Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ


“Lâm Hạ, em nói như thế có nghĩa là em quan tâm đến anh à?”
Diệp Lâm Hạ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Dư Hướng Cảnh thì không có cách nào mở miệng, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Dư Hướng Cảnh biết Diệp Lâm Hạ cố chấp và cứng đầu, nhưng thực ra trong lòng cô lại vô cùng mềm mại.

Cô giống như một quả dừa, lớp vỏ cứng cáp vô cùng, nhưng bên trong lại là dòng nước ngọt mát.
Tất nhiên, tiểu huyệt của cô cũng như thế, phấn nộn và mọng nước, khiến cho người ta tê dại cả da đầu, chỉ muốn được chết dưới hai chân cô.
Dư Hướng Cảnh thấy Diệp Lâm Hạ hơi mềm lòng thì bắt đầu tiếp tục bán thảm: “Lâm Hạ, anh cứ tưởng...!anh cứ tưởng em không quan tâm đến anh.

Cho dù là cha mẹ anh, ông nội anh, hay là Tiểu Thời, tất cả bọn họ đều chán ghét anh.”
“Có đôi khi anh còn cảm thấy mình không cần thiết phải tồn tại trên cõi đời này, bởi vì không có ai yêu anh cả, không một ai...”
“Không...!Không phải, em yêu anh, em rất yêu anh.” Diệp Lâm Hạ một mạch nói những lời trong lòng mình ra.


Chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã muộn rồi.
Dư Hướng Cảnh ngây ngẩn cả người, phản ứng của Diệp Lâm Hạ hoàn toàn vượt qua cả mong muốn của anh.

Anh chỉ dự định thông qua phương pháp bán thảm này để cô có thể ở lại bên mình, không ngờ lại khiến cho cô nói ra những lời đó.
“Thật...!Thật sao?”
Diệp Lâm Hạ nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và vui sướng trong mắt Dư Hướng Cảnh thì cũng không chối nữa, xấu hổ gật đầu: “Ừm.”
“Lâm Hạ, ở bên anh! Ở bên anh được không? Anh không muốn lại phải một mình nữa.”
Nước mắt của Dư Hướng Cảnh giống như lưỡi dao sắc bén, chặt đứt tất cả lý trí của Diệp Lâm Hạ.

Cả người cô như thể bị mê hoặc, cam tâm tình nguyện trầm luân.
“Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Dư Hướng Cảnh lập tức tươi cười rạng rỡ.

Nhìn anh giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng được ăn chiếc kẹo mà mình chờ đợi đã lâu, ngay cả ánh mắt cũng lấp lánh ý cười.
“Anh muốn hôn em.”
Những tia nắng mảnh mai xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Diệp Lâm Hạ.

Hai má cô ửng hồng, xinh đẹp động lòng người, khiến người ta chỉ muốn mang về nhà giữ làm bảo bối.
“Ừm!”
Một nụ hôn rơi lên đôi môi hồng hào của Diệp Lâm Hạ, nụ hôn này không dữ dội như đêm qua mà ẩn chứa vô vàn yêu thương, nhẹ nhàng và lưu luyến.

Dư Hướng Cảnh mở mắt ra, chậm rãi kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Anh muốn khi Diệp Lâm Hạ mở mắt ra, trong mắt sẽ chỉ có mình anh.
Tình cảm và ánh mắt tràn đầy yêu thương khiến dục vọng của anh thức tỉnh.

Một luồng nhiệt nóng bỏng bao trùm lên phần bụng dưới, dương vật không ngừng kêu gào muốn được xông pha.
Anh cố tình cọ cọ lên bắp đùi Diệp Lâm Hạ, ấm ức nó: “Lâm Hạ, chỗ này của anh đau lắm!”
Diệp Lâm Hạ không tự chủ được mà cúi đầu nhìn lên côn thịt đỏ tím của người đàn ông.

Thứ này vừa to vừa cứng, khiến người ta khó có thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Cô xấu hổ quay mặt đi, cô nhớ rõ tối hôm qua dương vật của anh đã ra ra vào vào trong tiểu huyệt của cô như thế nào, khiến cô đạt được khoái cảm to lớn như thế nào.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó là tiểu huyệt giữa hai chân cô không nhịn được mà chảy ra dâm thủy.

Diệp Lâm Hạ hốt hoảng, vội vàng kẹp chặt hai chân lại.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn đầy tính chiếm hữu đã rơi xuống môi cô.


Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng tách hàm răng của cô ra, điên cuồng khuấy động bên trong, không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào, trao đổi nước bọt cho nhau.
Dư Hướng Cảnh cảm nhận được người trong lòng bị hôn đến mềm cả người thì nhanh chóng vươn tay ra sau lưng cô.
Eo của Diệp Lâm Hạ rất nhỏ, Dư Hướng Cảnh chỉ cần dùng một tay có thể ôm được cô, nhanh chóng đè cô xuống dưới thân.
Dư Hướng Cảnh buông tha cho đôi môi của cô, khóe miệng kéo theo một sợi chỉ bạc dâm mỹ, khiến cho bầu không khí càng trở nên sắc tình.
“Lâm Hạ, em có biết anh đang làm cái gì không?”
Diệp Lâm Hạ xấu hổ nhìn sang chỗ khác, nhưng Dư Hướng Cảnh lại cường thế nắm lấy cằm của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Lâm Hạ cảm giác như trái tim của mình sắp nổ tung rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận