Anh Nói Tôi Đều Nghe

Editor: Raining 🍀🍀🍀
__________

"Được rồi, về nhà nhớ đừng để dính nước." Tô Hiển Ngôn đóng hộp thuốc lại, chuẩn bị lái xe.

Vừa muốn khởi động xe, một bàn tay trắng nõn đè lên tay đang đặt trên vô lăng. Tô Hiển Ngôn kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tư Miên.

Người bên cạnh mím môi, đôi mắt đen đáng thương nhìn anh: "Anh có thể đừng nói với chú tôi, có được không."

Tô Hiển Ngôn trầm ngâm: "Cũng biết mình gây rắc rối rồi?"

"Tôi cũng không muốn như vậy." Trình Tư Miên cúi đầu không nhìn anh.

Ở trong mắt Tô Hiển Ngôn, nhìn cô như vậy trông thật mềm mại yếu ớt, nhưng anh lại không biết, cô cúi đầu, trong mắt âm thầm xẹt qua chút ranh mãnh. Trình Tư Miên nói: "Là do cô ta gây sự với tôi."

Tô Hiển Ngôn than nhỏ: "Trình Tư Miên, Trình Tần không thể chăm sóc cô mãi được, rất nhiều chuyện cô phải tự mình cân nhắc. Bây giờ điều cô nên làm là ngoan ngoãn đến trường, hiểu chưa."

"Tôi biết rồi." Dứt lời, Tô Hiển Ngôn nhìn thấy Trình Tư Miên ngẩng đầu cười cười với anh, nhưng trong đáy mắt không thấy chút ý cười nào. Loại biểu cảm này, cũng không thích hợp với một đứa trẻ 15, 16 tuổi.

Cô nói: "Chưa từng có người nào quan tâm, trước kia là thế, bây giờ cũng như vậy. Nhưng mà tôi sợ chú sẽ không cho tôi ở lại, nếu chú cũng không cần tôi, tôi đành phải lưu lạc đầu đường."

Tô Hiển Ngôn sững sốt.

"Cho nên, anh có thể giúp tôi giữ bí mật được không?" Trình Tư Miên mong mỏi nhìn anh.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô, lại dường như nhìn thấy một người khác qua cô. Anh từ từ quay đầu, nhìn về xa xa phía trước: "Giữ bí mật thì có thể, nhưng về sau cô phải nghe lời tôi."

Trình Tư Miên liên tục gật đầu: "Ừ, tôi sẽ nghe lời, anh nói tôi đều nghe."

Tô Hiển Ngôn ngừng lại, có chút dở khóc dở cười: "Không phải là nghe lời tôi..."

"Vậy thì phải nghe lời ai?" Trình Tư Miên chớp mắt nhìn: "Ngoài anh ra, không có ai khác bảo tôi phải ngoan ngoãn nghe lời."

"... Được rồi, về nhà đi."

Trình Tư Miên nhìn thấy anh dường như đã đồng ý rồi, trên mặt đột nhiên lộ ra tươi cười.


Trên đường lái xe trở về.

"Tô Hiển Ngôn, biệt thự kia là của anh hả, căn nhà bây giờ chúng ta đang ở ấy."

"Ừ."

"Vậy anh cho chú tôi ở, xem ra chú tôi vẫn có chút ích lợi nha."

Tô Hiển Ngôn: "Chú cô giúp tôi rất nhiều việc."

"Ồ, tôi hiểu được mà, là cánh tay đắc lực trong công ty." Trình Tư Miên chống cằm: "Xem ra phúc lợi của công ty các anh rất tốt, còn có thể cùng chung sống với ông chủ."

Tô Hiển Ngôn bật cười, phúc lợi công ty đương nhiên sẽ không tốt đến trình độ này.

Trình Tần là một trong những người cũng hợp tác sau trở thành bạn tốt của Tô Hiển Ngôn. Vào lúc Trình Tần nghèo túng nhất, đi theo Tô Hiển Ngôn làm việc. Tô Hiển Ngôn giúp hắn sắp xếp nơi ở, quan hệ giữa Trình Tần và anh vốn rất tốt, cho nên cũng không cần giả vờ khách sáo từ chối.

"Ừ... Vậy chỉ có hai người các anh ở à?"

"Còn một người nữa."

"Còn một người? Vì sao tôi lại không thấy."

"Ngày hôm qua không có về nhà."

Trình Tư Miên suy nghĩ: "Khó trách, tôi đang định hỏi vì sao còn có một phòng khóa. Cho nên ngay từ đầu ba người các anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp... Ôi đúng rồi, chú tôi nóng nảy như vậy, các anh làm việc với hắn vẫn chịu được sao."

Trong mắt Tô Hiển Ngôn xẹt qua ý cười: "Lời này cô có thể hỏi thẳng hắn."

Trình Tư Miên nghẹn lời: "... Xem như tôi chưa nói gì."

Cuối cùng về tới nhà. Tô Hiển Ngôn mở cửa đi vào, Trình Tư Miên đi theo phía sau anh.

"Sao cậu đã về rồi." Tô Hiển Ngôn nhìn thấy Trình Tần ngồi trong phòng khách, hơi kinh ngạc.

Trình Tần chỉ chỉ Tra Dịch Quan ngồi bên cạnh: "Tên nhóc này đột nhiên bay về, vừa đúng lúc tớ làm xong việc nên lên xe cậu ấy về nhà, nhưng mà hai người vì sao về muộn vậy."


Trình Tư Miên nghe Trình Tần nói vậy, vén vén tóc, để tóc che khuất dấu vết trên cổ: "Giáo viên kéo tiết, hơn nữa con cũng không biết chú để anh ấy đến đón con, cho nên không vội vã đi ra."

"Ừ, lần sau phải nhớ tự mình về, hôm nay xem như là ngày đầu tiên nên mới đi đón con." Trình Tần nói.

"Chú còn nói." Trình Tư Miên méo méo miệng: "Buổi sáng hôm nay con gõ cửa thế nào chú cũng không tỉnh, con ngay cả tiền xe cũng không có."

Trình Tần ho nhẹ: "Ngày hôm qua chú ngủ muộn như vậy, dậy không nổi cũng rất bình thường!"

Trình Tư Miên hừ hừ, thật may là có Tô Hiển Ngôn đáng tin ở đó.

"A, đợi chút." Ở một bên, Tra Dịch Quan cuối cùng cũng tìm được cơ hội hé răng: "Cô gái này là... ai vậy?"

"Không phải đã nói với cậu rồi sao, là cô cháu gái kia của tớ." Trình Tần không kiên nhẫn nói.

"Cháu gái? Không phải cậu nói cô cháu gái kia của cậu rất nhỏ sao? Tại sao lại lớn như vậy?" Tra Dịch Quan ghé sát vào đánh giá. Cô gái này mặc đồng phục, gương mặt trắng trẻo nõn nà, thật không giống học sinh hư gây sự đánh nhau, muốn làm gì thì làm như Trình Tần nói.

Trình Tư Miên lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với Tra Dịch Quan, nhưng ánh mắt lại dừng trên người hắn. Người này, nhìn quen quen nha.

Trình Tần uống một ngụm cà phê: "Cậu đừng có xem thường nó."

Tra Dịch Quan đứng thẳng dậy: "Hừ, Trình Tần, cậu thật quá đáng đó, cô gái nhỏ đáng yêu như vậy lại nói thành ác ma."

"Tra Dịch Quan."

"Hử?" Tra Dịch Quan giật mình, nhìn Trình Tư Miên đột nhiên gọi tên mình, đưa tay nhéo nhéo mặt cô: "Làm sao vậy em gái nhỏ."

Trình Tư Miên cong môi, đã biết vì sao cảm thấy người đàn ông trước mắt này lại quen mắt rồi. Cô cười khẽ, nói: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi chuyện anh với chị Kim Lăng như thế nào mà thôi."

"Kim, Kim Lăng?" Sắc mắt Tra Dịch Quan thay đổi.

Trình Tần và Tô Hiển Ngôn đều ngạc nhiên nhìn hai người.

"Làm sao cô biết..." Tra Dịch Quan quen biết rất nhiều người đẹp, hẹn hò với rất nhiều bạn gái, nhận vô số em gái nuôi, người duy nhất không thể quên được chính là đại tiểu thư Kim gia Kim Lăng. Nhưng không phải bởi vì yêu cô, mà bởi một lần trải nghiệm suốt đời khó quên kia, là vết nhơ lớn nhất trong đời hắn!


Cũng bởi vì chuyện lần đó rất đáng sợ, cho nên đến bây giờ hắn cũng không dám kể cho người khác. Mọi người không ai biết hắn từng theo đuổi Kim Lăng, ngay cả bạn tốt là Tô Hiển Ngôn và Trình Tần cũng không biết được, cô gái nhỏ này làm sao mà biết được vậy.

Tra Dịch Quan cẩn thận nhìn Trình Tư Miên: "Cô..."

"Tôi có ở hiện trường, anh đã quên?"

Tra Dịch Quan cứng đờ, hiện, hiện trường...

Trình Tư Miên cười hì hì: "Đúng vậy, chính là lúc anh ở WC nhờ người gọi người đến cứu anh, tôi chính là người đã giúp anh đó."

"..."

Lời nói của Trình Tư Miên làm Tra Dịch Quan nhớ tới cơn ác mộng kia.

Khi đó hắn dùng lời ngon tiếng ngọt câu được Kim Lăng, sau khi đến khách sạn hai người ăn bữa tối dưới ánh nến, uống rượu vang đỏ. Sau đó hai người thuận nước đẩy thuyền lên giường, thế nhưng ai biết được mũi tên đều đã nằm trên dây hắn lại bị đau bụng! Hơn nữa lại còn là loại đau bụng tào tháo đuổi!

Hắn cuống quít bò dậy từ trên người Kim Lăng chạy đi WC. Nhưng ai ngờ ngồi xuống bồn cầu xong lại không đứng lên được. Nguyên nhân là vì đùi hắn bị dính chặt vào bồn cầu! Hắn ngay cả quần áo còn chưa mặc đã bị dính vào bồn cầu!

Vào thời điểm đó, có thể tưởng tượng được hắn vừa mất mặt vừa đau khổ. Mất mặt ở trước mặt nữ thần, còn bị mất mặt trước mặt bao nhiêu người ở khách sạn!

Sắc mặt Tra Dịch Quan biến sắc. Sau đó người trong khách sạn đến hỗ trợ, hắn thấy có hai đứa trẻ bên ngoài WC, một đứa là em trai Kim Lăng, còn có một đứa bé đứng trước WC ánh mắt nhìn thẳng hắn. Nhưng lúc đó hắn nào có tâm tư để tâm đến nó!

"Anh nhớ ra rồi hả, khi đó tóc tôi rất ngắn, đứng ngay bên cạnh Kim Càng." Trình Tư Miên cười hì hì khoa tay múa chân nói.

Tra Dịch Quan không hiểu sao có một cơn ớn lạnh đằng sau lưng. Hắn đã nhớ ra cô gái nhỏ tóc ngắn kia rồi!

Nhớ được sau này hắn mới biết được trò chơi khăm đó là của em trai Kim Lăng~ Kim Càng. Kim Càng bởi vì bất mãn hắn quyến rũ chị gái nó mới hạ thuốc trong đồ ăn của hắn, lại đổ nhựa cao su lên trên bồn cầu.

Khi đó hắn cảm thấy kì lạ, còn nghĩ tên nhóc bướng bỉnh Kim Càng kia làm sao có thể nghĩ ra trò chơi khăm gian xảo như vậy... Mà bây giờ nghĩ lại, phía sau Kim Càng căn bản là có quân sư! Tra Dịch Quan trừng mắt nhìn Trình Tư Miên, vì sao hắn luôn cảm thấy chuyện này rất liên quan đến cô đây!

"Này, hai người đang nói gì vậy." Trình Tần ngắt lời, nói: "Thì ra hai người quen nhau à?"

"Cũng không tính là quen biết, từng gặp mặt một lần, chính là lúc đó..."

Trình Tư Miên còn chưa nói xong, đột nhiên bị Tra Dịch Quan bịt kín miệng: "Gặp nhau trong tiệc sinh nhật của Kim Lăng. Tôi đột nhiên nhớ cháu gái cậu là bạn học em trai Kim Lăng, ha ha ha, thật khéo quá."

Trình Tần: "... Sao cậu cười trông gượng gạo vậy."

"Hả, có, có sao." Tra Dịch Quan giật nhẹ khóe miệng. Sau đó ôm lấy vai Trình Tư Miên đi tới phòng sách: "Cháu gái nhỏ, chúng ta đi xem giường mới mua đi, xem thử có hài lòng với phòng của cháu hay không."

Trình Tư Miên bị cưỡng chế mang đi, ngẩng đầu nhìn Tra Dịch Quan, nhàn nhã nhỏ giọng nói: "Này, nếu không muốn để bọn họ biết, tôi đây không nói là được rồi."


Tra Dịch Quan bước vào phòng, nhìn cô chằm chằm: "Có phải cô làm hay không!"

"Oan uổng quá, sao có thể là tôi được!" Trình Tư Miên lòng đầy căm phẫn phản bác, nhưng trong lòng lại nghĩ, có ngu mới thừa nhận?

Tra Dịch Quan rất hoài nghi nhìn cô: "Con nhóc lừa đảo như cô quả nhiên không phải là người tốt."

"Như nhau thôi, cặn bã tiên sinh."

Sau khi có phòng nhỏ của mình, Trình Tư Miên có thể lấy quần áo trong hành lý ra treo, cũng có thể dang tay dang chân nằm ngủ. Cô bắt đầu dần dần quen thuộc với cuộc sống nơi đây.

Ban ngày trong nhà đều không có người, cô đi học, bọn họ vội đi làm. Buổi tối bình thường đều là cô trở về đầu tiên, thỉnh thoảng có vài lần Tô Hiển Ngôn có ở nhà, nhưng anh dường như rất bận rộn, ở trong phòng hoặc làm việc với một đống số liệu trên máy tính mà cô không hiểu nổi.

Ngoài ra, có đôi khi Trình Tần gặp cô, sẽ cho cô ít tiền sau đó cảnh cáo cô không được tùy tiện tiêu xài. Về phần Tra Dịch Quan, Trình Tư Miên chỉ chế giễu nhìn hắn. Mà đối với cô gái nhỏ này, Tra Dịch Quan cũng có chút kiêng kị, sợ cô nói ra giai thoại ngày đó. Không biết có phải muốn lấy lòng cô hay không, mỗi lần về đều mang theo đồ ăn vặt cho cô.

Trước khi vào học, chủ nhiệm lớp bước vào thông báo một tin tức.

"Thành tích bài kiểm tra tháng đã có rồi, lớp chúng ta làm bài không tệ. Nhưng có một số bạn tôi cần nhắc nhở, cuối kỳ mà còn kéo thành tích của lớp xuống như vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Ánh mắt chủ nhiệm lớp liếc qua vài người, cuối cùng dừng lại trên người Trình Tư Miên.

Phó Tử Văn đẩy đẩy cánh tay Trình Tư Miên: "Ôi, chủ nhiệm lớp đang nhìn cậu kìa..."

Trình Tư Miên nhìn nhìn phiếu điểm của mình: "Điểm thi của tớ tệ nhất, không nhìn tớ thì nhìn ai?"

Phó Tử Văn: "..."

"Ngày mai họp phụ huynh, mọi người trở về nhớ thông báo cho phụ huynh, nhất là các bạn làm bài thi không được tốt trong lần này. Phụ huynh của mấy em không thể không đến, đã nghe rõ chưa." Chủ nhiệm lớp nói.

Trình Tư Miên nghe xong hơi nhíu mày.

Phó Tử Văn: "Tư Miên, ba mẹ cậu có mắng cậu hay không."

Trình Tư Miên khẽ khựng lại: "Sẽ không đâu."

"Vậy ba mẹ cậu thật tốt, tớ mà đem thành tích của tớ về nhà thể nào cũng sẽ bị mắng cho xem."

Trình Tư Miên cười cười, cô ngược lại muốn bị mắng, nhưng mà ba mẹ cô đều không có, ai tới mắng cô đây.

Sau khi về nhà, Trình Tư Miên ngồi ở phòng khách chờ Trình Tần trở về, không nghĩ tới không đợi được Trình Tần lại đợi đến Tô Hiển Ngôn.

Anh mặc áo tây trang, sau khi vào cửa rất tự nhiên đưa tay kéo kéo caravat. Mọi hành động giống như đang chụp hình cho báo chí vậy. Trình Tư Miên ổn định tinh thần, hỏi: "Chú tôi sắp về chưa."

Trong bóng tối, Tô Hiển Ngôn nhìn về phía cô: "Hắn không nói với cô hai ngày tới phải đi công tác hả."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận