Mặt trời dần ngả về tây, ánh sáng màu cam chiếu qua ô cửa sổ, soi lên gương mặt của Diệp Lâm Hạ, khiến gương mặt cô cũng chuyển sang màu cam đẹp tuyệt vời.
Diệp Lâm Hạ vô lực nằm trên ghế sô pha, Dư Hướng Cảnh từ từ rút dương vật của mình ra.
Dâm dịch và tinh dịch từ trong tiểu huyệt nhanh chóng chảy ra ngoài, tiểu huyệt của cô chưa khép lại được, cứ thế run rẩy.
Dâm thủy cứ thế trào ra ngoài, chảy xuống thấm ướt cả sô pha.
“Lâm Hạ nhiều nước quá.”
Dư Hướng Cảnh dùng đầu ngón tay chà đạp mép tiểu huyệt đỏ ửng của Diệp Lâm Hạ, sau đó lại đâm một ngón tay vào bên trong cô.
Anh vừa đút tay vào thì bên trong đã lập tức co thắt, mút chặt lấy ngón tay anh.
Diệp Lâm Hạ vô thức kẹp chặt chân: “Đừng...!Đừng mà, em mệt lắm.”
Dư Hướng Cảnh cúi đầu hôn lên môi Diệp Lâm Hạ một cái, thuận thế ôm cô vào lòng: “Ừm, anh không làm nữa.”
“Em buồn ngủ quá.”
“Ngủ đi! Anh ở đây với em.”
Diệp Lâm Hạ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhắm mắt sờ lấy điện thoại ở đầu giường: “Alo!”
“Lâm Hạ, là chị.”
“Chị, có chuyện gì thế ạ?” Diệp Lâm Hạ lười nhác mở mắt ra, cô còn chưa tỉnh ngủ nên âm thanh mềm nhũn.
Diệp Thời nắm chặt điện thoại di động, cắn môi dưới: “Lâm Hạ, em...!có phải em đã nói gì với A Đình không?”
Diệp Lâm Hạ đột nhiên mở to mắt: “Đúng vậy.”
“Chị không tin A Đình, nên mới muốn hỏi em.”
“Chị, anh ta nói với chị như thế nào?”
“A Đình nói em xem thường thân phận của anh ấy, còn dùng nhà họ Diệp uy hiếp tiền đồ của anh ấy, bảo anh ấy rời xa chị.” Diệp Thời do dự một lát rồi nói, cô không tin em gái mình lại tồi tệ như những gì A Đình nói.
“Chị, những gì anh ta nói đều là sự thật.”
Diệp Lâm Hạ thừa nhận quá mức sảng khoái, khiến cho Diệp Thời khó mà thừa nhận được: “Tại sao? Lâm Hạ, em không phải là người như thế.”
“Chị, em không cần biết Phương Đình là người vô liêm sỉ hay là người cao thượng, chỉ cần chị thích anh ta là được.
Em cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm anh ta dành cho chị là chân thành hay giả dối, em sẵn sàng làm người xấu để kích thích anh ta, để anh ta sợ hãi quyền thế nhà họ Diệp.” Diệp Lâm Hạ nhẹ nhàng nói.
Sau khi nói chuyện với Phương Đình ở trong thang máy, Diệp Lâm Hạ càng thêm chán ghét anh ta hơn.
Bây giờ anh ta lại còn đi cáo trạng với Diệp Thời.
“Lâm Hạ, thực ra không cần phải làm như thế, chị tin tưởng Phương Đình.” Diệp Thời trả lời, lúc này tâm trạng của cô cảm thấy vô cùng phức tạp, tại sao bây giờ em gái cô lại giống cha cô như thế? Lúc nào cũng lấy quyền thế đè người.
“Chị, em không tin Phương Đình, thế nên em sẽ dùng phương pháp của em để bảo vệ chị.”
“Phương Đình đối xử với chị rất tốt, anh ấy nhất định sẽ không để chị phải đau lòng.” Diệp Thời vội vàng phản bác.
“Anh ấy nghe lời chị lắm, chị bảo anh ấy đi hướng đông, anh ấy nhất định sẽ không đi hướng tây.”
“Chị, em chỉ quan tâm chị, không quan tâm Phương Đình.”
Có lẽ bởi vì thái độ “làm phản” của Diệp Lâm Đình khiến Diệp Thời nổi nóng: “Lâm Hạ, anh ấy là anh rể em!”
“Chị, chị quên rồi à, theo như pháp luật thì chồng chị không phải anh ta.” Diệp Lâm Hạ lên tiếng, thân thể đau nhức như đang nhắc nhở cô và Dư Hướng Cảnh đang vượt qua giới hạn.
Đối mặt với Diệp Thời, trong lòng Diệp Lâm Hạ không khỏi cảm thấy áy náy.
Cô cũng không biết phải làm thế nào giải thích cho Diệp Thời mối quan hệ hiện giờ giữa cô và Dư Hướng Cảnh.
“Lâm Hạ, sao em lại thay đổi, trở nên đáng ghét như thế này? Hay là em cũng giống như cha, bị anh ta mua chuộc rồi?”
“Không phải đâu, chị, Dư Hướng Cảnh anh ấy là người tốt.” Diệp Lâm Hạ theo bản năng lên tiếng nói đỡ cho Dư Hướng Cảnh, nhưng không ngờ hành vi này lại khiến Diệp Thời càng thêm tức giận hơn.
“Diệp Lâm Hạ, chị nói cho em biết, cho dù khắp thiên hạ chỉ còn lại một người đàn ông là Dư Hướng Cảnh thì chị cũng không chọn anh ta!”
“Chị!”
“Diệp Lâm Hạ, chị nói cho em biết, em đừng có nói đỡ cho Dư Hướng Cảnh nữa.
Em phải nhớ kỹ, Phương Đình mới là anh rể của em, Dư Hướng Cảnh anh ta là cái thá gì chứ?”
Đột nhiên, thân thể Diệp Lâm Hạ căng cứng, cô luống cuống nhìn về phía người bên cạnh.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...