Mẹ Lưu Vân đi ra phòng khách.
Ôn Ngôn thay váy cưới.
Tân Nhiễm là phù dâu duy nhất, mặc dù vết thương ở chân của cô ấy đã lành nhưng bác sĩ vẫn dặn dò cô ấy không được đi giày cao gót.
Cô ấy đứng bên cạnh Ôn Ngôn, cao 175cm đứng bên cạnh người cô dâu, cô ấy bĩu môi một cái.
“Lần sau cậu kết hôn tớ nhất định sẽ đi giày cao gấp đôi như vậy!”
Ý thức được mình nói ra lời không nên nói, Tân Nhiễm vỗ vào miệng mình vài cái.
“Phi phi! Không thể có lần sau được! Không thể!”
Ôn Ngôn không hề phản ứng lại, cô nhìn chăm chú vào hình ảnh mình mặc bộ váy cưới trong chiếc gương, cảm thấy vô cùng xa lạ.
Ngay cả chiếc váy cưới này cô mặc cũng không thoải mái, thế nên toàn bộ quá trình trong buổi hôn lễ hôm nay cô đều phải phối hợp với Lục Diệu để hùa theo người thân và bạn bè, giống như một diễn viên chuyên nghiệp vậy.
Lúc thay sườn xám chuẩn bị đi kính rượu, Lục Diệu đã nhận ra sự khác thường của cô.
“Em cảm thấy mệt mỏi à?”
“Ừm, có hơi mệt.” Cô nằm xuống bàn trang điểm, đôi mắt hơi nhắm lại.
“Mấy ngày nay dì cả của em đến.”
Nhìn thấy cô ăn mặc mỏng manh như vậy, Lục Diệu khẽ nhíu mày, ngay sau đó anh cởi bỏ áo khoác của mình khoác lên người cô.
“Tại sao em không nói trước cho anh biết hả?”
“Đau bụng kinh là chuyện rất bình thường, nhẫn nhịn một chút là được.”
Sau khi cô mở mắt ra, đã thấy một ly nước đường đỏ được đưa đến trước mặt mình.
Ôn Ngôn ngạc nhiên với tốc độ của anh, dù sao thì trong căn phòng này cũng không có đường đỏ.
Ôn Ngôn nhận lấy ly nước đưa lên miệng uống, “Anh Tứ, anh tìm đường đỏ ở đâu vậy?”
“Đi xuống phòng bếp ở đằng sau.” Anh quỳ gối trước mặt cô, đôi tay cọ xát mấy cái, sau khi lòng bàn tay nóng lên thì đặt ở chỗ bụng nhỏ của cô.
“Làm vậy có phải thoải mái hơn rất nhiều rồi không?”
“Ừm.” Ôn Ngôn gật đầu, cảm giác quặn đau ở phần bụng đã giảm đi rất nhiều.
Cô nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, nhìn thấy anh xoa xoa làm ấm bụng cô, ngay lúc đó cô đã cảm thấy anh thật sự là chồng của mình.
“Anh Tứ, anh đừng đối xử tốt với em như vậy.
Em không có thông minh giống như trong tưởng tượng của anh đâu.”
Lục Diệu ngẩng đầu lên nhìn cô, lòng bàn tay to lớn vẫn đang nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của cô.
“Vậy em ngốc một lần để anh nhìn thử một chút?”
“Trước đây em rất ngốc.” Cô tươi cười thoải mái, “Thông minh vẫn tốt hơn.”
Ngốc quá nên mới từng yêu…..
….
Thời điểm đi ra ngoài kính rượu, toàn bộ quá trình Ôn Ngôn đều khoác áo khoác quân trang màu xanh lục của Lục Diệu.
Lục Diệu chắn rượu giúp cô, không để cho Ôn Ngôn chạm vào một giọt rượu nào, có lúc anh còn cúi đầu bên tai cô hỏi cô có thể chịu đựng được không.
Người nhà họ Ôn ở bên kia cũng để ý đến hành động của Lục Diệu, nhìn thấy người con rể này đối xử với con gái không tệ lắm, trái tim của Lưu Vân và Ôn Sơn đang bị treo lên cuối cùng cũng hạ xuống.
Nhưng Ôn Lam ở bên bàn bên kia lại không ai nhắc đến, lúc trước ai cũng biết người có hy vọng gả cho con trai thứ tư của nhà họ Lục nhất chính là cô ta, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến người đó lại là Ôn Ngôn.
Ôn Lam người mặt thì cười vui vẻ, nhưng trong lòng lại oán trách Ôn Ngôn, cô ta cho rằng đứa cháu gái này đã cướp người đàn ông của mình.
Hà Khải Tân ngồi bên bàn phù rể còn đang nói chuyện với mọi người về việc Lục Diệu đã lừa anh ấy đi xin phương thức liên hệ của Ôn Ngôn.
“Các cậu không biết lúc đó anh Tứ xấu xa như nào đâu, biết vậy còn cố ý để tôi đi xuống rước nhục.
Buổi tối hôm đó anh ấy còn bắt tôi hít đất và ngồi xổm một trăm cái, lúc đó tôi còn buồn bực không hiểu tại sao tôi lại bị phạt? Khi nhận được thiệp mời tôi mới cảm thấy may mắn vì mình không xin được phương thức liên hệ của chị dâu! Nếu không chắc tôi không phải hít đất và ngồi xổm đâu! Không chừng còn bị đày đến biên cương.”
…..
Sau khi kính rượu xong, Ôn Ngôn không chống đỡ nổi nữa muốn đi nghỉ ngơi, vừa đến cửa thang máy cơ thể đã treo trên không.
Lục Diệu chặn ngang cô lên, bế vào thang máy.
Ôn Tồn híp mắt nhìn chằm chằm góc nghiêng góc cạnh của anh, trong nháy mắt cô cảm thấy anh rất giống với người đàn ông đêm hôm đó.
“Anh Tứ, ba năm trước anh có đi đến New York không?”
Hỏi xong cô lại thấy buồn cười, gia đình quân nhân và quan chức giống như anh làm sao có thể xuất ngoại tuỳ tiện?
Khi Lục Diệu muốn trả lời cô, cô đã nhắm mắt lại, khoé môi nhếch lên, chỉ là giữa đôi chân máy kia vẫn đang nhíu lại.
Lúc đến phòng cho khách, cô đã ngủ rồi.
Lục Diệu cúi đầu hôn lên phần giữa đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, trầm giọng nói.
“Anh đã từng đến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...