Anh Nói Tôi Đều Nghe

Editor: Raining 🍀🍀🍀
______

Trình Tư Miên ôm đầu, buồn bực nói: "Biết rồi..."

Tô Hiển Ngôn khẽ cười, kéo một cái ghế từ bên cạnh ngồi xuống cạnh cô, rồi cầm lấy bài tập của cô qua đây: "Tất cả đều không hiểu hả."

"Ừ."

"Cấp 3, bắt đầu từ khi nào không nghe giảng."

"Khi nào bắt đầu?" Trình Tư Miên nghĩ nghĩ: "Hình như là, vẫn luôn thế."

Tô Hiển Ngôn liếc mắt nhìn cô, trầm tư một lúc nói: "Vậy bài tập hôm nay cô không làm được, bắt đầu xem lại sách từ đầu đi."

"Hả?"

"Kiến thức cơ bản không hiểu, cô làm sao mà làm bài này được."

Tô Hiển Ngôn nói lời này không hiểu sao lại có chút lạnh thấu xương, thật giống giáo viên, Trình Tư Miên thè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống: "Có vẻ như chỉ có thể như vậy."

Quả nhiên Tô Hiển Ngôn bắt đầu dạy cho cô từ đơn vị đầu tiên. Trước tiên, anh nhìn một lần, sau đó lấy ví dụ làm mẫu cho cô.

Trình Tư Miên thu lại tâm tư, thấy Tô Hiển Ngôn nghiêm túc giảng dạy, cô cũng bị lôi cuốn theo chăm chú lắng nghe nội dung.

1 giờ sau.

"Nhìn ví dụ mẫu rồi làm mấy câu hỏi này, làm xong thì đưa tôi xem."

"Được rồi." Trình Tư Miên kéo sách với vở đến trước mặt, vùi đầu nghiêm túc tự học.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô cau mày nghiêm túc, trong mắt rất hài lòng.

Cô chỉ là không muốn nghe giảng mà thôi, thật ra cô rất thông minh. Anh chỉ cần nói một lần cô đã biết phải làm gì rồi. Xem ra, cải thiện thành tích có vẻ không khó.

Trình Tư Miên làm xong một câu, quay đầu nhìn lén Tô Hiển Ngôn. Cô không dám nhìn phạm vi quá rộng, sợ anh nói cô không nghiêm túc mà còn thất thần.

Khi quay đầu lại thấy bàn tay khớp xương rõ ràng của anh đang gõ trên bàn phím, tốc độ rất nhanh, rất đẹp mắt giống như đang đánh đàn piano vậy.

Tầm mắt Trình Tư Miên dần dần di chuyển lên trên, ánh mắt hơi hơi ngưng lại. Khuôn mặt bên cạnh phản chiếu ánh sáng xanh của màn hình máy tính, đôi mắt anh tập trung, lông mi khẽ lay động, cả người dường như được phủ lên một lớp ánh sáng chói lóa. Ánh sáng không sáng lắm, nhưng Trần Tư Miên cảm thấy cả thế giới được chiếu sáng. Vật sáng như Tô Hiển Ngôn, làm cô không thể dời mắt được.

"Còn không viết đi." Đang nhìn hăng say, Tô Hiển Ngôn đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt chạm nhau, Trình Tư Miên hoảng sợ, nhanh chóng nhìn chằm chằm bài tập về nhà: "Tôi, tôi đang viết đây!"

"Tiếng gõ bàn phím ồn ào làm ảnh hưởng đến cô à?"


"Không có!"

Tô Hiển Ngôn không nói nữa. Một lát sau anh đứng dậy đi ra khỏi phòng. Trình Tư Miên ngẩng đầu lên từ bài tập về nhà nhìn bóng lưng anh rời đi.

Ôi... Đừng đi a, thật sự không ồn ào đến tôi mà.

Tô Hiển Ngôn đi lâu lắm rồi vẫn không quay lại, có lẽ là muốn để cô chuyên tâm làm bài tập.

Lúc anh trở về, cầm một ly nước trái cây trên tay. Anh đặt nước trái cây lên bên cạnh bàn Trình Tư Miên, nhìn cô viết một lúc.

Trình Tư Miên làm đến câu cuối cùng, vốn đã có ý tưởng trong long nhưng ý thức được Tô Hiển Ngôn đang nhìn cô làm bài tập, cô không bình tĩnh được, bí mật hô hấp rất nhiều lần vẫn không thể tập trung tinh thần.

"Câu hỏi này rất khó hả?" Tô Hiển Ngôn thấy cô một lúc lâu vẫn không động bút, cuối cùng đành lên tiếng hỏi.

Trình Tư Miên than thở, câu này vẫn còn khá ổn nhưng vì anh liên tục nhìn tôi như vậy, tôi căn bản không viết ra được!! Đương nhiên, lời này cô sẽ không nói ra!

"Hình như đúng là có chút khó hiểu, chẳng qua tôi nghĩ lại một chút là được rồi."

Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng: "Không sao, có thể từ từ suy nghĩ."

"Được."

May mắn là, Tô Hiển Ngôn nói xong câu đó lập tức quay đầu nhìn về phía máy tính của anh. Trình Tư Miên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể tập trung vào câu hỏi này.

"Xong rồi." Trình Tư Miên làm xong câu cuối, đi tới trước mặt Tô Hiển Ngôn, biểu cảm "Mau khen tôi đi" khi làm bài tốt hiện rõ trên mặt.

Vài phút sau.

"Tính sai rồi." Tô Hiển Ngôn chỉ vào một câu trong đó nói.

Trình Tư Miên nhíu mày, chạy nhanh lên phía trước: "Hả, sai ở đâu ở đâu."

"Đây này, sai một bước nhỏ dẫn đến các phần phía sau đều sai hết rồi." Tô Hiển Ngôn nghiêng mắt nhìn cô.

"Sai sao... Tôi sẽ tính lại một lần nữa?"

"Cẩn thận chút." Tô Hiển Ngôn lặng lẽ nói: "Ý tưởng làm bài chính xác,làm khá tốt."

Trình Tư Miên sửng sốt: "Vậy những câu hỏi khác thì sao."

"Đúng hết rồi." Khóe miệng Tô Hiển Ngôn tràn ngập ý cười: "Trình Tư Miên, cô rất thông minh."

Trình Tư Miên chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy một cảm giác phấn khích chưa bao giờ có.

Đây là...Được khen ngợi?


Trái tim đập thình thịch thật dọa người. Trình Tư Miên ngây ngốc nhìn Tô Hiển Ngôn. Đây là lần đầu tiên cô được khen ngợi trong học tập. Cảm giác được khen ngợi, hóa ra lại tuyệt vời đến như vậy...

"Cốc cốc cốc."

Tô Hiển Ngôn liếc nhìn cánh cửa phòng: "Vào đi."

"Hiển Ngôn, lần này đi Bắc Kinh, tớ..." Những lời thao thao bất tuyệt của Trình Tần bỗng bị nghẹn lại trong cổ họng. Hắn nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị nhưng vô cùng hài hòa trước mắt, não đột nhiên co ngắn lại.

"Chú nhỏ, chú đã về rồi." Trình Tư Miên vẫy tay rất vui vẻ.

Tô Hiển Ngôn: "Sao trở về sớm vậy?"

Trình Tần không trả lời Tô Hiển Ngôn, mà rất khiếp sợ hỏi: "Trình Tư Miên, sao con lại ở đây?!"

"Con đang làm bài tập." Trình Tư Miên chống cằm: "Sao nào, có phải rất nghiêm túc hay không."

"Con... con, chú nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng làm phiền người khác." Trình Tần nhấc chân đi về bên này: "Đi ra cho chú."

Trình Tư Miên oan ức muốn chết: "Con đâu có làm phiền người khác."

"Cậu không cần vì tớ mà chịu đựng con nhóc kia làm phiền." Trình Tần nói với Tô Hiển Ngôn rồi đi qua định kéo Trình Tư Miên.

Trình Tần vẫn hiểu rất rõ Tô Hiển Ngôn, đừng nhìn anh lịch sự với mọi người, nhưng trong lòng anh phân biệt rất rõ ràng. Hơn nữa anh cũng rất thích sạch sẽ, có thể để người khác tùy tiện vào phòng sao? Còn ngồi ở khu vực máy tính bảo bối cua anh?

Không cần nghĩ, nhất định là Trình Tư Miên da mặt dày quấn lấy Tô Hiển Ngôn. Bởi vì đối phương là trẻ con hoặc là cháu gái của hắn, cho nên Tô Hiển Ngôn mới tốt tính không đuổi người.

"Đi nhanh, con mà còn chạy loạn vào phòng người khác thì chú sẽ cho xon đẹp mặt."

"Chú nhỏ!"

"Tớ để cô ấy vào đấy." Trong lúc hai người giằng co, giọng nói Tô Hiển Ngôn lạnh nhạt truyền đến.

Trình Tần ngưng lại, hai mắt mở to.

Trình Tư Miên vô cùng đắc ý: "Nhìn thấy không, con được chủ nhân của nó cho phép đấy."

"Cậu, cậu để nó..."

"Trình Tư Miên cần người phụ đạo bài tập, tớ cũng có thời gian, đúng lúc có thể chỉ dạy cô ấy." Tô Hiển Ngôn nhìn Trình Tần: "Cậu là chú của cô ấy, về phần học tập cũng nên quan tâm chút."

Trình Tần: "... Cậu đùa tớ đấy à, lúc nào thì nó nguyện ý học tập thế."


"Chú nhỏ, từ hôm nay trở đi con sẽ nghiêm túc học tập, thật đấy."

Trình Tần: "Con uống lộn thuốc à?"

"Chú mới..." Trình Tư Miên im miệng, Trình đại công tử! Nể tình hôm nay tâm trạng con tốt, con không thèm so đo với chú!!

Trình Tư Miên không để ý Trình Tần, nói với Tô Hiển Ngôn: "Bài tập làm xong rồi, tôi có thể xem tivi không?"

Tô Hiển Ngôn hứng thú nhìn cô, rất bình tĩnh nói: "Kiểm tra cuối kỳ xác định có thể tiến bộ, cô có thể xem tivi."

"... Tôi trở về phòng xem lại bài tiếng Anh đây."

Trình Tần: "..."

Trình Tư Miên thu dọn sách vở của mình rồi ra khỏi phòng Tô Hiển Ngôn. Trình Tần chờ cô đi rồi mới nói:  "Con nhóc kia sao lại bắt đầu học tập rồi? Tớ đã buông bỏ con nhóc cá biệt này rồi mà vẫn còn có thể sửa đổi tính người của nó hay sao."

Tô Hiển Ngôn cúi đầu nhìn văn kiện:  "Thật ra cô ấy rất thông minh, nói muốn nghiêm túc học tập cũng không có vấn đề gì."

"Nó quả thật rất thông minh." Trình Tần ngồi xuống chỗ Trình Tư Miên vừa ngồi: "Nhưng chính là trước đây chưa bao giờ chịu dùng đúng chỗ, haizz, vì sao bây giờ đã..."

Tô Hiển Ngôn cong môi: "Chắc là đã nghĩ thông suốt đi."

"Nghĩ thông suốt?" Trình Tần gãi gãi đầu: "Thật hay giả vậy... Nhưng mà, nó còn nghe lời cậu nói."

"Không phải cũng ngoan ngoãn nghe lời cậu sao."

"Cắt." Trình Tần nói: "Đó là bởi vì bây giờ có việc muốn cầu tớ. Con nhóc kia rất tinh ranh, nếu là trước kia, nó có thể nghe lời tớ nhiều như vậy sao."

"Ừ."

"Cho nên nói vẫn là cậu lợi hại, thu phục tiểu bá vương thành dễ bảo."

Tô Hiển Ngôn nghe vậy. Anh cẩn thận suy nghĩ, dường như không thể nói là thu phục đi, bởi vì ngay từ đầu anh cũng không cảm thấy Trình Tư Miên là tiểu ác bá.

"Chẳng qua như vậy cũng tốt, tuổi thiếu niên đúng thật phải chăm chỉ học tập." Trình Tần thở dài: "Nó cũng thật đáng thương, ba mẹ không quan tâm, không có ai dạy dỗ, chính nó cũng không biết cái gì tốt cái gì xấu."

Lông mày Tô Hiển Ngôn khẽ nhíu lại.

Trình Tần tiếp tục nói: "Hiển Ngôn, cháu gái tớ giao cho cậu ha, giúp tớ đốc thúc nó chăm chỉ đọc sách."

Tô Hiển Ngôn đột nhiên nhìn hắn.

Trình Tần cười hắc hắc: "Cậu khá có lực uy hiếp, cố lên..."

"... Đi ra ngoài."

~~~~

Phó Tử Văn cảm thấy Trình Tư Miên có chút đáng sợ.

Khi không học tập, mỗi ngày chỉ biết ngủ, vậy mà từ sau khi nói muốn bắt đầu học tập, mỗi tiết học, ánh mắt đều trợn lên giống như chuông đồng...

"Tư Miên, tiết tâm lý học cậu cũng muốn nghiêm túc nghe giảng vậy sao." Lớp tâm lý nổi tiếng là môn dành cho lớp bọn họ nghỉ ngơi, chủ yếu để thả lỏng, cho nên phần lớn mọi người đều không để tâm.


Vậy mà bạn học Trình Tư Miên của chúng ta... Vẫn còn đang nghiêm túc ghi chép bài.

Trình Tư Miên nhìn cô: "Không cần nghe giảng hả?"

"Đương, đương nhiên, dù sao cũng không kiểm tra mà."

"Haizz.. Sao không nói sớm a." Trình Tư Miên ngã xuống bàn như một quả bóng bị xì hơi.

"Ôi, sắc mặt cậu không được tốt lắm a." Phó Tử Văn nói.

"Ừ, không sao đâu, cái đó muốn đến rồi."

"Hả?"

" Người anh em họ hàng mà hàng tháng đều phải ghé thăm."

Sắc mặt Phó Tử Văn đỏ lên: "Vậy, vậy cậu có khỏe không?"

Trình Tư Miên yếu ớt nói: "Chắc là có thể chống đỡ được đến khi tan học về nhà."

"Vậy nếu cậu không thoải mái thì nói với tớ, chúng ta đến phòng y tế."

"Ừ." Trình Tư Miên vỗ vỗ bả vai Phó Tử Văn, khóe miệng cười lưu manh: "Cám ơn nhé, muỗi."

Trước kia Phó Tử Văn nhìn thấy cô cười như vậy đều sợ hãi, bây giờ nhìn vậy chỉ cảm thấy có chút thân thiết?

"Cảm ơn cái gì a."

Trình Tư Miên nhướn mày im lặng. Chỉ là muốn cám ơn, có một người bạn như cậu quan tâm thôi.

Sau khi tan học, Trình Tư Miên cảm thấy bụng càng lúc càng đau âm ỉ. Mặt cô u ám đi ra cổng trường.

"Ôi, mau nhìn bên kia, người đàn ông kia thật đẹp trai."

"Bên cạnh có phải là Lâm Ánh Hàm lớp bên cạnh hay không? Sẽ không phải là bạn trai chứ?"

"Ồ, thật hâm mộ!!"

"Hâm mộ cái gì, nhìn qua đã thấy không phải là người tốt gì."

"Nhưng mà... Vẫn rất đẹp trai đó."

"Được rồi đi thôi! Mê trai muốn chết."

"Thế sao cậu còn nhìn!"

...

Trước cổng trường, mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn tán, lúc Trình Tư Miên đi qua nghe được tên Lâm Ánh Hàm, vì thế tự nhiên đưa mắt nhìn thoáng qua, thấy rõ ràng mấy người kia.

Trình Tư Miên ôm bụng, quay đầu bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận