Cảnh tượng đêm hôm qua giống như một thước phim quay chậm, chậm rãi xuất hiện trong đầu cô.
Mọi thứ dần dần trở nên rõ ràng, những quy tắc mà cô vẫn luôn đặt ra tới bây giờ hoàn toàn sụp đổ.
Diệp Lâm Hạ nhẹ nhàng vén chăn lên, rón rén muốn thoát khỏi điều hoang đường này.
“Lâm Hạ, em muốn đi đâu.”
Giọng nói lười biếng và gợi cảm đột nhiên vang lên bên tai Diệp Lâm Hạ.
Thân thể cô theo bản năng trở nên cứng đờ, không dám nhúc nhích.
“Lâm Hạ, quay đầu, 1...!2...!3...”
Giọng điệu nghiêm túc và áp bức khiến Diệp Lâm Hạ theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt cô chính là đôi mắt như đang trêu ngươi kia.
Xong rồi.
Vừa nghĩ đến hậu quả của việc này, cả người cô đã cảm thấy không được khỏe.
“Lâm Hạ, dùng xong thì bỏ, việc làm này của em hình như không có đạo đức.”
Từ trước đến nay Dư Hướng Cảnh đều không quan tâm đến đạo đức, chỉ cần kết quả phù hợp với mong muốn thì anh không quan tâm quá trình như thế nào.
Thế nhưng nếu như có thể dùng đạo đức để kiềm chế và trói buộc cô thì anh hoàn toàn sẵn sàng.
Tâm trạng của anh lúc này rất tốt, nhìn dáng vẻ của Lâm Hạ thế kia chắc chắn là đã nhớ hết chuyện tối hôm qua.
“Dư...!Dư tiên sinh, xin...!xin lỗi, em không cố ý.”
Diệp Lâm Hạ không khỏi ảo não, cho dù cô có trúng thuốc thì cũng không nên kéo cả Dư Hướng Cảnh vào chứ.
“Em sẽ giấu kín chuyện này, nhất định không tiết lộ ra ngoài đâu.”
Tâm tình tốt của Dư Hướng Cảnh lập tức bị hủy hoại phân nửa.
Diệp Lâm Hạ lúc nào cũng tìm mọi cách để giữ khoảng cách với tất cả mọi người, bao gồm cả anh.
“Lâm Hạ, em là đang...!chê anh à?” Dư Hướng Cảnh trầm mặc một lúc, chăm chú nhìn Diệp Lâm Hạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, sau cùng mới thở dài một tiếng.
Diệp Lâm Hạ nhìn dáng vẻ sa sút của anh thì vội vàng giải thích: “Không phải, em làm sao có thể chê anh được chứ?”
Dư Hướng Cảnh lập tức ngẩng đầu lên: “Em nói thật chứ?”
“Thật, tất nhiên là thật rồi.”
Trong mắt của Diệp Lâm Hạ, Dư Hướng Cảnh lúc nào cũng tràn đầy tự tin và chói mắt.
Cô không đành lòng nhìn thấy một Dư Hướng Cảnh lộ ra vẻ đau khổ, thất lại như vậy.
“Lâm Hạ, em không chê anh, có nghĩa là em chấp nhận anh rồi.”
Diệp Lâm Hạ còn chưa kịp phản ứng lại thì Dư Hướng Cảnh đã ôm chầm lấy cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Da thịt trần trụi dán vào nhau khiến cho ý thức của Diệp Lâm Hạ nhanh chóng thanh tỉnh, nhưng lại không biết phải làm như thế nào.
“Lâm Hạ, ở bên anh nhé.”
“Dư...!Dư tiên sinh, anh...!anh đang nói gì thế?” Diệp Lâm Hạ cảm giác như mình nghe nhầm, hình như cô nghe thấy Dư Hướng Cảnh nói cô ở bên cạnh anh.
“Lâm Hạ, ở bên anh nhé.” Dư Hướng Cảnh không cho cô trốn tránh.
Lúc Dư Hướng Cảnh nói câu này, anh khẽ mỉm cười một chút, giọng nói trầm thấp gợi cảm nhưng lại có thể cường ngạnh xuyên thấu màng nhĩ, chui vào tận trái tim cô.
Diệp Lâm Hạ vất vả lắm mới ổn định được cảm xúc, vừa nghe thấy câu này thì huyết dịch lại một lần nữa sôi trào.
Làn da trắng nõn của cô bắt đầu đỏ rực, Dư Hướng Cảnh nhìn thấy như vậy thì đáy mắt lại nổi lên dục vọng.
Mỹ vị đêm qua thực sự quá mê người, ánh mắt nồng cháy của anh rơi vào bộ ngực căng tròn của Diệp Lâm Hạ.
“Dư...!Dư tiên sinh, anh đang nói đùa sao?”
Diệp Lâm Hạ cố gắng nặn ra một nụ cười.
Chuyện phát triển đến bước nào đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo, nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Lâm Hạ, sao em lại nghĩ anh đang nói đùa chứ?”
Diệp Lâm Hạ muốn rời khỏi cái ôm của Dư Hướng Cảnh, nhưng lại bị anh giữ chặt đến mức không sao di chuyển được.
“Dư tiên sinh, em là em gái của Diệp Thời!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...