Ảnh Quỷ

Khúc Nhạc không có người thân, coi như lợi thế duy nhất là mấy cậu, mấy chú ở xa, đừng nói giúp đỡ, lúc này không bỏ đá xuống giếng khiến anh xui xẻo hơn nữa thì anh nên cám ơn trời đất rồi.

Bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, Khúc Nhạc liên hệ đầu tiên vẫn là An Khúc.

Lúc An Khúc gió bụi mệt mỏi chạy chiếc Ferrari màu đỏ tới thì Khúc Nhạc đang buồn bực ngồi ở trong văn phòng cảnh sát, trên tay là một bộ còng tay, thật là chói lọi tới chói mắt.

Đi theo tới đương nhiên còn có một gã luật sư, sau đó là một loạt thủ tục và đàm phán, tới khi Khúc Nhạc hỗn loạn bị An Khúc kêu đứng lên thì đã là tối ngày hôm sau, bên ngoài sắc trời u ám, còng tay cũng được tháo ra.

Khúc Nhạc ngồi trên con xe Ferrari màu đỏ, nhất thời tinh thần tỉnh táo, mạnh mẽ vỗ vỗ ghế da mềm của chiếc xe, “Ôi, xúc cảm thật không sai, không hổ là hàng hiệu”.

An Khúc tà liếc Khúc Nhạc 1 cái, vẻ mặt nghiêm túc, “Về nhà rồi lại nói”. Vẻ mặt kia tựa hồ muốn nói, trở về lại tính sổ với ông.

Khúc Nhạc biến sắc, ngượng ngùng ngoan ngoãn ngồi.

Xe trực tiếp chạy tới biệt thự của An Khúc, Khúc Nhạc ăn bánh hành chiên thơm phức, đầy tay đầy miệng đều là dầu, An Khúc ở một bên giống con thú bị nhốt nôn nóng đi qua đi lại.

Sau một lúc lâu An Khúc rốt cục bùng nổ, “Lúc này ông thế nào cũng phải nói rõ ràng cho tôi, ông rốt cuộc trêu chọc ai hả?”.

“Cái gì?”. Lực chú ý của Khúc Nhạc cũng chưa dời khỏi bánh hành chiên chút xíu nào.

Một miếng cuối cùng bị nuốt vào bụng, Khúc Nhạc liếm từng ngón tay bóng loáng, thuận tiện trả lời An Khúc, “Người thật không phải tôi giết”.

Vì sao lúc nói lời này thì cảm giác chính mình như xã hội đen giết người tội ác tày trời?

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, 1 người phụ nữ mảnh mai đi ra, lo lắng hỏi han: “Làm sao vậy?”. Sau đó nhìn nhìn người đột nhiên xuất hiện trong nhà, Khúc Nhạc.

Khúc Nhạc nở nụ cười, trêu chọc nói: “Giỏi lăm An Khúc, kim ốc tàng kiều, đàn ông chính là không thể có tiền, tiền nhiều liền hư hỏng”.


An Khúc tức tới thở dốc, nói: “Ông câm miệng cho tôi đi, đây là vợ của tôi!”.

Khúc Nhạc sửng sốt một chút, nhất thời nhớ tới hình như gần đây An Khúc kết hôn, mặt nhăn lại, mặt già xấu hổ tới luống cuống, vội vàng bổ cứu, “Xin lỗi, xin lỗi, coi trí nhớ của tôi nè…….. nhất định là đói tới chóng mặt rồi”.

An Khúc trừng mắt liếc Khúc Nhạc 1 cái, xoay người dỗ dành vợ, xoay người lại cư nhiên còn không quên đề tài mới nói vừa rồi, tiếp tục chất vấn Khúc Nhạc, “Tự ông nói đi. Thành thật thì được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị”.

Khúc Nhạc nói: “Theo lời của gã cảnh sát họ Đổng kia thì ở trong nhà Triệu Cường phát hiện dấu vân môi của tôi. Việc này thật sự là……..rất oan uổng, tôi thật không có gì cùng Triệu Cường, ông cũng không phải không biết, cậu ta quá non, tôi như thế nào có thể cùng cậu ta…….”.

“Từ từ”. An Khúc nói: “Ông nói dấu vân môi?”.

“Ừ”.

An Khúc nói: “Gã có nói cho ông biết là dấu vân môi trên cái gì không?”.

Khúc Nhạc nghĩ nghĩ, thật đúng là không có.

An Khúc một bộ ánh mắt khinh bỉ nhìn đồ ngốc, nói: “Đó là kỹ xảo thường dùng của cảnh sát, bẫy ông mà thôi, ông cư nhiên tin!”.

Khúc Nhạc không chút nghi ngờ nửa câu sau An Khúc chưa nói ra là: “Ông là đồ ngu”.

“A!”. Khúc Nhạc đột nhiên kêu một tiếng, làm An Khúc hoảng sợ, “Ông lại làm sao vậy?”.

Khúc Nhạc ngầm khó chịu một chút, vì sao lại kêu lên chứ?

“Không có gì, tôi  nhớ tới tôi cần phải về nhà, đã trễ thế này, chung quy không thể làm bóng đèn”. Nói xong làm cái ánh mắt ông hiểu mà với An Khúc.

An Khúc than thở một tiếng, vô lực đỡ trán, vì sao Khúc Nhạc bình thường rất đáng tin, thời điểm mấu chốt không nhả nhớt thì không chịu được à?


“Được rồi, nhưng ông phải luôn luôn liên lạc với tôi, đừng làm ra chuyện gì nữa, lần này là nộp tiền bảo lãnh, nhưng nếu xảy ra chuyện gì nữa thì tôi cũng không có cách giúp ông”.

“Ông cứ yên tâm đi”. Khúc Nhạc nói: “Ông còn không hiểu tôi sao”.

An Khúc thầm nhíu mày, chính là hiểu nên mới lo lắng.

Khúc Nhạc nói tạm biệt xong, khởi động chiếc xe Buick lấy từ chỗ An Khúc, chiếc xe này là chiếc xe đầu tiên năm đó của An Khúc, có chút cũ, nhưng còn có thể dùng. Vốn An khúc muốn đưa chiếc Ferrari màu đỏ kia cho anh, nhưng bị anh vội vàng từ chối, đùa hử, chạy chiếc xe kia, chỉ sợ tim bị kinh hách, rốt cuộc là người  lái xe hay là xe lái người.

Buick vòng vèo, theo khu biệt thự của An Khúc một mạch chạy trở về cục cảnh sát.

Hiện tại là hơn 10 giờ tối, Khúc Nhạc đậu Buick cách đó không xa, còn chưa đi tới gần, liền cảm giác một cỗ áp lực cực lớn đè ép lại đây, cả tòa cảnh cục điểm rơi vào một mảnh tối đen, giống như bị con quái thú vô hình cắn nuốt.

Gió lạnh ban đêm mang theo mùi ẩm ướt thổi qua, 1 cỗ ớn lạnh lủi lên trong lòng, đúng vậy, Khúc Nhạc là tới tìm a Lan.

Tên kia từ khắc anh bị nhốt thì tựa như âm hồn âm hiểm bám vào sau lưng của Đổng Học Nguyên, đôi mắt trắng dã đỏ máu phóng đại, còn có khuôn mặt than hết sức âm ngoan quỷ dị, tỏ rõ muốn lấy mạng nhỏ của Đổng Học Nguyên.

Hơn 10 giờ, cục cảnh sát không còn lại bao nhiêu người, ngoại trừ mấy người chuyên trực ban vẫn ở lại  ra, Đổng Học Nguyên đang bận rộn tra xét tư liệu, gã cảm thấy vụ án của Khúc Nhạc có chút bất thường. Theo lý thuyết nếu Triệu Cường thật sự có quan hệ cùng Khúc Nhạc thì vì sao Khúc Nhạc không thể không giết Triệu Cường? Hơn nữa vì sao lại cùng 1 chết kiểu với Sophie, đều là chết đuối ở trong bồn tắm lớn nhà mình? Còn phải lưu lại dấu vân môi khả nghi, bất thiên bất ỷ (công bằng, vô tư), nhưng đúng lúc cảnh sát hơi chú ý liền tìm được dấu vân môi trên cổ áo sơmi?

Ngược lại, nếu hung thủ không phải Khúc Nhạc, như vậy hung thủ thật sự chính là cố ý chế tạo chứng cớ giả, dẫn dắt cảnh sát hoài nghi tới trên đầu của Khúc Nhạc. Nếu hung thủ làm như vậy thì có lợi gì cho hắn chứ?

Trong lúc nhất thời Đổng Học Nguyên đạt tới đồng tình cùng An Khúc, có phải nhân phẩm (phẩm chất con người) Khúc Nhạc có vấn đề hay không, chọc kẻ thù gì không nên dây vào hay không? Nhưng mà tên kẻ thù này thật đúng là điên khùng, cư nhiên không tiếc liên tục giết người cũng muốn kéo Khúc Nhạc xuống nước.

Nhưng mà không đợi Đổng Học Nguyên lấy lại tinh thần từ trong trầm tư (lặng im suy nghĩ) thì văn phòng cá nhân của gã liền bụp một tiếng rơi vào tối om khôn cùng, bóng đèn lụp bụp giãy dụa mấy tiếng liền không tiếng vang.

Yên lặng tới có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi.

Đổng Học Nguyên hô mấy lần, phát hiện không người đáp lại, liền lấy di động ra chiếu sáng khẩn cấp, nhưng mà di động lóe 2 cái, màn hình xuất hiện khuôn mặt đầu rơi máu chảy, tiếp theo đó là cả màn hình trắng xóa kêu rè rè, 1 cỗ khí lạnh lủi lên xương cột sống của gã, cầm di động ném mạnh ra ngoài, lạch cạch một tiếng, là tiếng di động bị nát bét.


Loại cảm giác này cực quen thuộc, từng ban đêm gã đều ở trong mộng gặp phải cảnh tượng đêm nay, nhưng mà không có càng thêm chân thật so với hôm nay, Đổng Học Nguyên không khỏi hoài nghi, có phải gã còn tại trong ác mộng hay không?

Cho tới khi Khúc Nhạc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Đổng Học Nguyên đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi ở trong góc phòng, nghi hoặc hỏi: “Đổng cảnh quan, anh làm sao vậy?”.

Đổng Học Nguyên nhìn lên, phát hiện bóng đèn căn bản không bị hư, di động lại tan nát nằm ở vách tường, gã đứng lên, chạm vào đầu, mới phát hiện chính mình mồ hôi lạnh chảy ròng, đồ lót đều ướt.

“Không có việc gì……Anh tới làm gì?”.

Khúc Nhạc vẻ mặt tự nhiên cầm cuộn băng video, vui vẻ nói: “Quả nhiên ở đây, tôi đã nói như thế nào lại tìm không thấy chứ”.

Đổng Học Nguyên thở phào, lập tức tức giận nói: “Anh đi nhanh đi, còn chê đợi ở đây chưa đủ lâu sao?”.

Khúc Nhạc vừa nghe liền mất hứng, mịa nó, ông mày cứu mày một mạng, cư nhiên còn dám sĩ diện?

“Đổng cảnh quan, anh có từng giết người chưa?”.

Đổng Học Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn trừng Khúc Nhạc, “Chúng tôi làm cảnh sát, bắn chết tội phạm, cũng là thiên kinh địa nghĩa(lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên)“.

Khúc Nhạc nhún vai, “Tôi là nói có từng giết qua người vô tội không? Có bị trả thù, bị ác quỷ quấn thân không?”.

Trời biết Khúc Nhạc nói chính là ý trên mặt chữ, nhưng Đổng Học Nguyên gặp nhiều ác mộng, còn xảy ra chuyện ma quái vừa rồi, nhưng bản năng Đổng Học Nguyên cảm thấy Khúc Nhạc chính là đang nói xéo châm chọc chính mình.

Nhưng mà không đợi Đổng Học Nguyên phản bác, hoặc là lợi dụng thân phận cảnh sát áp chế sự kiêu ngạo của đối phương thì Khúc Nhạc liền mang theo cuốn băng video quỷ dị kia chạy đi nhanh như chớp.

Lại là ở trong xe, 1 con quỷ mặt than ngồi ở ghế phó lái.

Khúc Nhạc bị nhốt 2 ngày 1 đêm, sau khi quơ được con quỷ nhà anh, liền bỗng nhiên cảm giác khí lực cả người đều dùng hết rồi, mệt mỏi ngồi phịch ở tay lái, uể oải nói: “Có thể không cần tạo thêm chuyện cho tôi như vậy hay không? Gần đây tôi cũng không dễ chịu à……..”. Quả thật còn thảm hơn so với quỷ.

A Lan một bộ dáng vẻ rầu rĩ, không mở miệng, Khúc Nhạc cũng không trông cậy đối phương mở miệng giải thích cái gì, không phải là trả thù sao, giết người, anh nghĩ bình mẻ chẳng cần giữ, dù sao gần đây giết người quả thật chính là lưu hành, như hình với bóng, quẳng đều quẳng không xong.

