Đầu Diệp Lâm Hạ ong ong, lúc này cả người cô không một mảnh vải che thân, còn được một người đàn ông ôm vào lòng.
Đôi môi mềm mại của Dư Hướng Cảnh như có như không xẹt qua vành tai của cô, hơi thở nóng bỏng từng chút từng chút khiêu khích chút lý trí vốn đã mỏng manh của cô.
“Anh biết...!Ưm...”
Giọng nói khàn khàn xen lẫn dục vọng khiến cho trái tim Diệp Lâm Hạ nảy lên.
Cảm giác tê dại đêm hôm qua vẫn còn vương vấn trong thân thể, cả người cô lập tức mềm nhũn, ngã vào trong ngực Dư Hướng Cảnh.
“Dư tiên sinh, anh...!anh buông em ra trước đã.”
Diệp Lâm Hạ không ý thức được rằng âm thanh của mình đã thay đổi một chút, có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông.
Cô lập tức cảm nhận được một thứ gì đó cứng rắn và nóng bỏng đang chĩa vào mông mình.
“Không buông.”
Sau khi ý thức được thứ cứng rắn đó là gì, Diệp Lâm Hạ sợ hãi vô cùng.
Cô giãy dụa theo bản năng, cố gắng chạy trốn, nhưng Dư Hướng Cảnh làm sao có thể để cô chạy khỏi mình được cơ chứ?
“Dư tiên sinh, chúng ta làm như thế này không đúng đâu.”
Dư Hướng Canh nắm lấy cần cô mềm mại của Diệp Lâm Hạ, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.
Nụ hôn của anh vô cùng thô bạo, đầu lưỡi linh hoạt gần như ngay lập tức xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, khuấy động mạnh mẽ và kịch liệt.
Diệp Lâm Hạ không khép miệng lại được, nước bọt cũng theo đó mà chảy xuống cằm.
Ngay khi Diệp Lâm Hạ gần như không thở nổi thì Dư Hướng Cảnh lại buông cô ra.
Cô lập tức hít thở hổn hển, đầu lưỡi hồng hào cũng hơi nhô ra.
Đôi mắt của cô mờ sương, ngây thơ và thuần khiết vô cùng.
Dư Hướng Cảnh nhìn thấy cảnh này thì dương vật lại to lớn hơn một vòng.
“Cái gì không đúng?”
“Chúng...!Chúng ta không nên như thế này.” Diệp Lâm Hạ phát giác được tiểu huyệt của mình chảy ra dịch thể dinh dính thì khó có thể chấp nhận được, vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Dư Hướng Cảnh rất bất mãn với thái độ trốn tránh của Lâm Hạ.
Anh nắm chặt lấy bầu ngực mềm mại của cô, dùng hai ngón tay khẽ nhéo núm vú của cô, hai núm vú lập tức bởi vì khoái cảm mà dựng thẳng lên.
“Như thế này là như thế nào? Thế này à?”
“A...!Đừng...!Anh mau buông tay ra.”
Diệp Lâm Hạ lo lắng đến mức sắp khóc, lý trí nói cho cô biết mình nên giữ khoảng cách với Dư Hướng Cảnh, thế nhưng bây giờ hai người lại quá thân cận.
“Lâm Hạ, em cũng thích phải không? Em nhìn đi, núm vú của em đã cứng lên rồi.”
Lý trí của Diệp Lâm Hạ chống lại sự tiếp xúc của Dư Hướng Cảnh, thế nhưng thân thể cô lại háo hức đáp lại.
Cô cũng không có cách nào nhìn thẳng vào bản thân mình nữa.
Dư Hướng Cảnh đau lòng ôm cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc...”
Sự dịu dàng của Dư Hướng Cảnh luôn có sức hấp dẫn trí mạng đối với Diệp Lâm Hạ.
Cô thích được nằm trong lòng anh, trái tim không ngừng đập loạn lên vì anh.
“Đừng khóc...”
“Dư tiên sinh, anh...!anh đừng lãng phí thời gian với em nữa.
Chuyện tối hôm qua là lỗi của em, chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Cái ôm của Dư Hướng Cảnh thực sự vô cùng ấm áp, ấm áp đến mức dễ gây nghiện.
Diệp Lâm Hạ rất sợ mình sẽ tham lam sự ấm áp này.
“Lâm Hạ, rõ ràng em không ghét anh.
Mặc dù chuyện hôm qua là vì thuốc nên chúng ta mới phát sinh quan hệ, nhưng nói cho cùng, người thiệt thòi vẫn là em, thế nên em không cần phải xin lỗi anh, anh là người nói câu xin lỗi đó mới đúng.”
“Không...!Không phải.”
“Lâm Hạ, tất cả là lỗi của anh.
Chính anh là người đưa em tới bữa tiệc này, lẽ ra anh nên bảo vệ tốt cho em.”
Dư Hướng Cảnh nhận hết mọi trách nhiệm về mình, lời nói vô cùng chân thành.
“Thế nên, Lâm Hạ, anh sẽ bù đắp lại sai lầm của mình.”
“Nhưng chúng ta...”
“Lâm Hạ, em nghe anh nói đã được không?”
“Tiểu Thời yêu Phương Đình, chỉ khi ở bên Phương Đình thì cô ấy mới cảm thấy hạnh phúc, anh đã quyết định buông tay rồi.”
Diệp Lâm Hạ biết Dư Hướng Cảnh yêu Diệp Thời nhiều như thế nào.
Bao nhiêu năm anh vẫn kiên trì với tình yêu đó, không tiếc trả giá, cuối cùng cũng đã được kết hôn với Diệp Thời.
Thế mà bây giờ anh lại nói mình đã buông tay rồi, chắc chắn trong lòng anh sẽ rất đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...