Không! Hàn Tử Dạ dùng sức lắc đầu sắc mặt càng u ám khó coi hơn.
Cậu không cách nào chấp nhận được người chị yêu nhất, quý báu nhất bị người ta đùa giỡn là sự thật, suy nghĩ này của cậu nhất định sai rồi.
Chị đẹp lương thiện, dịu dàng biết săn sóc như vậy, sao có thể có người không thích chị ấy, không thương chị ấy, nhẫn tâm đùa giỡn chị ấy. Hơn nữa cho tới nay ác ma đối xử với chị cũng không tệ, bộ dạng rất thích chị, rất yêu chị, ác ma kia tuyệt đối không thể không có chút tình cảm nào với chị, từ trước tới giờ là đùa bỡn chị.
Ác ma kia cường bạo dâm ô cậu, rất có thể là vì lần đầu tiên nhìn thấy người song tính, tò mò với thân thể dị dạng không trọn vẹn với người song tính, không nhịn được muốn thử một lần xem có tư vị gì, cho nên quên chị gái, đối với cậu…
Sau khi ác ma cường bạo cậu nhất định sẽ cảm thấy cơ thể phụ nữ bình thường vẫn tốt hơn, cậu không thể so sánh với chị được. Về phần tất cả những kích động hưng phấn thoải mái vui sướng biểu tình và lời nói khi cường bạo cậu, nhất định là gặp dịp thì chơi, đều là giả không cần để ý.
Nghĩ như vậy khiến sắc mặt Hàn Tử Dạ tốt hơn một chút, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, mắt phượng thoáng hiện vẻ kiên định. Chuyện cậu bị ác ma cường bạo dâm ô xem như một cơn ác mộng, tối nay ngủ một giấc ngon lành thì sáng mai sau khi tỉnh dậy sẽ quên hết toàn bộ, cậu tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai, nhất là chị gái.
Chị gái đã là người của ác ma, lại thích yêu ác ma như vậy, nếu để chị ấy biết chuyện này chị ấy tuyệt đối sẽ sống không bằng chết, lập tức muốn tự sát.
Cậu tin chỉ cần cậu không nói cho chị biết chuyện này thì vĩnh viễn chị sẽ không biết. Ác ma cũng sẽ không nói chuyện này với chị, trừ khi hắn thật sự không thích chị không thương chị chút nào cả.
Nói đến chị, sao chị vẫn chưa về?
Lúc này cũng đã sớm tan học rồi, chẳng lẽ chuyện buổi chiều cậu không đi học chị đã biết nên sau khi tan học không vội về nhà mà đi xung quanh tìm cậu?
Rất có thể, dù chị và cậu không cùng lớp nhưng lớp ở sát bên cạnh, hơn nữa rất quen thuộc bạn trong lớp của cậu, biết buổi chiều cậu không đi học cũng chẳng lạ lắm.
Hàn Tử Dạ lo lắng, cậu cần nhanh chóng gọi cho chị bảo cậu đã sớm về nhà để chị đừng tìm cậu nữa, nhanh về đi. Bây giờ đang là mùa đồng bên ngoài thời tiết rất lạnh nhất là sau khi hoàng hôn, đợi bên ngoại quá lâu sẽ cảm lạnh, chị cảm mạo sẽ rất lâu khỏi.
Nhưng chuyện có di động cậu và chị không giống nhau, ba mẹ không mua di động cho cậu, cậu muốn gọi điện thoại chỉ có thể đến phòng khách dùng điện thoại bàn. Rất may là bây giờ ba mẹ không ở nhà, bọn họ phải đi tham dự bữa tiệc có thể đêm khuya mới về, cậu không cần phải lo lắng bị ba mẹ bắt gặp cậu gọi điện thoại, sẽ mắng cậu lãng phí tiền cước.
Hàn Tử Dạ cố kìm nén đau xót bên eo bước xuống giường, phải cố hết sức mới đi ra khỏi phòng tới phòng khác đầy hương vị thổ hào (Ý nhà giàu mới nổi) vàng son lộng lẫy chói mắt. Cậu vừa mới ngồi vào trên ghế salon nhập khẩu từ Ý bình thường ba mẹ vẫn ngồi còn cậu vốn không được phép ngồi, đang muốn nhấc điện thoại mạ vàng kiểu dáng mới nhất bên cạnh gọi cho chị, sau lưng liền truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng mà cậu quen thuộc nhất trên đời.
Hàn Tử Dạ lập tức lộ vẻ vui mừng quay đầu gọi: “Chị, chị đã về, em đang tính gọi điện thoại cho chị….”
Khi thấy Hàn Tử Thần lệ rơi đầy mặt, ánh mắt cũng khóc sưng lên Hàn Tử Dạ nuốt lời nói dối vừa nghĩ xong là buổi chiều mình không đi học vì đột nhiên cảm thấy khó chịu liền vội về nhà nghỉ ngơi đã đến bên khóe miệng xuống.
“Chị, sao chị lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Tử Dạ kinh ngạc vội đứng dậy chạy tới trước mặt chị quan tâm hỏi, giọng tràn đầy lo lắng nhưng không che giấu được tiếng hít đau vì di chuyển nên eo cậu càng đau hơn.
“Tiểu Dạ, làm sao bây giờ? Hâm Lỗi không cần chị nữa, anh ấy nói muốn chia tay với chị.” Hàn Tử Thần ôm lấy em trai, vô cùng bi thương khóc ra tiếng, nói.
Nghe vậy Hàn Tử Dạ sợ ngây người, rất lâu mới lấy lại tinh thần, khó có thể tin: “Sao có thể như vậy? Không phải chị và Tề Hâm Lỗi vẫn rất tốt đẹp sao?”
“Đúng vậy, rõ ràng bọn chị vẫn rất tốt, sao nghĩ tới…. Buổi chiều giờ tan học chị ra khỏi phòng học muốn tới lớp bọn em tìm em cùng nhau về nhà thì thấy Tề Hâm Lỗi tới tìm chị. Chị còn tưởng anh ấy muốn đưa chị về nhà nên rất vui mừng, không nghĩ tới thế mà anh ấy lại đột nhiên nói yêu cầu muốn chia tay. Lúc ấy chị còn tưởng rằng anh ấy đang nói đùa để trêu chọc chị, nhưng anh ấy nói thật sự muốn chia tay với chị, chị hỏi anh ấy lý do, anh ấy nói vì không thích, không thương chị, anh ấy đã thích, yêu người khác, bảo chị sau này đừng đến tìm anh ấy nữa, quấn lấy anh ấy không thả nữa.” Hàn Tử Thần càng khóc lớn tiếng đáng thương hơn. Nhớ tới bộ dạng lạnh lùng tuyệt tình của bạn trai lúc ấy, lòng cô đau đớn không cách nào hít thở được.
Làm thế nào cô cũng không muốn tin bạn trai đã từng nói rất thích, rất yêu cô, sau này muốn kết hôn với cô đột nhiên nói thay đổi liền thay đổi, thậm chí thay lòng thích yêu người khác không cần cô nữa, quên mất những lời thề non hẹn biển đã từng hứa.
“Sao Tề Hâm Lỗi lại có thể đối xử với chị như vậy, em lập tức đi tìm hắn ta. Chị, chị đừng khóc nữa, cẩn thận khóc hỏng hết mắt.” Hàn Tử Dạ giận đến nghiến răng nghiến lời, đau lòng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt chị gái, âm thầm than thở: Haizzz, sự lo lắng của cậu trở thành sự thật, Tề Hâm Lỗi quả nhiên không thật lòng thích chị, yêu chị, chẳng qua chỉ là đùa giỡn chị mà thôi.
Nhưng cậu không nghĩ ra, thế nào mà sau khi ác ma cường bạo dâm ô cậu liền lập tức đi tìm chị để chia tay, lại còn nói với chị là đã thích, yêu người khác, chẳng lẽ…. Vậy người ác ma thích, yêu là…. Cậu?
Làm sao có thể, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, ác ma ngay cả chị cũng không thật lòng yêu thương, sao lại yêu thương cậu. Không phương diện nào, chỗ nào cậu có thể so với chị chứ.
Mặc kệ rốt cuộc ác ma xảy ra chuyện gì, nghĩ như thế nào, hắn dám vứt bỏ chị khiến chị khóc thành như vậy, mình tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...