Anh Rể Xin Buông Tay FULL


Đổng Văn Văn sau mấy hôm bị Âu Thời Phong cưỡng ép ở lại bệnh viện, hôm nay cuối cùng cũng được ra viện.

"Âu tổng, đây hình như không phải đường về nhà em." Cô nhìn ra con đường trước mặt, dù lâu ngày chưa đi nhưng vẫn nhớ đường về nhà mình không có cảnh quan xung quanh hoành tráng thế này, những ngôi nhà cao tầng thế này chỉ ở khu nhà giàu mới có.

"Anh đâu có ý đưa em về nhà." Âu Thời Phong quay sang nhìn cô nở nụ cười, chỗ ở của Đổng Văn Văn không an toàn, nên anh định tạm thời đưa cô về nhà sống, bao giờ điều tra ra kẻ chủ mưu rồi tính sau.

Nghe lời anh nói, cô quay sang nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, không đưa về nhà chẳng lẽ là đưa tới khách sạn, thôi xin cô không nhiều tiền như vậy, nếu anh ta trả thì ở cũng được.

"Xuống xe đi."
"Đây là đâu, Âu tổng đừng nói là anh đưa em về nhà anh nhé." Nhìn căn nhà to lớn trước mặt, cô không ngừng cảm thán làm người giàu thật tốt, nhưng anh ta đưa cô về nhà, không sợ bị phụ huynh mắng sao? anh ta còn có một vị hôn phu mưu hèn kế bẩn đang chờ đấy.

"Em đoán đúng rồi là nhà anh, yên tâm ngoài anh ra chỉ có một cô giúp việc." Âu Thời Phong đóng cửa xe, tự mình đi trước dẫn đường cho Đổng Văn Văn đang ngơ ngác đằng sau.

Bố mẹ anh không ở nhà này, họ để tiện cho công việc đã mua một căn nhà gần công ty để ở.


"Cậu Phong."
"Vú Trần, phòng con nhờ vú đã chuẩn bị xong chưa?"
"Yên tâm đã dọn sạch rồi."
Người phụ nữ ngoài 50 tuổi, thấy Đổng Văn Văn cúi đầu chào mình cũng gật đầu chào lại.

"Đi thôi dẫn em lên xem phòng." Âu Thời Phong dặn dò qua loa người tên Vú Trần vài câu, ở trước mặt bà không chút kiêng kỵ cầm lấy tay Đổng Văn Văn đưa cô đi lên tầng trên.

"Âu tổng, không cần làm phiền anh vậy, hơn nữa em cũng có một bộ này thôi, về nhà mình tốt hơn." Ở nhà người khác không thỏa mái bằng nhà mình, hơn nữa chỗ này cách chỗ làm cô rất xa, đi làm cũng rất bất tiện.

"Đồ dùng hàng ngày anh đã chuẩn bị cho em rồi, thiếu thứ gì em nói cho anh biết, anh lấy giúp em."
Âu Thời Phong mặc kệ Đổng Văn Văn có muốn hay không, đưa cô đến căn phòng đã sớm chuẩn bị từ trước, mở cửa ra đưa cô đi vào.

Căn phòng này nằm ngay bên cạnh phòng Âu Thời Phong đang ở, có việc gì đi lại cũng tiện, trước kia phòng này bỏ trống làm phòng cho khách ở, nay tất cả đều thay mới đến rèm cửa cũng là màu phù hợp với phụ nữ.

"Em nghỉ ngơi đi."
Nhìn anh ta rời đi, Đổng Văn Văn đi tới giường lớn nằm xuống, đúng là có thỏa mái thật, nhưng cô thực sự rất nhớ căn phòng nhỏ bé kia của mình, lâu ngày không ở không biết đã có bao nhiêu lớp bụi trong nhà rồi.

Mấy hôm nay ở trong bệnh viện, cả người cô đều là mùi thuốc sát trùng, muốn đi tắm nhưng lại không có đồ để thay, mắt hướng về chiếc tủ âm bên trái căn phòng, Đổng Văn Văn tò mò đi tới mở ra xem thử, bên trong đều là quần áo phụ nữ, vẫn còn tem mác, vừa rồi Âu Thời Phong có nói đồ dùng hàng ngày đều đã chuẩn bị sẵn cho cô, vậy đống đồ này cô có thể mặc chứ?
Đổng Văn Văn mặc kệ cứ lấy mặc tạm, chứ cả người cô ngứa ngáy lắm rồi, bây giờ chỉ muốn ngâm mình trong nước thôi, cô chọn một bộ đồ ngủ kín đáo nhất đem vào trong phòng tắm, bên trong ở giữa có đặt một cái bồn tắm lớn đúng là thứ mà cô đang mơ ước.

"Thỏa mái quá!" Đổng Văn Văn đắm mình trong làn nước ấm, thỏa mái nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này, trong đầu tự nhiên lại nhớ tới sự cực khổ mấy ngày qua của mình, ánh mắt căm thù hiện lên.

"Cốc cốc."
Đổng Văn Văn đang đứng ngoài ban công nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, nghe thấy tiếng gõ cửa có chút mất hứng quay vào trong phòng
"Âu tổng, anh tìm em."

"Xuống ăn cơm đi."
Âu Thời Phong cả đời này cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình lại phải đích thân đi gọi một người phụ nữ xuống ăn cơm, đến bản thân anh cũng không hiểu mình bị gì nữa? đối với Đổng Văn Văn trong lòng có cái gì đó đang len lỏi mà chính anh cũng không biết gọi tên nó là gì, lúc biết cô bị bắt cóc anh thực sự rất lo lắng, chỉ sợ cô bị bọn chúng làm tổn hại.1
"Vâng." Đổng Văn Văn cảm thấy kỳ lạ, tuy cô không xem đồng hồ, nhưng vừa bên ngoài nhìn sắc trời vẫn còn sớm, chắc khoảng 4 hoặc 5 giờ chiều thôi, ăn cơm giờ này có phải sớm quá rồi không?
"Ở bệnh viện em cũng ăn giờ này mà, ăn xong còn uống thuốc." Dường như nghe được suy nghĩ trong lòng Văn Văn, Âu Thời Phong cười dịu dàng giải thích cho cô nghe.

Đổng Văn Văn gật đầu như đã hiểu, đi theo anh xuống nhà, trong nhà bếp Vú Trần vẫn đang bận rộn bê đồ ăn mang ra bàn.

Cô thắc mắc sao một căn nhà to như vậy, lại chỉ có một người làm tất cả mọi việc, không biết lương bà ấy trả thế nào đây chắc phải rất cao.

"Em đang nghĩ gì ngẩn người ra thế? lại đây ngồi đi."
Âu Thời Phong đi đến kéo ghế giúp Đổng Văn Văn, nhưng chờ mãi vẫn thấy cô đắm chìm vào trong suy nghĩ riêng, không nhịn được đành lên tiếng gọi.

"Em xin lỗi." Cô cười gượng, nhanh chóng đi lại bàn ăn ngồi xuống.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm trong không khí im lặng, khi ăn cơm Âu Thời Phong không có thói quen trò chuyện, từ tốn ngồi ăn hết bữa cơm, sau đó lau miệng ngồi đó nhìn Đổng Văn Văn đang cúi gầm mặt gắp từng hạt cơm đưa lên miệng.

"Không hợp khẩu vị?"
"Không có, rất ngon."
Đổng Văn Văn lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn thấy người đối diện mình đã ăn cơm xong, trong khi bát cơm của cô chẳng vơi đi chút nào cả, mới biết ý của anh vừa rồi là gì, đồ ăn thực sự đều là mỹ vị nhưng mấy hôm nay người cô không được thỏa mái, nuốt cơm vào cổ cảm giác như bị mắc nghẹn ở cổ vậy.


"Nếu em không muốn ăn, anh bảo Vú Trần nấu cháo cho em."
"Không đâu, do người em không được khỏe thôi." Đổng Văn Văn vội vàng xua tay, đã ăn ở nhà người ta còn đòi hỏi nhiều, cô cũng biết ngại mà.

Âu Thời Phong nhìn cô một lượt, sau đó không nói gì nữa, rất kiên nhẫn ngồi đó chờ Đổng Văn Văn ăn một bát cơm tới tận hơn 1 tiếng mới xong.

Nhìn thấy cô đã ăn hết bát cơm, anh mới hài lòng đứng dậy.

Đổng Văn Văn nhìn Âu Thời Phong rất tao nhã ngồi uống trà ngoài bàn tiếp khách mới hiểu ra vừa rồi là anh ta giám sát cô ăn cơm.

Âu Thời Phong và Bạch Văn Linh đính hôn lâu như vậy rồi, không biết bao giờ bọn họ kết hôn, nếu cô ta mà tới đây nhìn thấy cô ở đây không biết khuôn mặt sẽ có biểu hiện thế nào, Đổng Văn Văn nghĩ tới viễn cảnh đó khóe môi khẽ cong lên.

Kế hoạch của cô không ngờ lại tiến triển tốt như vậy, bỏ qua những chuyện không tốt kia mọi thứ đều đang đi đúng hướng cô mong muốn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui