Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ


Diệp Lâm Hạ nhìn Dư Hướng Cảnh đang trầm mê trong dục vọng, bỗng nhiên cảm thấy hơi bối rối.

Mọi chuyện giống như một giấc mơ, quá đẹp, nhưng không chân thực.
Cô giống như bị mê hoặc, chậm rãi vươn tay ra, vuốt ve đôi mắt đỏ ngầu của Dư Hướng Cảnh.
Giờ phút này, Dư Hướng Cảnh gợi cảm hơn bao giờ hết.

Diệp Lâm Hạ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể cùng anh dây dưa trên giường như thế này.
Trước kia cô chỉ cần đứng từ xa nhìn anh là đủ rồi, có lẽ bây giờ cô đã trở nên tham lam, cô muốn Dư Hướng Cảnh.
Nhiều năm đè nén như vậy, bây giờ đột nhiên phát tiết, nhiệt liệt mà rực rỡ.
Dư Hướng Cảnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Lâm Hạ, khẽ hôn lên tay cô một cái.

Nụ hôn của anh vô cùng trân trọng và nâng niu, nhưng thân dưới vẫn điên cuồng di chuyển.
Anh nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Diệp Lâm Hạ thì vươn tay lau đi những giọt nước mắt của cô, đồng thời dương vật hung ác đâm đến tận nơi sâu nhất.
Sau một lúc thúc đẩy dữ dội, anh siết chặt lấy vòng eo của Diệp Lâm Hạ, áp chặt lên thân thể cô, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn hết tinh dịch vào sâu bên trong cô.

“Lâm Hạ, em là của anh.”
Dư Hướng Cảnh ghé sát lại bên tai Diệp Lâm Hạ, thì thầm bên tai cô.

Anh biết cô tốt đẹp như thế nào, cô tốt đến mức anh chỉ muốn giữ cô thuộc về riêng mình, mãi mãi thuộc về mình.
Đầu óc Diệp Lâm Hạ trống rỗng, cô vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm nên không nghe rõ được Dư Hướng Cảnh nói gì.
Thân thể của cô mẫn cảm vô cùng, Dư Hướng Cảnh chậm rãi rút dương vật của mình ra, thân thể cô cũng theo đó mà run lên.
“Ưm...”
Dư Hướng Cảnh nhỏ giọng rên lên một tiếng, tùy ý vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình ra sau đầu, cúi người hôn Diệp Lâm Hạ.
Nụ hôn mãnh liệt và bá đạo cướp hết không khí của cô, trêu chọc thần kinh nhạy cảm của cô.

Diệp Lâm Hạ không nhịn được mà nức nở.
Tiểu huyệt của cô sưng đỏ lên, dâm thủy và tinh dịch từ bên trong chảy ra, khiến cho bắp đùi cô vô cùng nhớp nháp.
“Thật là đáng thương!”
Dư Hướng Cảnh vươn tay chạm vào tiểu huyệt của cô, mép thịt hai bên của cô theo bản năng run rẩy, bên trong lại tiết ra nhiều nước hơn.

Diệp Lâm Hạ mệt mỏi vô cùng, chẳng mấy chốc đã chìm vào ngủ say.

Dư Hướng Cảnh một tay chống đầu, ánh mắt ôn nhu, chăm chú nhìn cô ngủ.
Phải nói rằng Dư Hướng Cảnh yêu nhất là đôi mắt của Diệp Lâm Hạ.

Ai có được cô chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.
Trận làm tình lần này đã vắt kiệt sức của Diệp Lâm Hạ, cô ngủ đến tận trưa hôm sau mới tỉnh.

Sau khi thức dậy, đầu óc cô vô cùng choáng váng, cô có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài thông qua cánh cửa sổ kính to lớn.
“Tỉnh rồi à?”
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Diệp Lâm Hạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, nhất thời kinh hô: “A!”
Trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng mình và Dư Hướng Cảnh lăn lộn trên chiếc giường này.
Dư Hướng Cảnh vươn tay vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Em có đói bụng không? Ăn chút cháo đi.”
Anh nhìn thấy đôi mắt đờ đẫn của cô thì lại cho rằng cô không chịu thừa nhận chuyện này, tiếp tục giả vờ vô tình với mình: “Lâm Hạ, em có nhớ em đã hứa gì với anh không?”
“Hứa gì?” Diệp Lâm Hạ theo bản năng hỏi.
“Không nhớ à? Vậy để anh giúp em nhớ lại một chút nhé.” Dư Hướng Cảnh nắm lấy cánh tay của Diệp Lâm Hạ, nhanh chóng kéo khóa quần của mình xuống, đặt tay cô lên dương vật nửa mềm nửa cứng của mình.
“Em...!Em nhớ rồi.” Diệp Lâm Hạ làm sao có thể quên thứ to lớn này đã ra ra vào vào trong cơ thể cô như thế nào chứ? Bây giờ tiểu huyệt của cô vẫn còn đau nhức đây này.
“Nhớ là tốt, anh còn tưởng em giống mấy kẻ vô nhân tính ngủ xong thì chạy trốn cơ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận