Tân Nhiễm biết được Ôn Ngôn thế mà lại muốn hợp tác cùng công ty Thịnh Tây Quyết, trong video cô ấy làm rơi luôn cái mặt nạ trên mặt, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Ngôn Ngôn cậu điên rồi sao? Thịnh Tây Quyết đối xử với cậu như vậy, cậu còn hợp tác cùng anh ta? Cậu không sợ anh ta……”
“Anh ta không dám.
” Biết Tân Nhiễm đang lo lắng điều gì: “Tớ chính là con dâu Lục gia, vợ trước của Thịnh Tây Quyết là con gái Bạch thị trưởng Bạch Phỉ, công ty anh ta mở ở thành bắc, hai nhà Lục Bạch anh ta đều không thể đắc tội nổi.
”
Tuy nói là như thế, Tân Nhiễm vẫn là lo lắng: “Ngôn Ngôn, tớ lo lắng chính là lỡ như Thịnh Tây Quyết đem chuyện ba năm trước ở New York lần đó nói ra, nếu như bị Lục Diệu biết……”
Ôn Ngôn đang ở cắm hoa vào trong bình, động tác trên tay dừng lại, vẻ mặt thoải mái: “Giấy cuối cùng vẫn không bọc được lửa, nếu có một ngày anh Tứ biết chuyện, không thể tiếp nhận con người không hoàn mỹ của tớ, cũng không sao cả; Đàn ông cũng không phải là toàn bộ của tớ, tớ không cần thiết phải quá mức để ý đến cái nhìn của bọn họ đối với tớ.
”
Tân Nhiễm hâm mộ nhất chính là cô sống rất sáng suốt, sẽ không có bất luận kẻ nào thay đổi được ước nguyện ban đầu của cô.
Cho dù là ba năm trước gặp chuyện như vậy, bạn trai Thịnh Tây Quyết sắp bàn chuyện cưới hỏi bởi vì không thể tiếp nhận cô không hoàn mỹ trực tiếp không từ mà biệt, người phụ nữ này vẫn sống cuộc đời của mình tuyệt đối không suy sút.
Phụ nữ có thể sống giống như cô như vậy, là đủ rồi.
……
Sau khi Ôn Ngôn cùng Thịnh Thế, trước tiên là ký hiệp ước một năm trước, châm ngôn của cô cách xưa luôn là như vậy: Hợp tác vui vẻ thì tiếp tục, tuyệt đối không ký hợp đồng dài hạn.
Trong khoảng thời gian một quá, thông qua thông báo tuyển dụng sàng chọn, Ôn Ngôn thành lập một đoàn đội quay chụp của mình, kế tiếp chỉ còn lại các diễn viên nữa là hoàn thành.
Thịnh Tây Quyết đề nghị đi đến mất công ty quản lý lớn trong Bắc Thành lựa chọn mấy người diễn viên nổi bật, khi tới nơi Ôn Ngôn mới nhận ra đây là công ty trực thuộc quốc tế Tống Đường, nếu cô nhớ không lầm thì người anh em tốt Yến Tống kia của Lục Diệu hình như chính là ông chủ quản lý phía sau của công ty này.
Nói ra cũng thật khéo, lần đầu tiên tới Tống Đường đã gặp trúng Yến Tống.
Thịnh Tây Quyết rất có thể không biết Yến Tống có quan hệ với Lục Diệu, rốt cuộc một người thượng tướng quân khu, một người là lão đại trong giới điện ảnh, không biết thì rất khó có thể nghĩ đến việc hai người bọn họ có quan hệ với nhau.
Thời điểm cùng nhau chọn lựa diễn viên, Thịnh Tây Quyết giao cho Ôn Ngôn toàn bộ quyền quyết định, trong lúc lơ đãng ánh mắt nhìn Ôn Ngôn rất dễ dàng bại lộ ra ý nghĩ thật sự trong lòng anh ta.
Trong lúc Ôn Ngôn đụng phải ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Yến Tống, biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, cũng không có giải thích, loại quan hệ này chỉ biết càng bôi càng đen.
Sau khi quyết định xong vai phụ, vai nữ chính cùng ba vai nam chính vẫn đang bị bỏ trống.
Trời cũng đã rạng sáng, Ôn Ngôn còn ở một bên vừa ăn mì gói, vừa lật xem ảnh chụp cùng video tuyển nhân viên, trên bàn điện thoại di động vang lên, cô thuận tay cầm lấy, nhìn thấy màn hình sáng lên tin nhắn WeChat, trái tim bình tĩnh mấy tháng lại lần nữa đập nhanh lên.
Anh Tứ: 【 Nếu không ngủ, thì gửi định vị cho anh.
】
Lục Diệu đã trở lại……
*
Ôn Ngôn nghĩ tới cảnh tưởng gặp lại Lục Diệu, hoặc là anh đột nhiên xuất hiện cho mình một sự bất ngờ, hoặc là cô lại biết được thông qua miệng anh trai Ôn Thần, phương thức lên sân khấu bình thường như vậy, hoàn toàn không ở trong phạm vi dự đoán của cô.
Mở cửa nhìn thấy trên tay anh đang xách rương hành lý, làn da đen hơn không ít so với ba tháng trướng, trên áo khoác màu xám phía vai còn có vài bông tuyết: “Tuyết rơi rồi sao?”
“Ừ, vừa mới rơi.
” Lục Diệu xách theo rương hành lý đi vào, nhìn thấy ánh mắt bất lực của cô sau khi mở tủ giày ra, đoán được là cô không có chuẩn bị dép lê cho nam; Anh cởi giày da màu đen ra, khom người mở rương hành lý, từ bên trong lấy ra tới một hộp nhỏ màu hồng nhạt cùng một cái hộp màu tím nhạt: “Quà giáng sinh cho em, giáng sinh vui vẻ.
”
“……” Lễ này đã trôi qua hai ngày, còn có 8 ngày nữa là đã đến tết rồi.
Ôn Ngôn phản ứng lại được là người đàn ông này đang bổ sung quà tặng, giơ tay ra nhận: “Cảm ơn anh Tứ.
”
Cô nhận xong cũng không có hành động muốn mở ra xem.
Lục Diệu nhắc nhở cô: “Mở ra xem thử.
”
“Áo.
”
Không biết vì sao, đêm nay Ôn Ngôn có chút chậm nửa nhịp, có thể là vì hơi xa lạ với người đàn ông trước mắt, dù sao cũng đã hơn ba tháng không gặp.
Một sợi dây chuyền kim cương màu champagne cùng một dây vòng cổ kim cương màu trắng, tuy không có đóng gói cùng nhãn hiệu bên ngoài, nhưng độ tinh khiết, màu sắc cùng những đường cắt này, hơn nữa còn là người đàn ông nhạt nhẽo này đưa, tuyệt đối không phải là kim cương bình thường.
Đầu tiên Ôn Ngôn cất lại, xoay người nhìn thấy Lục Diệu cởi bỏ áo ngoài, lộ ra bờ vai rắn chắc, phần lưng rõ ràng đã tăng thêm mấy vết sẹo mới, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.
Có hơi đau……
Nhận thấy được tầm mắt phía sau, Lục Diệu rất nhanh liền cầm lấy áo tắm dài đã chuẩn bị tốt phủ lên, đi đến phòng tắm phía đối diện.
Nghe được tiếng nước, lại nhìn đến quân phục quần tây cùng áo sơ mi màu xanh lục ở trên giường của người đàn ông, Ôn Ngôn mới chân chính ý thức được người đàn ông này đã thật sự trở lại.
Sau một lát hốt hoảng, thay anh cất áo sơ mi cùng quần, ý thức được có thể anh xuống máy bay liền đi thẳng đến bên này: “Anh Tứ, anh có đói bụng không? Em nấu một chén mì cho anh nhé?”
Tiếng nước ngừng lại, giọng nói trầm thấp vọng ra: “Được.
”
……
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Ôn Ngôn mới cùng Lục Diệu nằm xuống.
Trong bóng đêm Ôn Ngôn trợn tròn mắt, vẫn cứ cảm thấy lần này Lục Diệu trở về đã thay đổi, không giống như lúc trước chủ động nói chuyện, trở nên quá mức im lặng bình tĩnh.
Không chờ cô hỏi, Lục Diệu đã mở miệng trước: “Nhiệm vụ lần này của bọn anh đi mười người, chỉ có ba người trở về.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...