Anh đẩy cửa sổ xe muốn châm lửa, lại nghe thấy cô nói: "Hai ngày nay tôi làm chậm việc của anh, nếu như tôi không phải bị thương trước đó, anh có lẽ có thể bắt sống tên kia."
Cô nghe nói anh kéo thi thể Bạch Lâm ra khỏi Long Lâm, người bê bết máu như thể từ địa ngục.
Nghĩ lại, nhất định tâm trạng anh rất tệ, khó trách đêm đó anh lại nặng lời với cô như vậy.
Anh không nói, chỉ hút một điếu thuốc.
"Không trách cô." Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp mới vang lên, "Có một số chuyện thời vận, không có đúng sai, chỉ có thể cố gắng hết sức, không thể cưỡng cầu.
Tình huống lúc đó, đối với tôi mà nói, cứu cô là quan trọng nhất, tôi chỉ chọn việc thích hợp hơn mà thôi."
Làn khói cuộn tròn tan trong gió, như thể anh chỉ là bất đắc dĩ.
Có lẽ cảm thấy khó xử về sự im lặng giữa họ, anh đóng cửa sổ rồi bật đài.
Có câu hát xưa: Chẳng lẽ ta cứ sống cuộc đời này mãi sao, ta sẽ hôn người không phải ta yêu nhất.
Thẩm Tầm nhìn chăm chú vào bóng dáng nghiêm nghị của anh, trong lòng đau xót: "Trình đội này, anh có thể cho tôi một cơ hội không, cũng cho bản thân mình một cơ hội được không?"
"Thẩm Tầm," anh khẽ thở dài, "dựa theo điều kiện của cô, tìm được một người đàn ông si mê cô là chuyện dễ dàng, cần gì phải lãng phí thời gian với tôi?"
"Nếu cam tâm tình nguyện, cũng không tính là lãng phí."
"Bắt đầu từ khi nào?"
"Ngày đó ở quán trọ, anh ngồi trong bóng tối, ánh mắt đầu tiên nhìn tôi."
Tình yêu nào có lý do gì, không cần phải đếm phút đếm giây, cũng chẳng cần liệt kê lý do.
Chính là lúc đó muốn trở thành ánh sáng, soi sáng vùng tối của anh.
Xe phanh gấp bên đường.
"Muốn như nào cô mới từ bỏ?" Anh nghiêng người, đôi mắt đen khóa chặt trên người cô, "Thẩm Tầm, cô chỉ đang tìm kiếm cảm giác lạ mà thôi, càng không chiếm được lại càng muốn.
Cô ở lại đây bao lâu chứ? Một tháng? Hai tháng? Sẽ có ngày bản thảo viết xong, tôi chỉ là người gặp gỡ trên đường cô đi công tác.
Đối với một cô gái xinh đẹp như cô, có gặp được cũng không lạ, chỉ khác là cô có muốn hay không thôi.
Tôi nói đúng không?"
"Đương nhiên không đúng, phải xảy ra cái gì thì mới tình là gặp gỡ." Thẩm Tầm khẽ mỉm cười, "Bây giờ chúng ta đang ở đâu? Trình đội mưa bom bão đạn cũng không sợ, lại sợ nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước của tôi."
"Anh sợ cái gì?" Cô lại gần anh, trong đôi mắt ngấn nước tràn đầy khiêu khích, "Anh sợ bị tôi dụ dỗ, hay là sợ sự kiên trì của mình bị lung lay?"
Bị dồn vào đường cùng, chiếc mũi hếch, lông mày cong và chiếc cằm nhỏ, tất cả đều giống như một trò đùa khiêu khích anh.
Trình Lập chỉ đơn giản cúi đầu xuống, hung hăng lấp kín đôi môi đỏ mọng đang lải nhải kia, lấp kín những lời nói tự cho mình là đúng.
Đầu lưỡi thực sự ngọt ngào.
Là rượu ủ sương tiên, là lửa dẫn cháy lan đồng cỏ.
Anh không nhịn nổi nữa, phẫn nộ trước sự cám dỗ tr@n trụi này nên túm lấy gáy cô, dùng sức đánh trả, nếm từng chỗ trên môi cô, chiếm lấy từng hơi thở.
Bài hát vẫn đang phát trên radio: Cứ nói muốn đi mà sớm đã lùi bước.
Muốn buông tay nhưng không thể.
Trách em quá xinh đẹp, như rắn độc tàn nhẫn siết chặt đôi ta.
Giống cơn nghiện không có điểm dừng, vặt kiệt mọi mưu tính,...
Có xe chạy qua, tiếng động cơ rõ ràng rồi nhạt dần, có đàn chim dừng ở trước xe tò mò nhìn chung quanh, nhưng không thể quấy rầy cảnh đẹp trong xe.
Trước khi cô ngạt thở, anh tỏ lòng từ bi từ từ rút lui, ánh mắt tối sầm.
Ngực cô phập phồng, mắt cô nhòe đi.
Khóe miệng và đôi môi bị tát sau nụ hôn này càng sưng đỏ hơn, đó là bằng chứng trực tiếp cho việc bị anh tàn phá.
"Một nụ hôn tính là gì? Tôi có gì phải sợ?" Anh nhìn cô, bên môi nở nụ cười giễu cợt, "Nhóc con, tôi đã sống hơn 30 tuổi đầu, phụ nữ tôi đã quen biết, ngủ qua cũng không phải quá nhiều, nhưng cũng không phải là ít.
Tuy không phải là kẻ ham mê tửu sắc, nhưng tôi tuyệt đối không phải Liễu Hạ Huệ.
Tôi không phủ nhận những h@m muốn bình thường, nhưng đó lại là chuyện khác."
Vừa nói xong, anh cũng có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới.
"Cho nên?"
"Cô nói xem?" Anh xoa xoa lông mày, có chút bất đắc dĩ.
Không phải anh ấy đã nói rõ rồi sao?
"Hôn thì cũng hôn rồi," cô nắm lấy cánh tay anh, ép lại gần hơn, "vậy thì, bước tiếp chúng ta làm gì nữa đây?"
Anh nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt khó diễn tả: "Thẩm Tầm, cô bệnh không nhẹ."
Cô nghiêm túc gật đầu: "Tôi thừa nhận."
Không sai, anh chính là thuốc.
"Còn có thể làm gì nữa? Muốn lên giường sao?" Anh thở dài, "Nếu giống lời cô nói với bạn bè trên Wechat như vậy, cô muốn ngủ với tôi, nếu đó là thứ khiến cô vui vẻ, tôi có thể..."
Thấy mắt cô sáng lên, anh lập tức dội gáo nước lạnh: "Nhưng mà Thẩm Tầm, tôi mặc xác tư tưởng cô phóng khoáng thế nào, trước sau gì cô vẫn là phụ nữ, trong mắt tôi, loại chuyện này phụ nữ luôn là người chịu thiệt.
Cho nên xin lỗi, tôi không thể làm được.
Tôi không thể lợi dụng cô, giả vờ an ủi cô được."
Cô nhìn anh, đôi mắt không chớp như đông cứng lại.
Anh khẽ nhíu mày, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt vẫn còn nóng bừng của cô: "Sao? Thất vọng thành ngốc rồi à?"
Cô khẽ lắc đầu, ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Trình Lập từ bỏ việc phán đoán suy nghĩ của cô gái nhỏ, khởi động xe và tiếp tục lên đường.
Anh thực sự không thể đoán được, nhìn cô gái ngồi im lặng như kia, trong lòng đang nổi cơn sóng to gió lớn.
Nếu như nói trước đây, cô từ tò mò, ái mộ, ỷ lại, d*c vọng...!mê đắm...!đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, giờ phút này, Thẩm Tầm thật sự xác định, mình thật sự rất, rất thích, rất thích người này.
Nụ hôn nóng bỏng như vậy, cô thấy rõ d*c vọng trong mắt anh, cô cho anh đủ cơ hội, nhưng anh nói, anh không thể.
Một người đàn ông như vậy...!Anh chống m a túy, nhưng anh không biết bản thân mình chính là m a túy.
Sự dịu dàng lạnh lùng và thâm trầm ấy còn độc hơn cả h3roin, khiến người ta nghiện lúc nào không biết.
Cô ít nói đến mức anh không thể quen được.
Cuối cùng nhịn không nhịn được, Trình Lập lặng lẽ liếc mắt nhìn cô, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ bé đang mất hồn kia hiện lên đủ loại cảm xúc, vui vẻ, cô đơn, bi thương, kích động.
Trở lại văn phòng, trời đã xế chiều.
Sau khi dừng xe, Trình Lập nhìn người kia vẫn im lặng: "Đói bụng không? Cô thay quần áo đi, tôi dẫn đi ăn gì nhé?"
"Được." Khóe miệng cong lên, Thẩm Tầm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh — tương lai còn dài, đi từng bước một, nắm bắt cơ hội nào đó để vun đắp tình cảm!
Vừa xuống xe, đang định cùng nhau đi đến trước cửa ký túc xá, bước chân của Thẩm Tầm đột nhiên dừng lại.
"Tầm Tầm." Ở cầu thang, người đàn ông tóc nâu cười híp mắt gọi tên cô, anh mặc áo sơ mi lụa màu xanh đậm, quần dài màu xám, đi giày da thủ công, toàn thân đều tinh xảo.
"Hứa Trạch Ninh?" Thẩm Tầm trừng mắt nhìn anh, "Sao anh lại tới đây?"
"Đến tìm em," Hứa Trạch Ninh đi tới trước mặt cô, dùng ngón tay gõ gõ đầu cô, "Sao, anh hôn một cái khiến em sợ đến mức trốn chui trốn lủi ở nơi quái quỷ này à?"
Thẩm Tầm thần sắc cứng đờ: "Anh nói hươu nói vượn gì vậy?"
"Có khách à?" Một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên cạnh, Trình Lập mặt không biểu cảm nhìn cô, "Vậy tôi không đi theo nữa."
Ánh mắt Hứa Trạch Ninh rơi trên người Trình Lập: "Xin chào."
Trình Lập gật đầu chào, đi lên lầu.
Ba tầng cầu thang, anh leo lên mà vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên dưới.
"Anh mang cho em một vali quần áo, em ở lâu như vậy, nơi này quần áo có lẽ không có hàng hiệu."
"Em tắm rửa là đủ rồi, sao anh lấy được quần áo của em?
"Đi tìm dì nhà em."
"Anh đột nhiên tới sao không nói một tiếng?"
"Em thấy cần chào hỏi sao? Với lại mai là thứ bảy, cho nên anh muốn cùng em chơi cái cuối tuần, không ảnh hưởng đến công việc của em đúng không?"
Âm thanh dần dần khuất xa, Trình Lập rút chìa khóa mở cửa, bước vào phòng, mọi thứ đều yên tĩnh.
"Miệng em sao vậy?" Hứa Trạch Ninh nhìn chằm chằm khóe miệng sưng đỏ của cô, cau mày hỏi.
"Hôn người quá cuồng nhiệt nên bị đau." Thẩm Tầm giọng điệu bình tĩnh nhìn anh.
Hứa Trạch Ninh ánh mắt tối sầm lại: "Tầm Tầm, đừng đùa với anh."
"Lúc phỏng vấn xảy ra sự cố." Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, Thẩm Tầm liền từ bỏ chọc tức anh.
"Sao em lại bất cẩn như vậy?" Hứa Trạch Ninh thở dài, "Vừa rồi người đàn ông đó là cảnh sát đi cùng em sao? Sao anh ta không bảo vệ em cẩn thận?"
Thẩm Tầm lắc đầu, không vui khi nghe những lời nhận xét tiêu cực từ người khác về Trình Lập: "Trình đội chăm sóc em đủ rồi."
"Được rồi, em đi thay quần áo đi," Hứa Trạch Ninh sờ đỉnh đầu cô, "Đến khách sạn anh ở ăn chút gì đi."
Khi đến khách sạn nghỉ dưỡng nơi Hứa Trạch Ninh đang ở, Thẩm Tầm phát hiện anh đã chủ động đặt phòng cho cô.
Trải qua buổi sáng vội vã, lên đường, cô cũng có chút mệt mỏi, lười từ chối, cùng anh uống chút trà chiều rồi về phòng nghỉ ngơi.
Khi bị tiếng rung của điện thoại di động ở đầu giường đánh thức, ngoài cửa sổ trời đã chạng vạng tối.
Vương Tiểu Mỹ ở đầu bên kia điện thoại: "Chị Tầm, hôm nay thứ sáu, theo thường lệ Trịnh đội mời chúng ta ăn cơm, chị có muốn đi cùng không?"
Một tiếng "Được" vừa đến bên môi, cô liền tiếc nuối nuốt xuống: "Chị có bạn tới, không thể ở cùng mấy người được."
"Ồ, vậy đi, chúng ta lần sau lại gặp."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tầm đứng dậy xuống giường đi ra ban công.
Cây cối tươi tốt trước mặt, mặt hồ phản chiếu khách sạn tráng lệ, thật là một khung cảnh xa hoa lãng phí.
Nhưng cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, không có chút hứng thú nào.
Lúc đến nhà hàng ngồi xuống, Hứa Trạch Ninh đã gọi một ly Pinot Noir, đưa thực đơn: "Bò bít tết hay cá hồi?"
"Sao cũng được, anh chọn thay cho em đi." Thẩm Tầm cầm ly rượu lên, lắc lắc, nhìn chằm chằm vào làn nước lấp lánh.
Cô cũng không muốn ăn.
Cô nhớ bệnh viện cũ, bát cháo anh nhờ Trương Tử Ninh mua.
Hôm nay anh mời khách, mấy người đó ăn gì? Liệu anh có rũ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng như băng thường ngày và vui đùa cùng mọi người không? Chắc là có uống rượu nhỉ? Anh ấy hẳn tửu lượng cũng tốt.
Đang suy nghĩ, cô cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn WeChat: Anh nói muốn đưa tôi đi ăn tối, nhưng hôm nay tôi không ăn được, cơ hội này có thể để đến lần sau không?
"Tầm Tầm?" Hứa Trạch Ninh gọi cô, "Gọi đồ điểm tâm cho em là món Chocolate souffle nhé? Không biết chỗ này làm được không, cứ ăn thử xem."
"Cũng được." Thẩm Tầm nhún nhún vai, nghe người phục vụ nhắc lại thực đơn, khóe miệng không khỏi nhếch lên "Đến đâu cũng ăn món y như nhau, anh không cảm thấy chán à, thà ngồi ở quán lề đường ăn một bán bún."
Hứa Trạch Ninh sửng sốt: "Nếu em thích như vậy cũng được, mai anh đưa em đi ăn quán lề đường."
Thẩm Tầm liếc cặp khuy măng sét tinh xảo của anh, cười nói: "Em đùa thôi mà."
Lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Cô vội vàng cầm lấy, câu trả lời của Trình Lập chỉ là một từ: Được.
Cô nhịn không được, mi mắt cong cong, giống như trúng số.
Nhìn thấy nụ cười đột ngột của cô, ánh mắt Hứa Trạch Ninh hơi tối lại: "Chuyện gì mà vui như vậy?"
"Không có gì." Thẩm Tầm lắc đầu, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Hứa Trạch Ninh im lặng nhìn người trước mặt.
Chiếc váy quấn cổ chữ V của DVF quá phù hợp với cô, làn da trước ngực trắng như bạch ngọc, dưới mặt dây chuyền ngọc trai còn có khe rãnh quyến rũ mờ nhạt...!Cô gái nhỏ của anh đã lớn lên rồi.
Nhưng mà, tình cảm giữa hai người dần trở nên xa lạ.
Anh không thích cảm giác mất khống chế này.
Vì vậy, ngày hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật của mình, anh đã hấp tấp hôn cô.
"Tầm Tầm, hôm đó anh uống hơi nhiều, xin lỗi." Anh nói lời xin lỗi rất chân thành.
Anh tự nhắc mình cần phải có sự kiên nhẫn để khiến cô một lần nữa cam tâm tình nguyện dựa vào.
"Không có việc gì, vẫn may em vẫn tỉnh táo.
Dù sao cũng không phải nụ hôn đầu tiên của em." Trong lời nói của cô có ẩn ý, giống như mèo con che giấu móng vuốt sắc bén.
Nụ hôn đầu tiên là khi nào nhỉ? Oh, là lúc đang học đại học.
Chàng trai tóc vàng cao lớn đẹp trai hơn Beckham, cầm túi bỏng ngô trong rạp chiếu phim tối om, anh một miếng, em một miếng, bất ngờ ánh mắt chạm nhau, sau đó anh nghiêng đầu, cẩn thận trộm hôn cô, cả hai đều đỏ mặt.
Đó là bài học mà mỗi người trong cuộc đời đều trải qua, và đôi khi sự mới lạ còn hơn cả sự rung động thực sự.
Hôm nay người kia cũng nói với cô, một nụ hôn tính là gì? Nhưng anh không biết khi mình nán lại giữa đôi môi cô, thời gian như ngừng trôi.
"Anh nghe nói sân gôn gần đây không tệ, ngày mai theo anh đi chơi nhé?" Hứa Trạch Ninh bỏ lơ sự khiêu khích của cô, đổi chủ đề.
Thẩm Tầm vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy màu xanh nhạt dưới mắt anh, lịch trình bận rộn đến vậy mà đến đây cũng rất vất vả, trong lòng mềm nhũn, liền gật đầu: "Được."
Rốt cuộc cũng là tình nghĩa nhiều năm.
Những kỳ nghỉ thời niên thiếu buồn khổ đó đã vượt qua trong khu vườn nhà họ Hứa.
Khí đó, cậu trai sẽ chạm vào mái tóc mềm mại của cô và nói, Tầm Tầm, để anh đọc cho em một cuốn tiểu thuyết nhé, được không? Làm sao cô có thể không dựa dẫm vào anh được, anh đã gánh thay vai trò của cha mẹ cô.
Có một đoạn ghi âm trong đầu cô sẽ không bao giờ bỏ đi, đó là lần cuối mẹ đọc cho cô nghe - "anh dùng ánh đèn lập lòe, thay cho câu trả lời từ nông trại.
Thế giới tràn ngập tiếng gọi của ánh đèn, mỗi nhà mỗi hộ đều thắp lên như ánh sao trời, cũng đốt lên ánh sáng của bản thân.
Như thể ngọn hải đăng được thắp sáng trên biển.
Nơi nào cuộc sống ẩn khuất, nơi đó có ánh sáng lập lòe."
"Tầm Tầm." Hứa Trạch Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ sương của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ và nhẫn nhịn.
Cô hoàn hồn lại, khẽ mỉm cười rồi không nói nữa.
Cô rõ ràng biết anh vô tội, nhưng nhìn anh lại giống như nhìn những năm tháng đã qua của cô, khiến cô muốn trốn tránh.
Sau bữa tối, Trình Lập, Giang Bắc và những người khác đang hút thuốc ở tầng dưới.
Thấy Vương Tiểu Mỹ vội vã chạy lên lầu rồi lại chạy xuống, giơ túi hoa quả vừa mua trong tay lên: "Tươi quá, em muốn đưa cho chị Tầm ăn thử nhưng chị ấy vẫn chưa về."
Trình Lập nhìn điện thoại, ánh mắt không khỏi rơi xuống góc trên bên phải, đã hơn 10h.
"Em để ở tủ lạnh văn phòng đi, đêm nay cô ấy có thể không về, ngày mai đưa cho cô ấy." Anh búng tàn thuốc, nhẹ giọng nói.
Vương Tiểu Mỹ sửng sốt, cô đáp lại và đi về phía tòa nhà văn phòng.
Giang Bắc liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trình Lập, lại nhìn Trương Tử Ninh đang làm mặt quỷ phía sau với mình.
"Tiểu Mỹ, muộn như vậy em còn đi đâu?" Trong gió đêm đột nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại.
Trình Lập ngước mắt lên, nhìn thấy bóng người đang từ từ đến gần trong đêm, dần dần trở nên rõ ràng dưới ánh đèn đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...