới nhớ ra cả ngày hôm qua mình chưa ăn gì mà cứ thế đi ngủ, liền vén chăn bước xuống giường, lúc cúi xuống tìm dép đi trong nhà, lơ đãng nhìn thấy trên bàn có để một tờ giấy nhớ, Đổng Văn Văn tò mò cầm lên xem thử, thì thấy là một dãy số điện thoại.
Hôm qua Âu Thời Phong có nói với cô, muốn gì cứ nói với trợ lý của anh, đoán chắc đây là số của người đó, cô vội vàng theo dãy số đó nhấn nút gọi đi.
"Xin chào tôi là Đổng Văn Văn, Âu tổng..."
"Dạ chào cô Đổng, Âu tổng đã dặn tôi rồi, cô có việc gì cứ nói tôi sẽ dùng hết khả năng của mình."
"Tôi muốn nhờ anh điều tra giúp, chuyện năm năm về trước ở Bệnh Viện An Đức, ngày 24 tháng 5 có những ai đã vào phòng bệnh của bà Đổng Từ Lam."
Nghe được lời của trợ lý Từ nói, Đổng Văn Văn mới yên tâm nói cho anh ta nghe chuyện mình muốn biết, mong rằng với khả năng của anh ta sẽ mau chóng giúp cô tra ra chuyện năm đó, cô thật sự không thể chờ nổi nữa rồi, để Ngọc Diêu Diêu yên ổn ngày nào lòng cô khó chịu ngày đó, bao năm qua cuộc sống yên bình đó của bà ta, đã đến lúc phải kết thúc rồi.
"Được rồi, khi có kết quả tôi sẽ thông báo cho cô."
Lúc trợ lý Từ nghe điện thoại của Đổng Văn Văn, anh ta đang đứng trước bàn làm việc của Âu Thời Phong trình bản kế hoạch, nghe cách nói chuyện của trợ lý Từ Âu Thời Phong cũng có thể đoán được chủ nhân cuộc gọi kia là ai, nhưng vẫn muốn lên tiếng hỏi.
"Văn Văn gọi cho cậu sao?"
"Vâng, cô ấy bảo tôi điều tra chuyện năm năm về trước."
"Vậy cậu làm chuyện cô ấy nói đi, có việc gì cần tôi bảo Chu Hứa là được." Âu Thời Phong nghe trợ lý Từ nói xong, cúi xuống nhìn bản kế hoạch sắp xếp lịch trình một tuần tới trước mặt, cảm thấy không có việc gì cần anh ta gấp, hiện tại anh muốn lấy lòng Đổng Văn Văn hơn.
Trợ lý Từ gật đầu đi ra khỏi phòng, anh gần đây thấy Âu tổng rất lạ, toàn sai anh đi làm những việc liên quan đến cô Đổng kia, từ bao giờ anh ta lại quan tâm đến một người phụ nữ như vậy? Tính cách thay đổi không biết là chuyện tốt hay xấu, Từ Cận chỉ biết công việc vặt của mình ngày một nhiều hơn mà thôi.
"Chu Hứa việc ở đây cậu lo đi, tôi gần đây rất bận đừng tìm tôi." Từ Cận đến bên bàn của Chu Hứa gõ tay lên bàn dặn dò, sau đó đi ra khỏi Công ty Âu Thời.
Chu Hứa đôi mắt khó hiểu nhìn Từ Cận rồi lại nhìn về phía căn phòng sếp tổng đóng kín trước mặt mình, anh ta trước giờ toàn làm việc vặt linh tinh còn bị Âu tổng bắt bẻ, giờ lên trợ lý chính cuộc sống gian khổ này sao tự nhiên lại ập lên đầu anh ta.
Đổng Văn Văn đặt điện thoại xuống bàn, đưa tay xoa cái bụng lép của mình, đi xuống dưới nhà tìm thứ gì đó lấp đầy cái bụng của mình, vừa bước xuống cầu thang cô bị một ánh mắt sắc nhọn, của người phụ nữ trung tuổi đang ngồi ở bàn uống nước phòng khách nhìn lên, khiến cô có chút bối rối không biết nên làm gì.
Trần Tuyết Hoa vừa xuống sân bay đã đi thẳng tới đây, ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ mới thấy Đổng Văn Văn từ trên tầng đi xuống.
Bây giờ là 8 giờ sáng, đối với một người sống nề nếp như bà, việc ngủ dậy muộn của cô gái này là không thể chấp nhận được, đó là biểu hiện của sự lười biếng thiếu khuôn phép, ánh mắt nhìn Đổng Văn Văn lại càng tăng thêm ghét bỏ.
"Chào phu nhân." Đổng Văn Văn không biết bà ta là ai, nhưng đây không phải là nhà cô người tới đây chắc hẳn là người quen của Âu Thời Phong, giờ quay lại trên phòng cũng không phải, cô đành đi xuống lướt qua bà ấy chào hỏi, rồi đi vào bếp, nhưng chưa đi được mấy bước, nghe thấy người phụ nữ đằng sau lưng mở lời.
"Thật thiếu lễ phép, thực ra tôi cũng chẳng hy vọng loại người như cô làm gì, nhưng cái cơ bản nhất là chào hỏi người lớn, cô còn không biết tôi không biết cha mẹ cô dạy giỗ cô thế nào."
Trước nay những người đứng trước mặt Trần Tuyết Hoa đều tỏ ra kính cẩn, kiêng dè, đây là lần đầu bà thấy một người đối với bà thái độ giống như người phụ nữ này, bàn tay bà nắm chặt lại kìm nén cơn tức giận.
"Vị phu nhân này, bà có thành kiến với tôi?" Xưa nay Đổng Văn Văn ghét nhất là người khác nhắc tới mẹ mình, mà người phụ nữ này lần đầu gặp mặt đã chạm phải điều cấm kỵ của cô, nếu là ở chỗ khác cô sẽ không nhẫn nhịn mà mắng bà ta rồi.
"Nếu muốn người khác nghĩ mình có giáo dục, thì không nên làm những chuyện giống như hồ ly tinh đi dụ dỗ đàn ông như thế." Trần Tuyết Hoa đứng lên khỏi ghế, từ từ đi đến trước mặt Đổng Văn Văn.
"Bà chủ." Vú Trần trên tay cầm theo ly cafe mới pha mang ra cho bà chủ, nhưng vừa ra đã thấy cảnh hai người đang mặt nặng mày nhẹ đấu khẩu với nhau, không biết nên làm thế nào.
Đổng Văn Văn nghe câu bà chủ từ miệng Vú Trần, đôi lông mày nhíu lại, quan sát gương mặt mang theo phần nghiêm nghị của vị phu nhân đang không ngừng chèn ép mình, đầu có chút ong ong, bà ta chẳng lẽ là mẹ của Âu Thời Phong? Vẻ ngoài tương đối có nét giống nhau, nếu vậy giờ này bà ta tới đây là cố ý muốn gặp cô?
"Cô Đổng, đây là Âu phu nhân." Vú Trần sợ Đổng Văn Văn nói nhưng lời lẽ không phải, tốt bụng nhắc nhở cho cô biết.
"Nếu không muốn bị lôi cổ khỏi đây, thì tốt nhất nên biết điều tự rời đi, còn không đừng trách tôi độc ác."
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây." Âu Thời Phong đang ở công ty nhận được cuộc gọi tới của Vú Trần, phóng xe gấp gáp trở về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy mẹ mình thị uy đuổi Đổng Văn Văn, trong lòng anh mang theo sự bực tức, tiến tới bên Đổng Văn Văn, kéo cô ra sau lưng mình bảo vệ.
"Không tới sao biết được đứa con trai ngoan của mình, hồ đồ đến mức mang cả loại con gái không ra gì về nhà." Đã không nói được con trai, còn thấy nó ra sức bảo vệ con hồ ly kia sau lưng, Bà Trần Tuyết Hoa thật muốn cho con mình một cái bạt tai cho tỉnh táo.
"Văn Văn em đi lên phòng đi." Âu Thời Phong quay người lại dịu dàng nói với Đổng Văn Văn, thấy cô đi khuất, mới thở dài nói: "Con muốn nói chuyện với mẹ."
Đêm qua mẹ mới gọi điện tới, thật không ngờ vì chuyện hủy hôn của anh, bà lại hủy bỏ cả một cuộc họp quan trọng để trở về sớm.
Dù Âu Thời Phong đã nói rất nhiều thứ để cho mẹ hiểu, nhưng tính Trần Tuyết Hoa xưa nay rất bảo thủ, không thể nghe lọt tai một câu nào của con trai, đối với bà chỉ có nghe theo mà thôi không có phải bác, nói nửa ngày hai bên vẫn chưa thể tìm được tiếng nói chung.
"Nếu con còn cố chấp, thì đừng trách mẹ." Bà Bà Tuyết Hoa cầm lấy túi xách đứng dậy, trước khi đi đưa ra tối hậu thư cho con trai, mặt hầm hầm rời khỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...