Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ


Diệp Lâm Hạ lập tức nhìn xung quanh, sau đó mới chậm rãi tiến lên, ngồi lên đùi Dư Hướng Cảnh.

Cô cẩn thận hỏi: “Anh tức giận à?”
“Em không cố tình gạt anh, em chỉ là muốn chờ anh giải quyết xong chuyện của công ty thì sẽ giới thiệu Lạc Thanh cho anh biết.”
Dư Hướng Cảnh nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Diệp Lâm Hạ thì những ký ức mà anh cố gắng lãng quên đột nhiên lại trở nên rõ ràng.

Trái tim anh giống như bị một lưỡi dao sắc bén cứa vào.
“Anh không giận, anh chỉ cảm thấy cuộc sống của anh quá thất bại, tất cả bọn họ đều chán ghét anh.” Dư Hướng Cảnh ra vẻ yếu đuối, dụi đầu vào bầu ngực mềm mại của Diệp Lâm Hạ, hít sâu một hơi.
“Đến cả...!đến cả cha mẹ anh cũng thế.


Từ khi anh còn rất nhỏ là mẹ anh đã rời xa anh rồi.

Bây giờ bà ấy đã có một gia đình hạnh phúc, còn sinh được một người con trai đáng yêu.
Còn cha anh thì từ khi anh sinh ra ông ấy đã ghét anh rồi.

Sự tồn tại của anh đối với ông ấy mà nói là một sự sỉ nhục, trong lòng ông ấy, chỉ có đứa con của mối tình đầu mới là con của mình.”
Khi Diệp Lâm Hạ ôm lấy mặt Dư Hướng Cảnh, anh lập tức lộ ra vẻ mặt cô đơn và yếu ớt.
“Sao lại như thế được? Em rất yêu anh, vẫn luôn rất yêu anh!” Diệp Lâm Hạ nhìn thẳng vào mắt Dư Hướng Cảnh, ánh mắt vừa kiên định vừa nghiêm túc.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở quấn quýt lấy nhau.

Cảm giác ẩm ướt và ấm áp phả vào mặt Diệp Lâm Hạ, khiến hô hấp của cô như ngừng lại.
“Em sẽ mãi mãi yêu anh chứ?”
“Tất nhiên.”
“Vậy sau này em có yêu người khác không?”
Cho dù biết được Diệp Lâm Hạ yêu mình, nhưng Dư Hướng Cảnh vẫn lo sợ và bất an như cũ.
“Không ai có thể sánh với anh.”
“Lâm Hạ, anh muốn hôn em.” Dư Hướng Cảnh ôm lấy vòng eo nhỏ của Diệp Lâm Hạ, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Diệp Lâm Hạ giống như bị mê hoặc, nếu không thì cô làm sao có thể quên mất hai người đang ở nhà họ Diệp, có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào mà nhào đến hôn Dư Hướng Cảnh.
Đôi môi chạm nhau, cảm giác mềm mại khiến Diệp Lâm Hạ không nhịn được mà vươn đầu lưỡi liếm lên đôi môi mỏng của Dư Hướng Cảnh.


Chỉ là tùy tiện đụng chạm một chút như thế, vậy mà tiểu huyệt của cô lại giống như có một dòng điện xẹt qua, dâm thủy bắt đầu tràn ra ngoài.
Dư Hướng Cảnh ôm chặt lấy gáy Diệp Lâm Hạ, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy lưỡi của cô.

Bàn tay to lớn đang giữ eo cô cũng bắt đầu không thành thật mà luồn vào trong áo cô, nhanh chóng đi tới trước bầu ngực mềm mại.
Anh cởi cúc áo lót của cô, bộ ngực mềm mại mất đi ràng buộc, nhanh chóng được anh nhào nặn thành đủ mọi hình dáng.
Dưới sự trêu đùa của Dư Hướng Cảnh, núm vú của Diệp Lâm Hạ bắt đầu cứng lên.

Anh đầu tiên là dùng đầu ngón tay ma sát núm vú, sau đó lại dùng móng tay khẽ gãi lên.
“Ưm...!A...” Diệp Lâm Hạ làm sao có thể chịu đựng được sự kích thích như thế này, cô vô thức phát ra những tiếng hừ hừ.
Cô sốt ruột đáp lại, muốn để cho Dư hướng Cảnh biết tình yêu mà mình dành cho anh sâu đậm như thế nào.

Diệp Lâm Hạ thực sự rất sợ hãi nếu như mất đi anh.
Thật lâu sau hai người mới tách nhau ra, đôi môi kéo ra một sợi chỉ bạc nhìn vô cùng mập mờ.


Diệp Lâm Hạ cảm giác như thân thể mình bị rút hết sức lực, cô yếu ớt dựa vào người Dư Hướng Cảnh, thở hổn hển.
Dư Hướng Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Diệp Lâm Hạ, cố gắng đè nén dục vọng dưới thân: “Lát nữa đến phòng anh.”
Diệp Lâm Hạ hiểu ý của Dư Hướng Cảnh, gương mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại: “Ừm...”
“Lâm Hạ, em thật đáng yêu.” Dư Hướng Cảnh hung hăng hôn lên gương mặt của cô một cái.

Gương mặt đỏ bừng của cô thực sự khiến cho lòng anh ngứa ngáy.

Nếu như không phải bận tâm đến địa điểm thì anh đã lập tức lột sạch quần áo của cô ra mà làm ngay tại chỗ rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận