“Hèn hạ, vô liêm sỉ, hạ lưu, loại người tiểu nhân như anh ta lúc nào cũng chỉ biết giở trò đồi bại.” Diệp Lâm Hạ vội vàng giảm nhỏ âm lượng điện thoại xuống, cô không muốn Dư Hướng Cảnh nghe thấy những lời tổn thương này, cũng không muốn anh trách tội Diệp Thời.
Dư Hướng Cảnh ôm lấy Diệp Lâm Hạ từ phía sau, đoạt lấy điện thoại di động, giọng của Diệp Thời vang lên vô cùng rõ ràng.
“Diệp Lâm Hạ, chị nói cho em biết, cả đời này chị sẽ không bao giờ yêu Dư Hướng Cảnh.
Anh ta làm chị chán ghét vô cùng.”
“Chị, anh ấy là người tốt.”
“Người tốt? Diệp Lâm Hạ, em quả nhiên giống như cha, bị anh ta mê hoặc rồi.
Anh ta là ma quỷ!”
“Khi chị mười tuổi, nhìn thấy anh ta mặt không đổi sắc mà phanh thây Hoa Hoa của chị, quá tàn nhẫn, loại người đó căn bản không có trái tim.”
Dư Hướng Cảnh khẽ híp mắt lại, vẻ mặt không hề có dấu hiệu tức giận.
Ngược lại, anh còn chậm rãi ngậm lấy vành tai Diệp Lâm Hạ, đầu lưỡi mềm mại đâm vào bên trong, liếm láp.
“Chị...”
Diệp Thời mỗi lần nhắc đến Dư Hướng Cảnh đều cảm thấy chán ghét vô cùng: “Chẳng trách cha mẹ anh ta cũng chán ghét anh ta, đúng là đáng đời!”
Diệp Thời nói càng lúc càng quá phận, Diệp Lâm Hạ không biết phải làm thế nào, cảm giác ẩm ướt trong tai đang không ngừng nhắc nhở cô về sự tồn tại của Dư Hướng Cảnh.
“Chị...”
“Thế nên, Lâm Hạ, em nhất định không được để vẻ bề ngoài của anh ta đánh lừa đâu đấy.
Anh ta là ma quỷ, ma quỷ không xứng đáng có được tình yêu.”
Diệp Lâm Hạ cảm nhận được thân thể Dư Hướng Cảnh cứng đờ thì lập tức tắt máy, vội vàng xoay người lại: “Chị gái em không có ý gì đâu.”
Vừa dứt lời thì Diệp Lâm Hạ đã cảm thấy hối hận.
Cô biết rõ ràng, Dư Hướng Cảnh yêu Diệp Thời tha thiết, cho dù Diệp Thời có vi phạm ước định, ở chung với Phương Đình thì anh cũng không hề trách mắng Diệp Thời, làm sao có chuyện vì dăm ba câu mà chán ghét Diệp Thời được chứ.
“ Lâm Hạ, đây là những gì em muốn nói sao?”
Ánh mắt của Dư Hướng Cảnh bình tĩnh giống như giếng sâu trong thành cô, Diệp Lâm Hạ nhất thời không hiểu gì: “Hả?”
“Tiểu Thời nói anh phanh thây con chim nhỏ mà cô ấy nuôi, nói anh là ma quỷ.
Còn em thì sao? Em cũng cảm thấy anh là ma quỷ à?”
Diệp Lâm Hạ nhìn thấy vẻ bi thương trong ánh mắt Dư Hướng Cảnh thì trái tim đột nhiên nhói lên.
Cô đứng dậy, ôm lấy anh: “Trước kia, lúc em đói, em đã giết chết người bạn duy nhất của mình, đó là một con thỏ mà em tự tay nuôi lớn.”
“Còn anh thì sao? Sao anh lại giết con chim nhỏ đó?”
Cái ôm của Diệp Lâm Hạ rất ấm áp, khiến những sợ hãi và bất an trong lòng anh đều tiêu tán.
Cô là người duy nhất hỏi anh lý do, những lo lắng và sự căm ghét Diệp Thời trong lòng anh cũng biến mất theo.
“Nó ị lên sợi dây chuyền kim cương của mẹ anh, sau đó anh bị nhốt trong phòng ba ngày, không có thức ăn, không có nước uống.”
Giọng nói của Dư Hướng Cảnh không vui không buồn, giống như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường.
“Nếu như là em thì em cũng sẽ có lựa chọn tương đương.” Diệp Lâm Hạ nâng hai tay lên, ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Dư Hướng Cảnh nhanh chóng đè lấy gáy Diệp Lâm Hạ, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Một lúc sau, anh mới buông cô ra, tựa trán lên trán cô: “Bảo bối, em rất thích hợp làm vợ anh.”
“Hướng Cảnh.”
“Em không phải là vợ anh sao? Em cũng đã gọi anh bao nhiêu tiếng ông xã rồi, có cần anh giúp em nhớ lại một chút không?”
“Không...!Không cần, phía dưới của em vẫn còn đau.” Diệp Lâm Hạ da mặt mỏng, chỉ trêu đùa một chút là đã đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Được rồi, tạm buông tha cho em.”
Diệp Lâm Hạ nhất thời thở phào một hơi, nhưng câu nói tiếp theo của Dư Hướng Cảnh lại khiến cô hận không thể lập tức biến mất ngay tại chỗ.
“Không cần cái miệng nhỏ phía dưới, em dùng cái miệng nhỏ bên trên là được rồi.”
“Em...!Em...!Em không thể...” Diệp Lâm Hạ run rẩy lên tiếng, cô cũng không phải không biết kích thước của Dư Hướng Cảnh lớn như thế nào.
“Ngoan, em có thể.”
“Nó...!Nó lớn quá...”
Dư Hướng Cảnh bật cười, dùng ngón tay vuốt ve cánh môi hồng hào của Diệp Lâm Hạ: “Cái miệng nhỏ phía dưới của em còn có thể ăn được nó, sao cái miệng phía trên lại không thể ăn được chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...