Anh Nói Tôi Đều Nghe

Editor: Raining 🍀🍀🍀
_________

"Nhìn cái gì mà nhìn, cầm lấy một cái chăn đi ra sofa đi" Trình Tần đè lại huyệt thái dương: "Chú buồn ngủ muốn chết rồi."

"Cám ơn chú, cái kia, chú có muốn con giúp chú hợp sofa lại không, chú cao như vậy, một cái ngủ không ngon đâu."

Khóe mắt Trình Tần khẽ giật giật: "Ai nói chú sẽ ngủ ở sofa?"

Trình Tư Miên trừng mắt nhìn hắn.

Trình Tần vỗ phía sau gáy của cô: "Mau lên tầng lấy! Không muốn lấy thì hôm nay con trực tiếp lấy quần áo của mình mà đắp!"

"Đợi chút..." Trình Tư Miên trừng mắt: "Ý của chú là con phải ngủ sofa hả?"

"Chứ không lẽ là chú à! Con đột nhiên tới đây lại chưa kịp chuẩn bị giường cho con!" Trình Tần nói: "Ngày mai dọn phòng sách ra, mua thêm cái giường bỏ vào cho con, đêm nay con trước hết chấp nhận chút."

Nói xong, Trình Tần nhấc chân đi lên tầng.

Trình Tư Miên hít sâu một hơi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!

"Chú, chú xem, con là một cô gái nhỏ, chú lại để con ngủ phòng khách? Chú đừng quên chú còn có bạn cùng phòng, người đó lại là nam." Đi theo sau Trình Tần, Trình Tư Miên "thiện ý" nhắc nhở nói.

Trình Tần dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Bạn cùng phòng của chú, con là đang nói Tô Hiển Ngôn?"

Trình Tư Miên vừa muốn gật đầu, lại nghĩ đến người đàn ông vừa rồi nấu sủi cảo cho cô, không hiểu vì sao lại không có chút lo lắng nào, chỉ có thể nói: "... Con ngủ sofa không quen."

Trình Tần liếc nhìn cô: "Con nói xem, làm sao mà con có nhiều vấn đề vậy hả, còn ngủ sofa không quen nữa."

"Con nói thật mà."

"Con..." Tối hôm nay Trình Tần quả thật rất mệt: "Thôi được rồi, chú ôm chăn đi ngủ sofa là được rồi chứ gì, buồn ngủ muốn chết, đừng làm phiền chú nữa."

"Được ạ ~ "

Vui vẻ đồng ý xong, Trình Tư Miên cũng đi theo Trình Tần vào phòng của cô.

Tuy nhiên ngay khoảnh khắc bước vào phòng, Trình Tư Miên ngây ngẩn cả người. Một đống hỗn loạn trên mặt đất, giường lớn lại giống như ổ chó... Đây có phải là nơi cho người ngủ hả??

Trình Tư Miên nuốt một ngụm nước miếng: "... Chú, chú cả ngày vất vả rồi, hay để con ngủ sofa đi."

Trình Tần: "?"

Ngày thứ hai.


Trình Tư Miên mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi sofa, cô nhìn xung quanh, đập vào mắt cô là cảnh có chút lạ lẫm. Cô hoảng hốt suy nghĩ, a, cô không còn ở nhà, mà tìm đến nhờ vả chú.

Cô cào cào tóc, lấy quần áo với đồ dùng vệ sinh từ trong vali hành lí đi vào phòng tắm. Rửa mặt xong cô nhìn nhìn đồng hồ, 7:10, xem ra hôm nay vẫn còn sớm, không cần sợ đến trường học muộn.

Nói về trường học, cô vừa chuyển đến đây mới vài ngày. Lúc trước nguyên nhân chuyển trường hết lần này đến lần khác luôn là gây sự đánh nhau, ba cô dù quyên tiền, trường học cũng đều kiên quyết uyển chuyển khuyên chuyển trường.

Gây sự? Đánh nhau? Rõ ràng là do vài cô nhóc cố tình tìm phiền toái, nếu không cô cũng đâu có rảnh rỗi chơi đùa với bọn nó như vậy?

Trình Tư Miên thay quần áo xong ra khỏi phòng tắm vẫn còn 40 phút, cô lên tầng gõ cửa phòng Trình Tần.

"Chú, chú đã dậy chưa?"

Không có người trả lời. Trình Tư Miên lại gõ mạnh vài cái: "Chú? Chú mau tỉnh dậy đi."

"Chú, con còn phải đến lớp, không có tiền đi xe, chú đưa con tới trường học đi! Chú? Chú!"

Trình Tư Miên lại gõ mạnh vài cái, vẫn không có phản hồi.

"Đừng gõ nữa." Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói hời hợt mà dịu dàng, Trình Tư Miên hơi khựng lại, vội vàng quay đầu.

"Có lẽ ngày hôm qua cậu ấy uống hơi nhiều rượu, gọi không dậy được đâu."

Ánh mắt Trình Tư Miên dừng trên áo sơmi đơn giản mà sạch sẽ của Tô Hiển Ngôn, sau đó ngửa đầu nhìn Tô Hiển Ngôn: "Nhưng mà tôi muốn đến lớp, nơi này cách trường học hơi xa."

Tô Hiển Ngôn nhíu nhíu mày, ánh mắt tối đen như mực: "Trường học ở đâu."

" Đường xx."

Tô Hiển Ngôn bất ngờ nhíu mày: "Đi cùng tôi đi, tiện đường."

"Hả? Thật sao." Trình Tư Miên vui vẻ đi theo sau Tô Hiển Ngôn xuống tầng.

"Ừ, gần công ty tôi."

"Cám ơn nhé." Trình Tư Miên có ấn tượng rất tốt với Tô Hiển Ngôn. Anh dịu dàng lịch sự, không hung hăng bạo lực như Trình Tần. Anh cũng khác với những người cô tiếp xúc trước đây. Một đám người ăn chơi trác táng tự cao tự đại cho mình là đúng, ngây thơ nhàm chán. Mà anh trầm ổn, cả người tỏa ra cảm giác thành thục không thể nói nên lời.

Dù sao, đối với Trình Tư Miên mà nói, Tô Hiển Ngôn là một giống loài mới.

"Tô Hiển Ngôn, anh làm sao mà quen với chú tôi vậy."

Tô Hiển Ngôn mở cửa xe cho cô: "Cậu ấy là đàn em trong trường."

"Hả? Anh lớn hơn chú tôi ư."


Tô Hiển Ngôn khẽ cong môi, ừ một tiếng, ngồi vào ghế điều khiển phía trước đầu xe, sau đó khởi động xe.

Xe chậm rãi đi khỏi khu biệt thự, Trình Tư Miên chống cằm tò mò nhìn anh: "A, tôi nhớ ra rồi, rất lâu trước kia tôi nhớ được chú có nhắc tới. Chú ấy nói trường học của chú ấy cũng một học trưởng rất lợi hại, chú ấy chuẩn bị đi theo anh gây dựng sự nghiệp. Tôi cũng không nhớ rõ lắm, người chú ấy nói chính là anh sao."

"Trước kia? Cô với chú cô quan hệ rất tốt hả."

"Hồi nhỏ tôi nhớ chú rất tốt với tôi, có điều sau này dần dần xa lạ thôi, nhưng mà không quan trọng, cảm tình vẫn có thể bồi dưỡng mà."

Tô Hiển Ngôn bị cô chọc cười.

Trình Tư Miên nao nao, nhìn thoáng qua sườn mặt mang theo ý cười của anh, thốt ra: "Tô Hiển Ngôn, anh là người cười rộ lên đẹp nhất mà tôi từng thấy."

Anh hơi thu lại ý cười, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh mà dịu dàng: "Cám ơn."

20 phút sau, Tô Hiển Ngôn dừng xe ở trước cổng trường.

"Đến rồi."

Trình Tư Miên cầm túi sách bỏ ở phía sau lôi đến phía trước: "Cảm ơn nhé."

Cô mở cửa xe đi xuống, đi được vài bước lại đột nhiên quay lại.

Tô Hiển Ngôn hơi nghi hoặc nhìn cô: "Quên cầm đồ gì sao?"

"Không, tôi thấy anh hình như cũng giống tôi đều chưa ăn sáng. Anh chờ tôi 5 phút, bên kia có nhà mở cửa hàng ăn sáng siêu ngon luôn."

"Không cần đâu..."

Lời chưa nói xong, Trình Tư Miên đã nhanh như chớp chạy đi rồi. Tô Hiển Ngôn nhìn bóng lưng gầy teo nho nhỏ đẩy cánh cửa của cửa hàng trước mặt, có chút bất đắc dĩ.

Xung quanh, học sinh đi qua đi lại, mọi người đều mặc đồng phục theo quy định. Trình Tư Miên từ xa xa chạy trở về mang theo hai gói to. Cô cũng mặc đồng phục của trường, chỉ là váy bị cắt ngắn lên trên đầu gối, chiếc áo sơ mi được thay đổi thành kích thước nhỏ hơn, cà vạt ngắn thắt không đúng cách tùy tiện treo quanh cổ.

Ánh mắt Tô Hiển Ngôn dừng trên đồng phục của cô vài giây, sau đó chuyển qua đến mặt của cô. Khuôn mặt của trẻ con ngây thơ hồn nhiên, ngoại trừ cách ăn mặt có hơi không theo phép tắc thì cũng không đến nỗi quái đản như Trình Tần nói.

"Đây là bánh mì kẹp tiêu chuẩn ăn ngon nhất vùng này, ngày đầu tiên đến lớp tôi đã phát hiện ra." Trình Tư Miên ở ngoài cửa xe đưa gói to tới: "Tôi sắp bị muộn rồi, anh ăn đi, tôi đi trước đây."

Nói xong, cầm lấy bánh mì kẹp của mình, vừa ăn vừa chạy tới cổng trường.

Trình Tư Miên chạy thẳng, Tô Hiển Ngôn còn chưa kịp nói gì, đã không thấy bóng dáng cô đâu. Anh cúi đầu nhìn nhìn túi giấy trên tay, lấy bánh mì kẹp kia từ bên trong, ấm áp, còn tỏa mùi hương thơm ngát.

Trình Tư Miên nhanh chóng giải quyết bữa sáng, vừa bước vào phòng học cũng đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên. Cô nhẹ nhàng thở ra, ngày hôm qua cô đã nghĩ rõ ràng rồi, trong khoảng thời gian này cô sẽ an phận không gây chuyện, cho nên cũng sẽ không làm chuyện đi trễ về sớm. Cô rất hiểu rõ câu xưa đâu bằng nay có ý gì. Nếu cô gây chuyện, Trình Tần nhất định sẽ thẳng tay ném cô đi.


"Trình... Trình Tư Miên."

Trình Tư Miên vừa nằm sấp xuống chuẩn bị ngủ thì bị người khác đánh thức, cô có hơi không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: "Có việc gì."

Gọi tên cô là người ngồi cùng bàn với cô. Cô vừa mới chuyển trường không lâu, cũng không quen thân với người ngồi cùng bàn này, thậm chí ngay cả tên còn chưa nhớ kỹ.

Phó Tử Văn mím môi, có hơi sợ Trình Tư Miên, nhìn qua có cảm giác cô ấy là cô gái hư điển hình, nhóm bạn học đều nói trước kia vì gây chuyện nên mới mới bị trường học đuổi, tính tình rất tàn bạo.

"Vừa, vừa rồi lớp phó đến giục nộp bài tập, cậu, cậu lấy ra đi, đợi lát nữa phải nộp."

"Bài tập về nhà?" Trình Tư Miên có chút mờ mịt: "Có bài tập?"

Phó Tử Văn gật gật đầu, nhỏ giọng nói: " Bài tập của chủ nhiệm lớp, không nộp sẽ bị mắng."

"Cái gì!" Con sâu buồn ngủ trong người Trình Tư Miên bỗng chốc bỏ chạy hết. Cô vừa muốn bắt đầu biểu hiện thật tốt, giờ lại bị mắng? Không được!

"Cái kia, cậu, cậu tên là gì ấy nhỉ."

"Phó Tử Văn..."

"Tốt, Phó Văn Tử, cho tớ mượn bài tập của cậu chép chút đi, nhanh lên!"

Phó Tử Văn bẹt bẹt miệng: "Là Phó Tử Văn, không phải là muỗi [1]."

[1]
傅子雯: Phó Tử Văn
蚊子: Con muỗi

"Cái nào chả giống cái nào a." Trình Tư Miên căn bản không có nghe, giục cô đưa bài tập ra.

Phó Tử Văn cũng không dám không cho, không tình nguyện đưa cho cô: "Này."

"Được rồi." Trình Tư Miên nhận lấy: "Cảm ơn, muỗi."

"Tử Văn..."

"Được, Tử Văn." Trình Tư Miên nghiêng đầu cười cười với cô: "Cậu giúp tớ một lần, tớ nhớ kỹ rồi."

"A? Ờ..." Phó Tử Văn hơi run sơ, ngay lúc đó, cô cảm thấy cô gái trong tin đồn này thực sự cười lên rất đẹp mắt, ừm ... có vẻ như không quá đáng sợ đi.

Trình Tư Miên nộp bài tập xong, lại ung dung nằm sấp trên bàn ngủ.

"Trình Tư Miên, sao lúc nào cậu cũng ngủ vậy hả." Phó Tử Văn nghi hoặc nói.

"Buồn ngủ."

"Vậy buổi tối cậu không ngủ sao."

"Có ngủ mà." Trình Tư Miên ngáp, nói: "Nhưng mà vừa đến phòng học tớ đã lập tức buồn ngủ, ông già [2] trên bục kia càng nói tớ càng buồn ngủ nha."


[2] Nói đến người già từ 50 đến 70 tuổi, là phổ biến nhất thường dùng tên này để gọi một ông già.

Phó Tử Văn: "..."

"Tan học thì gọi tớ một tiếng."

"... Được rồi."

Trình Tư Miên ừ một tiếng, vùi đầu ngủ tiếp.

Cuối cùng chịu đựng đến lúc tan học, Trình Tư Miên xách túi sách đi ra ngoài. Đi tới cửa, cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất đáng sợ.

Hôm nay không gặp được chú, cho nên cô không có tiền! Dọc theo đường đi chỉ lo nhìn Tô Hiển Ngôn, cũng quên vay tiền!

Cô trở về bằng cách nào đây?

Trình Tư Miên buồn bực.

Dọc theo đường đi ngoài trường, cô suy xét có nên tìm một bạn học trên đường mượn chút tiền không...

"Trình Tư Miên."

"Hả?"

Trình Tư Miên quay đầu nhìn lại, chờ cô thấy rõ người phía sau, nhất thời sắc mặt khẽ trầm xuống.

"Chờ mày lâu lắm rồi, lớp của mày tan học trễ như vậy sao?"

Trình Tư Miên: "Cút."

"A? Còn ngang ngược? Nhà mày còn có cái gì để mày có thể ngang ngược như vậy đây?"

Trình Tư Miên nhìn nữ sinh trang điểm thời thượng trước mắt. Cô ta chính là Lâm Ánh Hàm, đối thủ một mất một còn của cô ở trường học trước: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"

"Không có việc gì a, chính là tới nói cho mày một tiếng, nhờ mày ban tặng, tao cũng chuyển đến học trường này."

Trình Tư Miên cười lạnh: "Vậy đúng thật là duyên phận nha."

"Hừ, nếu không phải do mày, tao sẽ bị chuyển trường sao! Tao nói cho mày biết, bây giờ mày đã không còn gì để so sánh với tao, cho mày một cơ hội xin lỗi tao, nếu không, tao sẽ không để mày dễ chịu đâu!"

"Cái gì cơ?" Trình Tư Miên ngoái ngoái lỗ tai: "Mày lặp lại lần nữa."

"Tao cho mày một cơ hội xin lỗi tao!"

Trình Tư Miên im lặng nhìn cô ta: "Mày bảo tao xin lỗi một bệnh nhân thần kinh tỏ ra ngang ngạnh, cuối cùng bị tao tát một cái đã phát khóc sao? Mày không phải là bị bệnh chứ?"

"Mày lặp lại lần nữa xem!"

"Tránh ra tránh ra, tao còn có việc. Lâm tiểu thư, cô có thể không cản đường tôi nữa không."

"Mấy cậu! Mấy cậu bắt lấy nó cho tôi!" Có mấy nữ sinh đi phía sau Lâm Ánh Hàm, vừa nghe cô ta nói, lập tức bước lên phía trước bắt Trình Tư Miên lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận