Anh Nhẹ Chút Được Không?

Cuối cùng cũng kết thúc một bữa ăn không vui vẻ gì.

Người khó chịu nhất có lẽ vẫn là Cảnh Lị, bởi vì vừa không đạt được mục đích, bữa ăn cũng không thoải mái nên cô ấy đành phải xách túi về trước.

Để lại ba người vừa xấu hổ vừa khó xử.

Cũng may mà Ngụy Tống Từ rất bận, anh mới về nước chưa lâu còn nhiều việc phải giải quyết nên đứng dậy về trước.

Lục Dã nhìn bạn tốt đi được một lúc thì kéo Mạnh vân ngồi xuống.

“???”

“Anh còn chưa ăn được miếng cơm nào nữa, đã mất công đến rồi thì chúng ta gọi thêm món đi.”

Mạnh Vân nở nụ cười, “Em thì ăn ngon lắm đó.”

Lục Dã hơi ngạc nhiên, tim cũng đập lệch một nhịp, “Cảnh Lị ngồi đối diện em, em không sợ ăn không tiêu…”

Anh đang định nói đùa thì bỗng ngừng lại, Lục Dã thở dài lại nói đến Ngụy Tống Từ, “Thật xin lỗi, anh đã không nói trước với em.”

“Chuyện gì?”

“Thật ra anh đã gặp Ngụy Tống Từ trước rồi.”

Lục Dã biết bản thân làm vậy là có chút ích kỷ, nhưng anh muốn tạo cho mình thêm thời gian và cơ hội, mong rằng có thể làm Mạnh Vân thích anh thêm một chút, cho nên mới chần chừ không nói cho cô biết. Thật ra hôm đó khi Mạnh Vân uống say anh cũng đã nói, nhưng cũng chỉ là nói Ngụy Tống Từ đã về chứ không nói đã đi gặp cậu ta rồi.

Đáng ra anh phải nói với cô, cười hỏi Mạnh Vân, có muốn đi gặp cậu ta không, hoặc là hỏi có còn thích Ngụy Tống Từ không.

Chỉ là Lục Dã không làm được.


Nhỡ như sau khi gặp rồi, hai người họ lại như Ngưu Lang Chức Nữ nối lại tình duyên trên cầu Hỉ Thước, cuối cùng lại để mất Mạnh Vân, anh không làm được.

Chỉ cần nhớ lại trước kia Mạnh Vân từng thích Ngụy Tống Từ đến mức thế nào, anh liền cảm thấy mình như sắp phát điên.

Anh không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Nếu không phải hôm nay trùng hợp nên mới gặp Ngụy Tống Từ thì Lục Dã từng nghĩ đợi đến khi anh và Mạnh Vân kết hôn mới cho cậu ta cơ hội gặp cô.

Mạnh Vân nghe thấy giọng điệu của anh đầy lo lắng thì bật cười thành tiếng.

Cô nhẹ nhàng trêu chọc anh, “Không phải lần trước anh nói rồi sao, lúc em uống say anh cũng đã nói một lần rồi mà, chỉ là chuyện Ngụy Tống Từ về nước thôi mà.”

“Vân Vân…”

“Lục Dã, nếu anh còn như vậy em sẽ giận đấy.” Cô thở dài, “Bây giờ đối với em Ngụy Tống Từ không phải người quan trọng nữa rồi, cũng chỉ là đàn anh ở đại học thôi, anh có hiểu không?”

Cô không để ý lời nói ban nãy của Cảnh Lị, cũng càng không còn có cảm giác với Ngụy Tống Từ nữa.

Mạnh Vân chỉ cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì cô đã có thể quên đi quá khứ, để mọi chuyện trôi đi cũng tốt. Mà nói là tình cũ khó quên thì cũng không đúng, bởi vì cũng đã mấy năm rồi, chuyện gì rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian mà thôi.

Lục Dã im lặng một chút, anh ngẫm lại câu vừa rồi của cô, sau đó lại mừng rỡ như điên.

“Biết biết biết, anh tuyên bố, từ bây giờ chính thức bắt đầu thời gian hạnh phúc của chúng ta!”

“…”

Ôi sao lại có con người vô liêm sỉ như vậy chứ. Nhưng có một chuyện mà cô không bao giờ nghĩ đến, chính là Ngụy Tống Từ đến trường tìm cô.


Thời gian tan làm của cô không cố định, phải chờ học sinh được phụ huynh đến đón hết thì cô mới về được, Mạnh Vân đang dọn túi chuẩn bị đi về.

Nào biết được vừa đi đến cổng đã thấy Ngụy Tống Từ, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng đang nói chuyện với chú bảo vệ bên ngoài.

Mạnh Vân dừng lại một chút, cô đang nghĩ sẽ đi thẳng ra ngoài luôn, nhưng lại cảm thấy hôm nay Ngụy Tống Từ tới đây để tìm cô, vậy nên cô nghĩ một lúc… Ít nhất thì cũng phải biết anh tới đây làm gì.

Có gì phải sợ chứ.

Cô đâu có sợ.

Mạnh Vân chần chừ một chút, hít một hơi sau đó chậm rãi đi đến chỗ anh, “Ngụy học trưởng?”

Chú bảo vệ thấy cô thì cười vui vẻ nói, “Cô Mạnh, bạn của cô ở đây chờ cô đã lâu rồi này.”

Mạnh Vân nhẹ nhàng “Cảm ơn”, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Ngụy Tống Từ.

“Ngụy học trưởng tìm em có chuyện gì sao?”

Ngụy Tống Từ nhìn vào mắt cô, “Đã lâu không gặp rồi… Anh đưa em về.”

Mạnh Vân đứng cách anh vài bước chân, nhìn anh một chút.

Ngụy Tống Từ cũng không khác hồi còn học đại học cho lắm, chỉ là trên khuôn mặt có nét chững chạc hơn.

Vốn dĩ anh đã không còn là Ngụy học bá lạnh lùng cao ngạo nữa, nhưng vẻ mặt lạnh lùng kia thì vẫn không thay đổi.


Nhìn anh như vậy, Mạnh Vân bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười.

Ai rồi cũng đều có nét thay đổi… Nhưng xem ra Lục Dã lưu manh vô sỉ như vậy lại càng ngày càng đáng yêu. Nhìn qua thì vẫn giống như sinh viên đại học, không có chút nào ra dáng trưởng thành gì cả.

Tâm trạng Mạnh Vân đột nhiên tốt lên, cô cong mắt cười nhìn Ngụy Tống Từ, “Không cần đâu, em tự về được rồi.”

Ánh mắt của Ngụy Tống Từ lạnh đi, anh thở dài.

“Mạnh Vân, em thay đổi rất nhiều.”

Mạnh Vân gật đầu, “Vâng, thay đổi không ít.”

Lời vừa dứt thì cô liền ý thức được mình nói như vậy Ngụy Tống Từ sẽ rất khó đáp lại, nhưng cô lại không muốn nói nhiều với anh, chỉ mong cuộc gặp gỡ này mau chóng kết thúc.

Ngụy Tống Từ là thanh xuân vụng về của cô, chuyện này chỉ nên lưu lại thành hồi ức tuổi trẻ mới là tốt nhất.

Ngụy Tống Từ cười khổ, anh lấy điện thoại ra, “Cho anh phương thức liên lạc.”

Bây giờ là giờ cao điểm nên tàu điện ngầm rất đông, Mạnh Vân phải ngồi đợi mấy chuyến mới có thể lên được.

Mà khi về đến nhà thì trời cũng đã tối rồi, cô lười phải nấu cơm nên đành gọi cơm hộp. Mạnh Vân dựa vào sô pha mở điện thoại ra xem.

Cô vừa mới trao đổi số điện thoại và WeChat với Ngụy Tống Từ, vậy nên bây giờ tin nhắn của anh đang ở ngay hàng đầu tiên.

Avatar của Ngụy Tống Từ là một bức tranh nền đen họa tiết màu vàng, cô cũng không hiểu ý nghĩa của bức tranh này, nhưng nhìn có vẻ hơi loạn mắt.

Chẳng lẽ nha sĩ ai cũng thích tranh như vậy sao?

Kiểu của Lục Dã cũng gần gần như vậy…

Mạnh Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn lặng lẽ xóa khung chat của Ngụy Tống Từ đi.

Cứ nhắm mắt làm ngơ đi.


Mới ngồi được một lúc thì bên ngoài liền vang lên tiếng chuông cửa.

Mạnh Vân tưởng là người giao cơm hộp tới nên bỏ điện thoại xuống chạy ra mở cửa.

Nào ngờ vừa mở cửa thì giọng nói của người đứng bên ngoài đã đập tan toàn bộ suy nghĩ của cô, khiến cô ngây người trong chốc lát.

“Mạnh Vân! Mở cửa mau lên!”

Mạnh Vân mở to mắt, ngây người nhìn mẹ ruột cô một hồi lâu, sau đó lại nhíu mày, “Sao mẹ lại đến đây?”

“Gì đây! Đây là thái độ của mày với mẹ ruột à?”

Đã rất nhiều năm rồi cô chưa từng nói chuyện trực tiếp với Lý Nhất Tranh như thế này, bà liếc mắt nhìn Mạnh Vân một cái, sau đó đẩy cô ra nghênh ngang đi vào nhà.

Mạnh Vân nhìn bóng dáng bà thì đã hiểu hôm nay bà đến đây không phải có ý tốt gì.

Mẹ ruột của cô và mẹ nuôi là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu Từ Cầm là người ôn nhu dịu dàng thì Lý Nhất Tranh chính là một phiên bản ngược lại của bà ấy. Bình thường rất ích kỷ, lạnh nhạt, ai làm phật ý bà ấy thì bà ấy có thể lôi tổ tông tám đời nhà người ta ra để chửi rủa.

Mạnh Vân lại lớn lên bên cạnh Từ Cầm, cho nên cô không có nhiều tình cảm với Lý Nhất Tranh như những cặp mẹ con bình thường khác. Thật ra vào những dịp tết Mạnh Vân có gặp bà ấy, nhưng chỉ như vậy cũng không đủ cô có cảm tình với người mẹ ruột này.

Mạnh Vân mím môi, cô đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói, “Mẹ đến đây làm gì?”

Lý Nhất Tranh ngồi xuống sô pha, sau đó cười lạnh một tiếng, “Tao đến xem con gái tao cũng không được à?”

“…”

“Nhưng mà lần này tao cũng không phải đến không, bạn trai mày nhìn cũng không đến nỗi, người thành phố à?”

Mạnh Vân yên lặng nhìn bà.

“Mẹ đến trường học tìm con?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui