Thân thể vừa mới đạt tới cao trào vô cùng vẫn cảm, Diệp Lâm Hạ theo bản năng há miệng ra, đầu lưỡi đỏ hồng như ẩn như hiện.
“Ưm...!A...” Diệp Lâm Hạ bủn rủn cả người,vươn tay cố gắng đẩy Dư Hướng Cảnh đang phi nước đại trên người mình ra.
Nhưng sức lực của cô làm sao có thể đấu lại được với anh, Dư Hướng Cảnh nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau.
Sau khi đạt được cực khoái, tiểu huyệt của cô co thắt điên cuồng, thít chặt lấy dương vật của Dư Hướng Cảnh, khiến anh cảm giác như mình sắp phát điên rồi.
Hai mắt anh đỏ bừng, hung hăng đâm thật mạnh vào bên trong tiểu huyệt ẩm ướt của cô.
Mỗi một cú thúc của anh đều rất mạnh, giống như chỉ muốn đâm chết cô trên giường.
m thanh thân thể va chạm với nhau vang khắp căn phòng, thân thể Diệp Lâm Hạ nảy lên theo từng cú thúc của anh, mê man nhìn Dư Hướng Cảnh.
Dư Hướng Cảnh điên cuồng di chuyển, sau đó gầm nhẹ lên một tiếng, một dòng tinh dịch nóng bỏng từ quy đầu của anh bắn thẳng vào trong tử cung của cô.
Cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, Dư Hướng Cảnh vùi đầu vào hõm vai Diệp Lâm Hạ, thân thể vẫn dán chặt vào nhau, hô hấp vờn quanh, cảm giác như cả hai hòa vào làm một.
Dư Hướng Cảnh rất thích cảm giác được dựa vào người Diệp Lâm Hạ như thế này, giống như mùa đông và nắng hạ, ấm áp dễ chịu, có thể xua tan tất cả mọi cảm xúc không vui.
Hai người cứ thế dựa sát vào nhau, vừa mới kết thúc một phen kịch liệt, dược hiệu cũng dần dần tiêu tan, lý trí của Diệp Lâm Hạ cũng chậm rãi quay về.
Tình cảnh vừa rồi giống như một thước phim quay chậm xuất hiện trong đầu cô, tra tấn thần kinh của cô.
Xấu hổ, khó chịu, buồn nôn...!Tất cả mọi cảm xúc đều ập lên đầu cô.
Cô cố gắng hết sức để thoát khỏi Dư Hướng Cảnh, nhưng thân thể bủn rủn không chịu nghe lời.
Diệp Lâm Hạ không có chút sức lực nào cả, chẳng khác nào gãi ngứa cho Dư Hướng Cảnh.
Dư Hướng Cảnh vươn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của Diệp Lâm Hạ, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại khóc?”
“Anh...”
Diệp Lâm Hạ không biết phải nói như thế nào.
Thân dưới đau đớn và cảm giác dị vật vẫn còn đang chôn sâu bên trong khiến cô đỏ bừng mặt mũi.
Tiểu huyệt của cô vừa ẩm ướt vừa chặt chẽ, kết hợp với biểu cảm vừa tức giận vừa thẹn thùng này của cô khiến cho Dư Hướng Cảnh yêu thích vô cùng.
Dương vật của anh chôn sâu trong tiểu huyệt của cô, còn chưa rút ra mà đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu trở lại rồi.
Diệp Lâm Hạ cũng cảm nhận được điều này, cô trợn trừng mắt, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi thứ đáng sợ đó.
Nhưng dương vật nóng bỏng của Dư Hướng Cảnh nghiền ép mọi cảm xúc của cô, khiến cô không nhịn nổi mà rên lên thành tiếng.
“Ưm...!A...!A...”
Diệp Lâm Hạ ý thức được điều này thì lập tức cắn chặt môi dưới, cô vươn tay che miệng, cố gắng để bản thân không phát ra những tiếng rên đáng xấu hổ như vậy.
“Lâm Hạ...!Ở bên trong em thật thoải mái!”
Dư Hướng Cảnh hung hăng đâm sâu vào trong tiểu huyệt của cô.
Anh thực sự rất yêu mến cái miệng nhỏ này của cô, mỗi lần nó cắn lấy anh là anh lại chỉ muốn xuất tinh.
“Thả lỏng, đừng mút chặt như vậy.”
Dư Hướng Cảnh vừa nói vừa hôn lên má Diệp Lâm Hạ, cọ chóp mũi vào mũi cô.
“Anh...!Anh...!Anh ra ngoài...!Chúng ta không nên như thế này...”
Cô không khống chế được mà bật khóc, cô cảm thấy mình đã phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ.
Cô vậy mà lại có thể lên giường với Dư Hướng Cảnh.
“Lâm Hạ, ngoan, không sao đâu.” Dư Hướng Cảnh gác hai chân cô quấn lên hông mình.
“Ngoan, rồi em sẽ thích.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...