Tới tiểu khu của chính mình, xe còn chưa chạy vào cửa, chú ý, là còn chưa chạy vào cửa, buổi tối hơn 10 giờ, cư nhiên còn tổ dân phố và các chú, bác gái chắn ở cửa, “Tội phạm giết người không được ở đây, gây hại tới trẻ con nhà chúng tôi”, “Sao mày còn chưa đi chết đi”, vân vân, quả thật chính là hóa thân chính nghĩa của sứ giả thiên sứ, chuyên môn tới diệt trừ Khúc Nhạc hỗn thế đại ma vương này.


Khúc Nhạc không thể đột phá trùng vây, có nhà không thể quay về, lại trở lại chiếc Buick cũ nát, anh kêu rên nói: “Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, sao lại khó như vậy……..”.

“Tôi có cách”. A Lan đột nhiên nói.

Khúc Nhạc đau khổ rên rỉ nói: “Tôi còn có thể đi đâu chứ?”. Nghèo túng nhất cũng như thế này thôi, chính là tù nhân cũng có 1 chỗ để ở, anh sờ sờ túi tiền xẹp lép của chính mình, không nói gì nhìn trời, có loại cảm giác trời sụp xuống.

A Lan nói: “Đeo dây an toàn”.

Tiếp theo xe tự động đánh tay lái, động cơ khởi động, vèo một tiếng chạy nhanh đi ra ngoài, giống như đã tính kế tốt lắm rồi, dọc theo đường đi đèn xanh thông hành, Khúc Nhạc cũng không dám hó hé gì, chỉ chốc lát xe liền ngừng lại.

Khúc Nhạc vuốt vuốt đầu, theo gió to tìm về kiểu tóc đã sớm không thấy, ngẩng đầu vừa thấy, “Mùa Xuân Ảnh Lâu?”.

Khúc Nhạc ấm ức. Mịa nó, chính là bắt đầu từ ngày đó thì anh là số con rệp! Cư nhiên còn dám dẫn anh trở về đây? Muốn làm gì?

Khúc Nhạc nuốt vấn đề tới miệng lại trong bụng, anh tuyệt đối sẽ không hỏi ra miệng!

A Lan cởi dây an toàn ra, nháy mắt vọt tới ngoài cửa xe, nói: “Xuống xe”.

Khúc Nhạc lề ma lề mề, trong lòng không tình nguyện, tuy anh không thích nhưng có vẻ như nó là lựa chọn duy nhất, 60 đồng bao đêm, xem như là giá cả thấp nhất của thành phố này, có thể xem phim, có thể ngủ, uhm, chỗ tốt.

Ai ngờ a Lan lại “đi” tới chỗ góc đường đối diện, Khúc Nhạc buồn bực theo sát chạy tới, vào 1 tòa nhà kiểu cũ cùng 1 cái cấp bậc với Mùa Xuân Ảnh Lâu, sau đó a Lan đứng ở trước cửa một cái phòng nhỏ.

Khúc Nhạc nói: “Khóa rồi, không vào được”.

A Lan liếc mắt nhìn Khúc Nhạc một cái, cửa lạch cạch một tiếng liền kẽo kẹt mở ra, sau đó a Lan không coi ai ra gì nhẹ nhàng đi vào.

Khúc Nhạc bĩu môi, được rồi, cùng quỷ có gì sợ chứ, có chỗ ngủ là tốt rồi. Nhưng mà chờ anh đi vào trong phòng, mới phát hiện chính mình thật sự là sống uổng phí 35 năm, quá ngây thơ rồi!

Trong phòng nho nhỏ, có 3 mặt tường đều dán đầy ảnh chụp to nhỏ, bên trên đều không ngoại lệ đều là một người, nằm ngửa, uống nước, ăn cơm, mỉm cười, cười to, nhíu mày, tức giận, trầm mặc, tự hỏi, các loại tư thế, các loại cảnh tượng, trong đó lớn nhất chính là ảnh chụp đen trắng, được đặt ở trung tâm, đó là rất nhiều năm trước kia, thời điểm Khúc Nhạc vừa mới tốt nghiệp đại học, giữ lại tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, tóc mái che ánh mắt sáng như sao, lúc ấy mặc 1 cái áo sơ mi màu trắng bạc lưu hành một thời, đối diện ảnh chụp của chính mình nhếch môi cười. Người trên tấm hình từ 10 năm trước dần dần từ ngây ngô trở nên lõi đời, anh nhìn đến ảnh chụp đầy tường này thì giống như thấy được quá trình chính mình dần dần lột xác, anh không biết ảnh chụp này là khi nào thì chụp. Anh trợn mắt há hốc mồm.

“Các…….. Các…….. Các ảnh chụp này…….”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui