Bên hiên lớp những đoá bồ công anh mọc lên
Đó là khung cảnh mãi mãi nằm trong trí nhớ của anh
Tiếng ve kêu từ giữa sân trường vào những giờ nghỉ trưa
Bao nhiêu năm vẫn rất êm ái
Xếp ước nguyện vào chiếc máy bay giấy anh phóng lên
Bởi vì cả anh và em đều không thể chờ đợi sao băng đến
Tung đồng xu lên để quyết định vận mệnh cuộc đời
Cả anh cũng không biết bản thân sẽ đi về đâu (*)
Năm mười một tuổi, trong một ngày Cao Phi phạm phải hai sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Một là cậu đã nghe lén bố mẹ nói chuyện. Cậu ước gì mình đừng bao giờ nghe thấy những lời nói đó. Sai lầm thứ hai là cậu không nên đập vỡ vụn tấm kính lớn rồi đổ tất cả mảnh vỡ từ trên cao xuống đường.
Cậu chỉ đang tức giận, âm thanh đổ vỡ làm cậu thấy dễ chịu. Nó dễ nghe hơn nhiều so với tiếng chì chiết lẫn nhau của bố mẹ.
Từ khi còn nhỏ Cao Phi luôn không hiểu vì sao bố mẹ đối với mình rất kì lạ, không ghét, cũng chẳng yêu. Họ mua cho cậu những gì cậu thích, không bao giờ la mắng cậu khi cậu bị điểm kém, nhưng họ không khen ngợi lúc cậu được điểm cao, cũng chẳng bao giờ để tâm đến vết thương trên người cậu… Hoá ra cậu không phải là con đẻ của bố mẹ.
Những mảnh kính vỡ vụn rơi rào rào từ trên cao xuống đường, phản chiếu ánh sáng lấp lánh của mặt trời. Cao Phi không nghĩ đến sẽ có một đứa bé gái đi ngang qua, không nghĩ đến đứa bé lại ngẩng đầu lên…
Cậu chỉ thấy gương mặt và hai tay cô bé nhuốm máu. Màu đỏ tươi dưới ánh nắng mùa hè trở nên nhức nhối kinh khủng. Cao Phi sợ hãi bỏ chạy, nếu người nào đó phát hiện cậu là thủ phạm… cậu chỉ là một đứa con nuôi, bố mẹ sẽ vứt bỏ cậu, rồi cậu sẽ bị nhốt lại như những kẻ phạm tội mà người ta vẫn chiếu trên ti vi.
Sau chuyện đó, mỗi đêm Cao Phi đều mơ thấy cô bé kia mang đôi mắt chảy máu đến tìm, cầm theo mảnh kính vỡ muốn đâm mình. Tỉnh giấc, cả người cậu đầm đìa mồ hôi.
Nghe nói có người qua đường đã gọi cấp cứu, cậu hỏi được địa chỉ bệnh viện liền tự mình tìm đến. Một đứa bé trai mười một tuổi đi loanh quanh trong viện chẳng có gì kì lạ, mặc dù không ai để ý đến cậu nhưng Cao Phi lại luôn cảm thấy ai cũng đang nhìn cậu. Cậu giống như tên tội phạm lén lút.
Người ta chỉ nói ở bệnh viện này, cũng không biết rõ là phòng nào, cậu giống thằng ngốc cứ lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Chán nản, cậu tìm một chỗ trong vườn cây của bệnh viện. Bản chất cậu không phải người xấu, tuy cậu không dám nhận lỗi của mình, nhưng cậu rất hối hận, cậu chỉ muốn gặp cô bé kia, xem cô ấy hiện giờ ra sao.
Có hai người ngồi ở chiếc ghế đá đối diện Cao Phi, là một chàng trai và một cô bé tầm tuổi cậu. Họ đều mặc quần áo bệnh nhân. Chàng trai hơi gầy, làn da tai tái, nhưng đôi mắt nâu của anh ta lại toả ra thứ ánh sáng rực rỡ khiến cho người ta quên đi cả dáng vẻ bệnh tật. Cô bé ngồi bên cạnh bị băng trắng quấn kín đôi mắt nên không thể nhìn rõ gương mặt.
- Lần sau em không nên tự ý ra khỏi phòng mà không có y tá hay người nhà, em không nhìn thấy đường, rất nguy hiểm đấy! –Chàng trai nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô bé không cho là đúng, dẩu môi đáp trả, giọng nói trong trẻo mà non nớt.
- Có gì nguy hiểm đâu, ra ngoài thế nào chẳng gặp được người, nhờ họ ấn số trên thang máy là được. Lúc đi lại thì lần mò bám vào tường, toàn người sáng mắt, họ tự biết đường mà tránh em.
Cao Phi bĩu môi, cảm thấy cô bé này đúng là điếc không sợ súng, cứ để nó tự đi một mình rồi húc đầu vào cột vài lần nó sẽ biết điều hơn.
- Mắt của em làm sao vậy? –Chàng trai có chút dè dặt hỏi.
Cô bé im lặng, Cao Phi dỏng tai lên nghe ngóng, trong lòng cũng hơi tò mò vì sao đứa bé này lại phải quấn băng.
- Chuyện dài lắm, anh không hiểu được đâu. –Cô bé tặc lưỡi, giọng điệu rất giống mấy nhân vật trong phim kiếm hiệp mỗi khi sắp kể một câu chuyện ân oán giang hồ từ một ngày xa lắc lơ nào đấy. –Anh có xem phim kiếm hiệp không? Người tài năng lúc nào cũng bị kẻ xấu ghen ghét đố kỵ, bày mưu hãm hại. Em chính là trường hợp như vậy đấy.
- …
Cô bé thở dài một hơi, tiếp tục kể lể.
- Một buổi trưa em đi qua một con đường, con đường này rất vắng người. Trong lòng em đã cảm thấy nghi ngờ nhưng lại không nghĩ có kẻ dám ra tay giữa thanh thiên bạch nhật. Nào ngờ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, lúc em vô tình ngẩng đầu lên trời thì một cơn mưa mảnh vỡ rơi rào rào xuống. Sau đó thì em thành như thế này đây, không nhìn thấy gì giống Hoa Mãn Lâu rồi.
Chuyện tai nạn đau buồn mà cô bé kể ra cứ như tường thuật phim truyền hình, chàng trai bên cạnh chỉ có thể nghệt mặt ra hỏi:
- Những phim gần đây nhất em xem là gì?
- Lục Tiểu Phụng, Hiệp khách hành, Tiếu ngạo giang hồ, Anh hùng xạ điêu,…
Chàng trai gật đầu thấu hiểu, thảo nào mà ngôn ngữ sặc mùi kiếm hiệp, hoá ra là một đứa bé bị nhiễm phim truyền hình.
Trong lúc hai người nói chuyện qua lại thì Cao Phi điếng người, ngồi như đóng đinh tại chỗ, không sao nhúc nhích nổi. Thì ra cô bé này chính là nạn nhân của trò nghịch dại hôm ấy. Cậu không biết phải làm thế nào, chưa bao giờ cậu muốn hãm hại ai, vậy mà cậu lại làm một cô bé bị mù.
Lồng ngực cậu nặng trĩu, cảm giác nghèn nghẹn khiến cậu vô thức đưa tay lên vuốt ngực.
- Bây giờ y học rất hiện đại, nhất định mắt của em sẽ hồi phục.
Cô bé nhăn nhó quay sang chàng trai.
- Anh nói gì thế, anh rủa em bị mù à?
- Không, anh…
- À, anh tưởng em bị mù chứ gì? Không có chuyện đó đâu. Lúc đấy em đã kịp nhắm mắt lại rồi cúi người xuống nên mảnh vỡ chỉ cắt vào phần da bên ngoài thôi, giác mạc không bị tổn thương. Bác sĩ nói vết cắt hơi sâu nên phải băng lại.
Cao Phi thở phào một hơi, cô bé không sao. Cậu chưa nhẹ nhõm được đến phút thứ hai thì lại bị doạ đến tái mặt.
- Đã bắt được người gây tai nạn cho em chưa?
- Chưa, anh không thấy trong phim toàn phải về cuối kẻ xấu mới bị trừng trị à? Bây giờ chưa bắt được nhưng nhất định sẽ tìm ra. Đợi đến lúc em khoẻ lại, em sẽ nói với ông ngoại bắt hắn tới làm người giúp việc cho em. Hắn thích mảnh vỡ, mỗi ngày em sẽ đập vỡ vài chục cái lọ hoa rồi sai hắn đi nhặt lại tất cả, còn phải phân loại chúng theo màu sắc. Ngày nào cũng phải làm thế, cho hắn nhìn thấy mảnh vỡ là phát khóc.
Trong đầu Cao Phi bắt đầu tưởng tượng đến khung cảnh cô bé kia ngồi vắt chân như nữ vương, còn mình thì quần áo rách rưới, phải ngồi ôm cái sọt nhặt những mảnh vỡ rơi vãi lung tung dưới đất.
Không, cậu không muốn. Phải chạy ngay thôi, nếu để họ bắt được là đi đời!
Hai ngày sau, Cao Phi không nhịn được lại chạy tới bệnh viện. Cô bé và chàng trai vẫn có thói quen đi dạo trong vườn cây. Cao Phi đi theo sau họ, nghe ngóng câu được câu không, thăm người là phụ, chủ yếu cậu muốn biết họ có phát hiện ra ai là người gây chuyện không. Chỗ cậu ném những mảnh kính vỡ là một toà nhà xây dở bỏ hoang, cách nhà cậu chỉ vài chục mét. Không hiểu sao lúc đó cậu lại ngu vậy, ít ra phải tìm chỗ nào cách nhà mình chục kilomet là ít, à không, đáng lẽ không nên đập vỡ tấm kính rồi đổ xuống đường mới phải.
- Diệp Thư, bác sĩ nói khi nào em được xuất viện?
Cao Phi lẩm bẩm cái tên đấy trong đầu, cô ấy tên là Diệp Thư.
- Em không biết, chắc mấy ngày nữa. Anh ruột thừa, bao giờ anh ra viện?
Hả? Sao trên đời lại có người tên là ruột thừa? Chàng trai này mặt mũi dễ nhìn mà cái tên thì đúng là…
- Ngày mai. Và tên anh không phải là ruột thừa. Anh là…
- Anh ruột thừa, tên anh là gì cũng vậy thôi. Em vẫn sẽ gọi anh như thế.
Chàng trai đen mặt. Cao Phi âm thầm thương cảm thay cho anh ta. Thử nghĩ mà xem, nếu bạn có một cái tên đẹp đọc lên thật hoa mỹ mà lại bị một con bé suốt ngày kêu anh “ruột thừa”, người xung quanh chắc chắn sẽ cười đến đau bụng, còn bạn thì tức muốn nổ đom đóm mắt.
(*) trích Hẹn ước bồ công anh – Châu Kiệt Luân, bản dịch bài hát sưu tầm từ internet
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...