Sau đó, Hứa Luật ngẫm lại cảm thấy câu nói này của Đường Tố có điểm không đúng. Anh là ‘Vua ác miệng’, rõ ràng chỉ cần mở miệng là đả thương được người khác, không kể thần thánh hay người già yếu bệnh tật, chỉ cần là động vật còn sống thì từ trước đến giờ anh mở miệng là không tha.
Đối với suy nghĩ này của cô, anh bình tĩnh trả lời: “Em không giống bọn họ.”
Hứa Luật rửa tai thỉnh giáo: “Có khác biệt gì?”
Đường Tố xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Em là bạn gái của anh. ‘Bắt nạt’ em không giống với ‘Bắt nạt’ người khác … Hay là em nói rằng ‘Liếc mắt đưa tình’ thì đúng hơn.”
“Bậy … Ai liếc mắt đưa tình với anh. Hơn nữa có người liếc đưa tình kiểu đó à!”
“Vậy thì là sao chứ?”
“À …”, ‘Là sao’ làm sao cô biết được: “Em không biết!”
Anh không nói thêm gì nhưng vẻ mặt ấy đã nói lên tất cả --- Nhìn đi! Nếu ngay cả em còn không nhận ra được tại sao lại phủ nhận câu nói của anh.
Hừm!!!
Hứa Luật thẹn quá hóa giận, quay đầu không thèm nhìn anh, muốn giữ khoảng cách với anh. Đi được một bước, chợt phát hiện bàn tay cô vẫn còn nằm trong túi áo khoác của anh: “Buông tay em ra!”
“Không buông!”, kháng nghị vô hiệu.
“Buông!”
“Không buông …”
Ánh chiều tà kéo dài bóng của hai người bọn họ, có người dùng máy chụp lại. Hình ảnh của hai người thu hết vào trong máy ảnh, màn ‘Liếc mắt đưa tình’ kết hợp cùng ánh cam vàng của mặt trời chiều tạo nên màu sắc hết sức ấm áp …
“Trước đây do ngươi vô tâm mà không sợ hãi … Bây giờ ngươi đã động tâm! Vậy thì sẽ có nhược điểm.”
Trong gió thoảng đâu đây tiếng khe khẽ thở dài, cùng tiếng lẩm bẩm.
“Nếu như bây giờ đào tâm tư ngươi lên được không?”
Người không có còn mạnh mẽ như thế.
Vậy nếu như có quá nhiều … thì có chắc sẽ mạnh mẽ hơn không?
Khà khà! Ý nghĩ này thật khiến con người ta cảm thấy kích động.
*
Buổi tối chính là ăn lẩu, buổi trưa khi nghe Hứa Luật đề cập đến chuyện Đường Tố thích ăn cá. Mẹ Hứa đặc biệt lấy đầu cá nấu lẩu, còn thân cá mè hoa thì cắt làm sáu khúc đen chiên giòn, xào chút hành gừng, rồi để vào nồi lẩu, thêm chút xíu rượu, muối và các phụ gia khác. Hương thơm ngào ngạt khiến ai nấy đều cảm thấy thèm.
“Me! Tay nghề của mẹ càng ngày càng cao!”, Hứa Luật vừa ăn vừa xuýt xoa. Còn gương mặt trắng nõn của Đường Tố cũng phiếm hồng --- bởi vì nồi nước lẩu có tiêu hạt, thơm, cay thật đã!!!
Mẹ Hứa trừng mắt nhìn cô: “Con chỉ chăm chăm ăn một mình!”, rồi bà múc cho Đường Tố một miếng: “Cháu ăn nhiều một chút! Đừng khách sáo … Con cá này thịt tươi ngon lắm!”
Có thể do sắc mặt ửng hồng nên giờ khắc này dáng vẻ Đường Tố đã mất đi vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là cảm giác cực kỳ thân thiện: “Đây là món ăn ngon nhất cháu từng ăn!”, ngữ khí cũng có chút ôn hòa..
Bộ dáng Đường Tố lúc này … nhìn coi … Khụ! Chẳng khác gì người trong nhà.
Hứa Luật thầm nghĩ trong lòng.
“Nếu thích sau này cùng Tiểu Luật năng về nhà một chút, muốn ăn món gì bác làm cho!” Mẹ Hứa càng ngày càng hài lòng về Đường Tố.
“Nếu bác không chê cháu phiền phức.” Đường Tố khẽ mỉm cười.
Mẹ Hứa khoát tay lia lịa: “Không phiền phức! Không phiền phức! Nếu như Tiểu Luật không rảnh, cháu cứ đến một mình cũng được!”
“Mẹ! Mẹ có còn là mẹ ruột của con không vậy???”, Hứa Luật kháng nghị.
“Mẹ cũng nghĩ đến chuyện này, không biết có phải bệnh viện trao nhầm con không!”, mẹ Hứa không để cho cô chút mặt mũi, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Đường Tố bằng ánh mắt trìu mến: “Cháu đừng sợ nó! Nếu nó bắt nạt cháu, cháu cứ kể cho bác!”
Nghe đi, đây có phải là lời từ miệng mẹ cô phát ra không vậy.
Họa thủy …. Đường họa thủy!
Hứa Luật nhìn người đàn ông bên cạnh mẹ mình, thầm oán hận.
“Đừng mải lo nhìn anh! Em ăn nhiều một chút!”, Đường Tố đột nhiên quay đầu gắp cho cô một miếng đậu hũ.
Hứa Luật: “Ai … Ai nhìn anh chứ!”
Đường Tố biểu hiện hết sức khoan dung: “Ừm … ừm … Là anh nhìn em!”
“Con bé này … biết ngay là bắt nạt Tiểu Đường!”, mẹ Hứa lên tiếng thay anh đòi lại công đạo, tiện thể liếc con gái một cái thầm cảnh cáo.
Thật sự không biết xấu hổ mà … Mẹ đã hoàn toàn bị anh lừa.
“Chờ bác một chút!”, ba Hứa tâm trạng rất vui, ông đứng dậy đi đến tủ rượu. Dự tính trong đầu sẽ cùng Đường Tố uống vài ly.
“Ra vẻ đạo mạo!”, Hứa Luật lẩm bẩm, lấy miếng đậu hũ bỏ vào trong miệng. Miếng đậu nấu trong nước lẩu đã lâu nên rất nóng, vừa cắn xuống một cái … nóng phỏng khiến cô la oai oái: “Nóng … Nóng … Nóng ….”
“Con bé này … ăn kiểu gì mà …”, mẹ Hứa vội vàng chạy vào nhà bếp lấy cho cô ly nước lạnh.
Hứa Luật nhả miếng đậu hũ trong miệng ra, liên tục hít hà: “Nóng quá đi mất …”
Lời bị chặn giữa chừng, trên môi cô có thêm một thứ … Oạch … Cũng là môi … Đường Tố đột nhiên ghì cằm cô, Hứa Luật nhìn gương mặt anh tuấn đang phóng to trước mắt mình.
Mềm mại … Khó mà tin được lại mềm mại như vậy … Nhờ ‘công lao’ nồi nước lẩu mà môi anh càng ấm càng mềm hơn so với bình thường.
Toàn bộ thế giới đều rất yên tĩnh, chỉ còn dư lại đầu cá trong lẩu là đang ùng ục lăn.
Nóng!
Không phải nóng phỏng do miếng đậu hũ lưu lại mà là môi lưỡi anh lưu lại, so với đậu hũ còn nóng hơn nhiều, mềm mại hơn nhiều.
“… Đỡ hơn chút nào chưa!”, cơn gió nhẹ mơn man vào trong miệng, như dòng nước mát chảy nên hoang mạc nóng bức. Giọng anh nói trầm thấp bên tai vọng vào lòng người: “Cách hạ nhiệt của nhà họ Đường …”
Hứa Luật trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, một lúc lâu sau mới biết được chuyện gì đã xảy ra: “Đường Tố … Anh!!!”
To gan thật! Ba mẹ … Ba mẹ cô đều ở đây mà anh dám làm như vậy.
Cô có tật giật mình, mặt nóng ran, như … như đang ăn vụng trái cấm … tim sợ muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Bàn tay cô đặt trên môi, vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ lưu lại trên đôi môi cô.
“Uống nước nhanh lên!”, mẹ Hứa bưng ly nước đi ra, thấy tay cô che miệng, mặt thì đỏ au au, không hiểu chuyện gì xảy ra liền mắng yêu cô một câu: “Con nhóc này ăn uống thế đấy … Mau mau uống đi!”
Ba Hứa cầm chai rượu quay trở về bàn ăn, trông thấy Hứa Luật như vậy, hỏi giọng quan tâm: “Chuyện gì vậy? Sao mặt đỏ vậy con?”
“Ăn vội, bỏng miệng!”, mẹ Hứa ở bên cạnh giải thích.
Ba Hứa: “Không sao chứ!”
“Dạ! Không sao!”, Hứa Luật nhận ly nước từ tay mẹ, uống ừng ực, nhưng gương mặt vẫn nóng hừng hực, mặt đỏ như trái cà chín, từ từ mới quay trở về được thực tại. Tim của cô … tim của cô vừa rồi đập quá nhanh, ngỡ như nó chịu không nổi.
Thấy cô không sao, ba Hứa quay đầu nói chuyện với Đường Tố: “Tiểu Đường, cháu uống được không?”
Đường Tố: “Vài ly thì không sao ạ!”
“Được! Vậy chúng ta uống vài ly.”
…
Một bữa cơm kéo dài hơn một tiếng, Đường Tố cũng ngà ngà say, mẹ Hứa nhanh miệng lên tiếng: “Được rồi! Được rồi! Tiểu Đường lần đầu tiên đến đây … Anh đừng chuốc say cậu ấy.”
Đường Tố nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn: “Cháu cũng không uống thêm được nữa … Uống nữa sẽ thất lễ.”
Thật sự là uống nhiều lắm rồi … vì bình thường anh chưa bao giờ có nụ cười như vậy … Phong tình vạn chủng’.
Ba Hứa ngày thường cũng không phải người nghiện rượu, nên xác định uống đã đủ nên ông lớn giọng: “Không uống … Không uống nữa … sau này uống tiếp …”
“Uống gì nữa chứ! Say thế này rồi cơ mà! Mau về phòng ngủ!”
“Ờ!”, ba Hứa nghe lời, nhanh chóng đứng lên, đi lên lầu một nghỉ.
Hứa Luật không nhịn được nở nụ cười, ba Hứa bề ngoài khiến người ta có cảm giác là người đàn ông hét ra lửa nhưng thật sự lại rất nghe lời mẹ Hứa.
Buổi chiều mẹ Hứa cũng đã thu xếp một gian phòng ở lầu hai cho Đường Tố. Bà nhìn gương mặt ửng đỏ của Đường Tố liền mở miệng: “Các con cũng nghỉ đi … Đi đường cả ngày trời cũng mệt rồi. Nghỉ sớm một chút.”
“Mẹ! Mẹ lên coi ba đi, con dọn dẹp dưới này cho!”
“Coi cái gì! Ông ấy uống quen rồi … Không cần chăm sóc.” Sống với nhau mấy chục năm, bà đã rõ tính tình của ông chồng, uống là ngủ: “Mẹ thấy Tiểu Đường uống không ít, con đưa cậu ấy lên phòng nghỉ ngơi đi!”
“Con …”, Hứa Luật chần chờ nhìn dáng vẻ lơ ngơ của Đường Tố: “Vậy con đưa anh ấy lên lầu, mẹ cứ dọn sơ sơ thôi rồi cũng nghỉ sớm đi … Mai con làm tiếp cho!”
“Được rồi! Được rồi! Mau đi đi!”
Hứa Luật đỡ Đường Tố lên lầu. Phòng anh ở sát phòng cô. Có thể anh thật sự uống quá chén nên anh ngoan ngoãn theo Hứa Luật về phòng.
Hứa Luật đặt anh nằm trên giường, đắp kín mền, thuận thế ngồi bên cạnh giường nhìn anh. Ánh mắt anh nhắm nghiền, mái tóc ngổn ngang … nhìn ra anh có vài phần trẻ con.
Rượu của ba Hứa, hậu rất mạnh, ngay cả ba cô tửu lượng cao như vậy còn say huống chi là anh, bình thường đâu thấy anh uống rượu.
Hôm nay anh rất tuyệt, khiến ba mẹ cô ai cũng hài lòng. Cô rất rõ ràng, anh chính là vì cô nên mới thu hết ‘gai nhọn’ của mình lại, chứ nếu không dựa vào tính cách của anh sẽ chẳng bao giờ làm mấy chuyện này.
“Ngủ ngon, Đường Tố!”, cô cúi người, len lén hôn nhẹ lên môi anh, một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Đứng dậy, chuẩn bị bước chân rời đi, anh đột nhiên mở mắt, kéo tay cô lại.
“Anh …”
Dùng sức, anh kéo tay cô, ôm chặt cô vào trong ngực. Một giây sau, cô bị ép dưới thân, kịch liệt hôn môi cô, tựa như muốn nuốt chửng cô …
Đường Tố cuối cùng cũng thả cô ra.
Anh đột nhiên đứng dậy, đứng bên thành giường, bắt đầu cởi quần áo.
“Đường Tố! Anh … anh làm gì vậy?” Người đàn ông này thật ra là say hay không say? Hứa Luật không đoán được.
Anh cởi … Không không … là xé quần áo … Hai chiếc nút áo cuối cùng bị anh hung hăng giật đứt: “Anh cho em coi cái này!” … Vừa nói, anh vừa đưa tay cởi thắt lưng.
Coi … Coi cái gì chứ???
Hứa Luật nhảy phốc xuống giường, muốn chạy ra phía cửa. Kết quả anh vẫn nhanh tay hơn chặn bước đi của cô: “Em nhìn …”
“Em không nhìn …”, Hứa Luật quýnh quáng, quả nhiên anh say rồi … Mặc dù không phải chưa từng thấy qua, thế nhưng lần này … gọi là ‘Bất ngờ’ có được không????
“Thật sự không nhìn ư?”
“Không nhìn!”, Hứa Luật liên tục thề thốt, nuốt nước miếng ừng ực để bớt căng thẳng chứ không phải vì nguyên nhân sâu xa kia.
“Vậy chỉ sờ thôi!”, Dứt lời, anh cầm tay cô hướng xuống phía dưới.
“Hả???”
“Nhìn … Cơ bụng!”, anh kiêu ngạo ưỡn ngực. Các múi cơ bụng rõ rõ ràng ràng, rất tuyệt.
Hứa Luật: “…”
Sặc … Cơ bụng?
Hứa Luật mở mắt, nhìn theo hướng tay cô. Đập vào mắt cô chính là chiếc quần tam giác màu đen. Sau đó bàn tay cô bị kiềm chặt, các khối cơ rất săn chắc … sờ rất đã!!!
…
Khốn khiếp! Hù chết cô!
“Sao?”, Đường Tố ghé sát vào khuôn mặt cô: “Khiến em thất vọng ư?”
“Không! Không có!”, Hứa Luật nhanh chóng phủ nhận.
Có chết cô cũng không thừa nhận chính bản thân mình cũng đã chuẩn bị tâm lý để nhìn ‘cái kia’ …. Kết quả … Khụ khụ! Chỉ là cơ bụng.
Tuy rằng cơ bụng của anh xác thực sờ rất sướng tay.
“Đẹp không?”, anh không quên mục đích chính của mình.
“Ừm! Rất đẹp!”, Hứa Luật dở khóc dở cười, nghĩ cũng không nghĩ đến khi say anh sẽ như vậy. Như một chú nhóc nóng lòng đem đồ vật mình thích thú nhất lôi ra tranh thủ lời tán dương, ca ngợi, thầm ước ao của người khác.
Nghe thấy câu nói khẳng định của cô, Đường Tố lại càng đắc ý: “Anh biết em sẽ thích mà!”
“Ừm! Em thích, em thích!”
“Vậy em muốn hôn một cái không!”
“Hả … Hôn … Khụ khụ khụ _ _ _”, Hứa Luật suýt chút nữa sặc nước miếng: “Hôn?”
Hôn ở đâu?
Anh lôi lôi tay cô, để cô sờ lên từng múi cơ bụng: “Nơi này em thích thì em hãy hôn nó!”, giọng nói anh vô cùng ngây thơ.
Không sai! Ngây thơ không tạp niệm, đơn thuần đáng yêu, giọng nói như thiên sứ, ánh mắt thuần khiết nhìn cô, khiến con tim nhỏ bé của cô run lên một nhịp.
Nếu như không phải chính cô mắt thấy tai nghe, thì đánh chết cô cũng không tin trên người Đường Tố còn có thuộc tính này.
Có thể là thuộc tính tiềm tàng trong bản thân con người Đường Tố.
“Đường Tố! Anh uống nhiều rồi …” Chết tiệt! Không được nhìn cô như vậy: “Anh nghỉ ngơi đi!”
“Ừm!”, anh cũng không phủ nhận mình uống say, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì: “Em hôn một cái thôi!”
Sự thật chứng minh, không thể nào thỏa hiệp được với người say.
Hứa Luật từ bỏ, nhìn bộ dạng của anh, cô biết chắc chắn anh không có ý định buông tha cô, trừ khi cô trực tiếp ra tay.
“Được … Được … Hôn một cái rồi ngoan ngoãn ngủ nhen!”
“Được!”, anh gật gù.
Gruhhh …. Ngoan.
Hứa Luật lấy tay xoa xoa đầu anh.
Đường Tố ưỡn bụng dưới, giục cô. Hứa Luật nuốt nước miếng cái ực. Lần này cô thật sự căng thẳng. Thật sự!
--- Cúi người xuống!
--- Chụt!!! Hôn lên bụng anh một cái.
“Làm sao cửa cũng không …”
Hứa Luật tính dìu anh vào phòng rồi rời đi, nên cũng không đóng cửa. Mẹ Hứa nhanh tay nhanh chân dọn dẹp dưới nhà xong xuôi, muốn lên coi xem Đường Tố thế nào. Thấy cửa không khóa, thuận tay đẩy mạnh vào. Từ góc độ của bà nhìn vào: Đường Tố lưng xoay về phía cửa, trong khi đó Hứa Luật thì cúi người … Tư thế này khiến toàn bộ câu nói của mẹ Hứa đều nghẹn lại ở yết hầu.
Hứa Luật đứng dậy trông thấy mẹ đang đứng ở cửa, cô như bị sét đánh giữa trời quang: “Mẹ! Sao mẹ …”
Mẹ Hứa đóng xầm cửa: “Muốn chết à! Chưa đóng cửa mà đã …”
Hả???
Chưa đóng kỹ thì thế nào?
“Mẹ … Không phải … Mẹ nghe con giải thích … Không phải như mẹ nghĩ!”, Hứa Luật chạy vội ra ngoài: “Chuyện không như mẹ nghĩ … Đường Tố … anh ấy …”
Mặt mẹ Hứa đỏ lựng: “Con nói với mẹ mấy lời này làm gì. Bọn con còn trẻ, mẹ đâu nghĩ nhiều như vậy. Có điều ... Mẹ nói cho con biết, nếu như con chưa muốn có con thì cố gắng phòng hộ thật tốt. Nếu như không cẩn thận có em bé, cứ sinh ra là được.”
“Không phải! Mẹ! Chuyện không như mẹ nghĩ!”, Hứa Luật khóc dở mếu dở, gì nữa đây … lôi đến cả việc con cái vậy nè.
“Được rồi! Được rồi! Mẹ đâu phải là người gàn dở, không hiểu chuyện. Mẹ biết các con không giống thế hệ của tụi mẹ!”, ngừng một chút, bà nói tiếp: “Đừng đùa đến mức sập nhà là được! Chứ trong nhà mình cách âm rất tốt. Mẹ đi xuống ngủ trước!”
Hứa Luật: “…”
Không phải … Mẹ nghe con nói đi …
Trời ơi! Hiểu lầm nặng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...