Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy là Ngô
Giang. Anh ấy lo lắng ngồi một bên giường, vẫn luôn nắm tay tôi.
- Em thấy thế nào? Có đau ở đâu không?
Thật sự mà nói thì trên trán tôi vẫn còn cảm giác đau, tôi đưa tay
lên sờ, một miếng gạc… Trán tôi bị thương, chắc lúc lăn trên cầu thang
bị đập đầu rồi, tôi sờ khắp mặt mình, may quá, không thấy có vết thương
nào nữa.
- Trán em bị trầy xước à?
- Không, bác sĩ nói bị rách hơi sâu một chút nên phải khâu lại, vết
thương rất nhỏ thôi… -Ngô Giang chứng kiến vẻ mặt kinh hoảng của tôi,
tiếp tục giảm nhẹ thương tích. –Thật sự là rất nhỏ, rất rất nhỏ, chỉ
bằng một đốt ngón tay thôi.
Một đốt ngón tay sao có thể coi là rất nhỏ được, đến mức phải khâu
thì nhất định là để lại sẹo rồi. Trời ạ, tôi bình thường chẳng có ưu
điểm gì, chỉ có bộ mặt dễ nhìn, vậy mà lại có sẹo!
Vết khâu ở gần thái dương, buông tóc mái xuống là có thể che hết.
Loại thuốc mờ sẹo tốt nhất hiện giờ là gì nhỉ, không nhớ nữa, tôi phải
hỏi bác sĩ mới được. Sớm biết xảy ra chuyện xúi quẩy thế này thì còn lâu tôi mới đi gặp Ý An.
Ý An… chị ta đâu rồi, lúc đấy hình như tôi nghe thấy người ta gọi cấp cứu cho bà bầu. Lẽ nào chị ta cũng bị ngã?
- Anh, Ý An có sao không?
Vẻ mặt Ngô Giang trầm xuống, lắc đầu.
- Cô ấy mới từ phòng phẫu thuật ra, đứa bé không giữ được. Em và cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
Đứa bé không giữ được! Không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
- Chị ta hẹn em gặp ở tầng hai quán cà phê, bọn em nói chuyện, lúc
em rời khỏi đó, đi xuống cầu thang thì bị chị ta đuổi theo. Sau đó chị
ta nắm vai em, tâm trạng khá kích động. Em bị mất thăng bằng nên ngã
xuống.
Ngô Giang nhướn mày nhìn tôi.
- Ý An cố tình xô em xuống?
- Em không nghĩ thế, lúc đấy chị ta cứ túm vai em khóc lóc, em thì
cố gỡ tay chị ta ra. Chị ta đẩy vai em hơi mạnh làm em bị mất thăng
bằng. Em đi giày cao gót, đứng ở cầu thang nên không vững cũng là bình
thường. À, chị ta cũng đi giày cao gót…
Phan Ý An tìm mọi cách để có con với Ngô Giang nhằm kéo anh ấy quay
về bên cạnh mình, nay đứa bé không còn, chị ta nhất định cảm thấy rất
khổ sở.
Nhưng mà… tôi cứ cảm thấy có cái gì đấy không ổn. Sao tai nạn này lại trùng hợp tới như vậy? Nếu tôi và Ý An không gặp ở tầng hai, chị ta
không đuổi theo giằng co với tôi thì sẽ không có vụ ngã cầu thang. Lúc
đấy tôi cũng rất sợ chị ta sẽ bị ngã nên chỉ dám nhẹ nhàng gỡ tay ra,
khi ngã xuống tôi cũng không hề bám vào người chị ta, sao chị ta lại ngã theo được, lẽ nào vì đi giày cao gót nên giữ thăng bằng kém?
- Ý An nằm ở đâu, em muốn đi thăm chị ta.
Ngô Giang ái ngại nhìn tôi, nghiêm túc nói:
- Không nên, mẹ cô ấy đang ở đây. Tâm trạng bác ấy rất kích động, có thể sẽ nói những câu khó nghe với em.
Cũng phải, nói sao thì tôi cũng là người khiến Ngô Giang và Ý An
không quay lại với nhau, giờ Ý An bị mất đứa bé trong lúc đi cùng tôi,
mẹ chị ta nhất định sẽ quy mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Tôi bực bội ngồi trên giường, đầu óc không ngừng suy nghĩ miên man.
Đúng là một mớ rắc rối, nhà họ Ngô rất coi trọng đứa trẻ này, họ còn vì
chờ đứa bé ra đời mà hoãn khánh thành một khu nghỉ dưỡng. Ý An mất đứa
bé lại có liên quan đến tôi, trong mắt bố mẹ Ngô Giang chắc sẽ càng nghĩ xấu về tôi hơn.
- Em sao thế, bị đau đầu à?
- Không, em chỉ thấy khó chịu thôi.
Ngô Giang nhẹ nhàng kéo tôi ngả đầu lên vai mình, giọng nói trầm ấm
của anh ấy giống như một loại thuốc an thần khiến tôi thấy dễ chịu hơn
hẳn.
- Chuyện xảy ra không phải lỗi của em, đừng suy nghĩ nhiều quá!
- Đứa bé đó cũng là con anh, anh có… cảm thấy gì không?
Ngô Giang thở dài, một tay vẫn nắm tay tôi.
- Đó không phải là con anh. Nói một cách chính xác đấy là đứa trẻ có mang ADN của anh. Tuy rằng anh không mong tai nạn này xảy ra nhưng cho dù Ý An có sinh đứa bé thì anh cũng sẽ không thừa nhận nó.
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh, một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi giận dữ bước vào. Bà ta trừng mắt phẫn nộ với tôi và Ngô
Giang.
- Giang, anh giỏi lắm! Vợ anh đang nằm trên giường còn chưa tỉnh mà anh lại sang đây với con hồ ly tinh này.
Không cần ai giới thiệu tôi cũng biết người phụ nữ này là mẹ của Ý An.
- Mẹ… -Ngô Giang khó xử lên tiếng liền bị bà ta cắt lời.
- Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không dám nhận đâu.
- Vâng, thưa bác. Diệp Thư là vợ cháu, không phải hồ ly tinh nào cả. Xin bác hãy tôn trọng cô ấy.
Mẹ Ý An bị phản ứng của Ngô Giang làm bất ngờ, bà ta tức tối chỉ tay vào Ngô Giang, giọng nói hơi run lên.
- Anh… anh… anh gọi tôi là bác à?
Tôi biết là hoàn cảnh như thế này không vui vẻ gì nên không dám cười. Nhưng từ trước tới giờ tôi mới nghe cuộc chiến hoa hồng giữa mẹ chồng
nàng dâu, bây giờ còn có cả chiến tranh giữa mẹ vợ và con rể cũ. Mà Ngô
Giang cũng thật là… mẹ Ý An tức giận mới nói mát anh ấy, anh ấy liền lập tức chuyển qua gọi bà ta bằng bác.
- Thưa bác, cháu và Ý An đã ly hôn rồi. Chuyện xảy ra hôm nay với cô ấy cháu rất lấy làm tiếc. Hiện tại vợ cháu đang không khoẻ, khi nào Ý
An tỉnh lại cháu và vợ sẽ đến thăm.
Mẹ Ý An đã tức đến đỏ gay cả mặt, bà ta nghiến răng ken két, tôi nghĩ chắc bà ta đang hận không thể xông đến ăn tươi nuốt sống tôi.
- Anh nhanh thật đấy, đã kịp rước con hồ ly tinh này về làm vợ rồi
cơ đấy. Hôm nay anh ba mặt một lời với tôi, rốt cục là con gái tôi có
chỗ nào không phải với anh mà anh bỏ nó? Trước đây anh chần chừ không
kết hôn, nó cũng chấp nhận chờ anh. Mấy năm qua nó sinh con cho anh,
quán xuyến công việc đâu ra đấy. Anh trăng hoa bên ngoài, suốt ngày lấy
lí do công việc bỏ mặc nó, nó có trách móc anh một câu nào không? Thế mà anh đối xử với nó như thế hả? Anh là đồ bạc tình bạc nghĩa!
Cho dù tôi rất muốn bênh vực Ngô Giang, nhưng đứng ở phương diện của
mẹ Ý An thì anh ấy đúng là người chồng tồi tệ đã làm khổ con gái bà ta.
Ngô Giang đứng dậy, đi đến trước mặt mẹ Ý An, từ tốn nói:
- Chuyện giữa cháu và Ý An đã kết thúc, cho dù nói gì cũng không
thay đổi được. Cháu thực sự xin lỗi đã khiến bác và gia đình buồn lòng.
Mẹ Ý An cười lạnh, ánh mắt oán độc xoáy vào tôi.
- Xin lỗi à? Được, nếu anh cảm thấy có lỗi với con tôi thì hôm nay
anh đừng bảo vệ cho con hồ ly tinh kia. Nó đẩy con tôi ngã, làm cháu tôi chưa ra đời đã chết oan, anh dám che chở nó thì đừng trách tôi là ác!
Cái quái gì thế? Con gái bà ta điên lên lắc tôi như chai rượu làm tôi bổ nhào xuống cầu thang, lãnh nguyên cái sẹo trên trán, tôi không tính
toán với chị ta thì thôi bà ta lại còn đến đây vu khống tôi.
Nãy giờ bà ta mắng mỏ tôi thì tôi có thể nhịn, vì nói đúng ra tôi
không hoàn toàn vô can. Nhưng chuyện này thì không nhịn được, tôi việc
quái gì phải đẩy Ý An xuống cầu thang chứ.
- Thưa bác, bác nói chuyện nên có lý một chút. Bác dựa vào đâu mà bảo cháu đẩy con bác ngã?
Mẹ Ý An khinh miệt nhìn tôi, vẻ như tôi giống một cái túi rác làm bà ta ghê tởm.
- Cô cướp chồng con tôi, nó đi gặp cô rồi bị ngã mất đứa con. Trên
đời này làm sao lại trùng hợp như vậy? Rõ ràng là cô ghen tỵ nó mang
thai nên mới cố tình làm thế. Đúng là thứ đàn bà lẳng lơ, lòng dạ ác
độc! Cô làm việc ác không sợ bị sét đánh à?
Người đàn bà này thật sự không thể nói lý được, bà ta chẳng có chứng
cớ gì, toàn suy đoán linh tinh đã đem tội danh đổ lên đầu tôi.
- Bác gái, cháu hiểu lúc này chị Ý An bị thương, bác làm mẹ sẽ rất
đau lòng. Nhưng bác không thể chưa rõ ràng mọi chuyện đã kết tội cháu.
Cháu không có lý do gì để làm thế với con bác. Những gì bác vừa nói chỉ
là do bác suy đoán, bác đợi chị Ý An tỉnh dậy rồi hỏi chị ấy mọi chuyện
sẽ rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...