Lục Dã biết tính của Mạnh Vân, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô là biết cô đang tức giận hay không.
Nhưng dù thế nào thì anh vẫn muốn bị cô mắng một chút, đằng nào cũng phải giả vờ sợ hãi rồi thì giả cho chót, vậy nên anh liền tranh thủ ôm cô trong ngực một chút rồi buông ra.
Thực ra Mạnh Vân có cảm động một chút, hẳn là Lục Dã đã đợi cô ở cổng trường rất lâu, sau đó lại lo lắng cho cô nên mới chạy đến.
Chỉ là Lục Dã đúng là biết tranh thủ, có việc gì cũng chạy đến nhà cô…
Mạnh Vân rót cho anh một cốc nước, nghiêm túc nói, “Lục Dã, về sau không cần lúc nào cũng chạy đến nhà em nữa, có việc gì anh cứ gọi cho em là được rồi.”
Nhưng cô lại không phải hay nói thẳng những chuyện như thế này, cho nên lúc nói ánh mắt cô cũng lảng đi chỗ khác, không có tí nào gọi là nghiêm túc cả.
Lục Dã thấy Mạnh Vân lo lắng đang mân mê ngón tay thì đột nhiên ý thức được mình hơi vội vàng.
Cô ấy mềm yếu như thế, lại đang sống một mình, có vẻ anh làm vậy là đã không tôn trọng cô.
Lục Dã liền cảm thấy rối rắm.
Đây là ngoài đời chứ không phải trong tiểu thuyết ngôn tình, tuy đúng là hai người từng có chút… quan hệ về thân thể, nhưng anh cũng không thể lấy lý do này để tự do ra vào nhà cô được. Anh không phải nam chính bá đạo trong ngôn tình, đối với người mà anh yêu thì anh vẫn hy vọng cô cảm thấy tự do và vui vẻ.
Lục Dã cầm chìa khóa đứng lên, anh đi ra cửa nói.
“Là do anh hơi nóng vội rồi, vậy tôi có thể mời cô giáo Mạnh đi ăn tối với tôi được không?”
Mạnh Vân thấy anh làm động tác hơi khoa trương thì bật cười.
Tuy Lục Dã không biểu hiện nghiêm túc nhưng cô vẫn cảm giác được là anh hiểu ý của cô nói.
“Được, em mời anh đi ăn, mấy hôm nay phiền anh quá.”
Vậy là Lục Dã đưa Mạnh Vân đi ăn Thọ hỉ oa (1)
(1) Thọ hỉ oa là món Sukiyaki, đại khái là thịt bò thái lát mỏng xong nấu nhiều kiểu. Chi tiết xin gõ google =))
Phía trước của cửa hàng không lớn lắm, nhưng bên trong phòng đặt rất nhiều nồi, hơi nóng bốc lên làm người khác muốn đổ mồ hôi.
Mạnh Vân nhìn một vòng, bỗng dưng lại thấy buồn cười, “Bác sĩ Lục, quán này rất bình dân nha.”
Câu này của cô cũng không phải nói đại, khi học đại học cô nghe nói nhà anh rất khá giả, thường xuyên mời bạn cùng phòng đi ăn liên hoan, sau đó khi cô về nước thì nghe Qúy Hiểu Thích nói hình tượng của anh đã nâng cấp thành đại gia rồi.
Nhưng sau này gặp lại anh, mỗi lần Lục Dã dẫn cô đi ăn thì không hề tỏ vẻ như bản thân có tiền, đa phần anh thường dẫn cô đi những hàng bình thường.
Tuy rằng Mạnh Vân ở nước ngoài ba năm nhưng cô vẫn thích đồ ăn Trung Quốc hơn, càng không thích những cửa hàng quá sang trọng. Cái cô thắc mắc là Lục Dã nói muốn theo đuổi cô, nhưng cô chẳng thấy anh thể hiện tí lãng mạn nào, làm cô cảm thấy hơi nghi ngờ lời anh nói.
Cảm giác giống như bạn bè đi ăn với nhau thôi chứ không giống như đi cùng với người theo đuổi mình.
Lục Dã đang xem thực đơn, anh nghe thấy cô nói thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cười, “Hầy, em thật là… Anh đang nghĩ cho em thôi mà, anh sợ em bị áp lực.”
Anh nhướng mày, gập quyển thực đơn lại rồi đứng lên, “Vậy đi thôi, chúng ta đi ăn nhà hàng bất bình dân.”
Mạnh Vân vội vàng kéo vạt áo anh, “Không không không, ngồi đây đi, quán này cũng ngon mà.”
Cô nở một nụ cười.
“Đắt quá em không mời nổi đâu. Em là người đang thất nghiệp rồi.”
Lục Dã không nhịn được duỗi tay véo má cô.
Mạnh Vân biết chuyện gì anh cũng đều có tính toán chu toàn.
Anh nghĩ là ban đầu quan hệ của hai người sẽ có chút căng thẳng, không thích hợp với những thứ lãng mạn. Mà Mạnh Vân là người da mặt mỏng, anh sợ rằng càng lãng mạn thì cô càng xấu hổ, cho nên anh đành đi theo con đường lẩu cay thịt nướng, mà như vậy chỉ cần có bầu không khí trong quán thì anh cảm thấy quan hệ của hai người thân thiết hơn rất nhiều.
Hơn nữa tâm trạng của Mạnh Vân hôm nay chắc chắn cũng không tốt, cái loại đồ ăn Tây lạnh như băng có gì ngon đâu.
Lúc nồi Sukiyaki nóng hôi hổi được bưng lên thì Mạnh Vân cũng mỉm cười vui vẻ.
Cô đã tâm sự với Qúy Hiểu Thích cả ngày rồi, thật ra tâm trạng bây giờ cũng không phải không tốt, chỉ là Qúy Hiểu Thích đi rồi thì cô liền nghĩ đến chuyện của hai ngày nay, lại thấy buồn bực một chút.
Nhưng Lục Dã đến, lại còn đưa cô đi ăn Sukiyaki.
Lục Dã đập quả trứng cho cô, sau đó pha mù tạt với nước tương để sẵn, “Hôm nay có người kiếm chuyện với em sao?”
Mạnh Vân gắp một miếng thịt bò nóng hổi, chấm một ít nước tương, cô gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Không có, hôm nay em rất vui.”
“Hử?” Lục Dã buông đũa xuống, “Sao vậy? Có chuyện gì vui sao?”
Chuyện này với Qúy Hiểu Thích và Lục Dã không thể nói cùng một cách được, bởi vì anh không phải người trong nghề. Cô chỉ muốn làm những gì mà mình muốn thôi, không cần biết là đúng hay sai, có nóng vội hay không, có chuyên nghiệp hay không, những chuyện đó không cần phải vội.
“Em đã xin lỗi Trần Hi rồi.”
“…”
Lục Dã im lặng, kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.
“Em cảm thấy mẹ Trần Hi nghĩ sao thì cũng không quan trọng, quan trọng vẫn là Trần Hi. Em không phải là quá để ý nghề nghiệp nhưng em chỉ thấy, nếu Trần Hi có thể không giống mẹ của thằng bé, lớn lên tài giỏi, thì cũng có thể cho là đã đạt được ước mong dạy dỗ trẻ em nên người rồi.”
“Đúng là em không nên vội vàng gọi Trần Hi ra nói chuyện, ít nhất cũng nên chờ đến khi gặp Ngô Giai Giai, hỏi con bé hoặc hỏi bạn bè của nó một chút, em không nên vội vàng kết luận như vậy. Về chuyện này thì em cảm thấy em cần phải xin lỗi Trần Hi, nếu như đúng là lần này không phải thằng bé đẩy thì sao? Em làm việc nóng vội như vậy có lẽ đã làm tổn thương đến thằng bé.”
Mạnh Vân nói vô cùng nhẹ nhàng, trong giọng nói đều rất ôn nhu, khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Trước kia Lục Dã vẫn luôn cảm thấy cô mềm yếu như vậy sẽ không hợp làm giáo viên, bởi vì giáo viên cần nghiêm khắc, cứng rắn một chút mới có thể khiến học sinh vào nề nếp, mới có thể quản được lớp của mình.
Ví dụ như bạn cùng phòng Qúy Hiểu Thích của cô chẳng hạn.
Nhưng mà bây giờ Lục Dã lại cảm thấy không có ai thích hợp hơn Mạnh Vân.
Đứa nào làm học sinh của cô ấy chắc kiếp trước đã làm việc tốt nên kiếp này gặp may.
“Trẻ con không thể tự phán đoán được, bọn chúng còn quá nhỏ, đa phần tất cả chỉ là cái bóng của cha mẹ chúng thôi. Em cảm thấy, nếu có thể hướng thằng bé suy nghĩ chu đáo hơn thì không gì tốt bằng.”
Mạnh Vân cũng không thể nói thẳng với bọn trẻ, nếu không phải cô biết là sẽ phải thôi việc thì có lẽ sẽ không bao giờ cô nói thẳng những vấn đề như thế.
Đây cũng có thể coi như là một lần dũng cảm đi.
Hai người nói chuyện được một lúc thì chuông điện thoại của Mạnh Vân vang lên.
Mạnh Vân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó nhìn anh cười cười xin lỗi một chút rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
“Mẹ Giai Giai, muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Mẹ Giai Giai nghe được giọng cô thì vô cùng lo lắng, sau đó bà liên tục xin lỗi, “Cô Mạnh, chiều nay tôi đưa Giai Giai đến trường mới biết chuyện… Mẹ Trần Hi đến trường làm ầm lên, hại cô mấy ngày nay không thể quản lớp được.”
Mạnh Vân im lặng một chút, cô cười, “Chuyện này hả, cũng không có gì đâu, chị cũng không cần phải để tâm.”
“Chuyện là thế này, tôi biết chuyện này là Giai Giai nhà tôi gây phiền phức cho cô, tôi rất xin lỗi, ngày mai tôi sẽ dẫn Giai Giai đi xin lỗi Trần Hi, tôi… cũng có thể nói chuyện với mẹ thằng bé một chút… Cô là giáo viên tốt, không nên bị liên lụy vào chuyện của chúng tôi.”
“Không liên lụy gì cơ…” Mạnh Vân đột nhiên ngơ ngác.
Tuy là cô Trương đã nói mẹ Ngô Giai Giai không biết tình trạng của Giai Giai ở trường, nhưng nếu phụ huynh hai nhà đều có mâu thuẫn thật thì nói không chừng…
Không chừng Trần Hi sẽ nghe lời mẹ mà nhằm vào Ngô Giai Giai, nếu Giai Giai không biết đường né tránh thì chỉ sợ là…
Mạnh Vân nghĩ nghĩ, “Có thể để tôi nói với Giai Giai vài câu được không?”
“Được được.”
Rất nhanh sau đó đầu dây bên kia đã đổi người cầm máy, “Cô Mạnh, con chào cô.”
“Chào buổi tối, Giai Giai.” Mạnh Vân nở nụ cười, “Con ăn cơm chưa? Chuyện hôm qua có dọa đến con không?”
“Con ăn rồi. Con không sao, cảm ơn cô Mạnh.”
Mạnh Vân “Ừ” một tiếng, “Giai Giai, bình thường con có hay chơi với Tiểu Hi không?”
Ngô Giai Giai không nói gì.
Mãi một lúc sau cô bé mới trả lời, “Con rất thích Tiểu Tây, nhưng nhóm Đông Tây Nam Bắc, bọn họ không thích con đâu.”
“Đông Tây Nam Bắc” là biệt danh của nhóm bốn đứa trẻ quậy phá của lớp, mà Tiểu Tây chính là biệt danh của Trần Hi, mấy đứa còn lại đều xem thằng bé như đại ca.
Theo lời của cô Trương nói thì đó là biệt danh chỉ bốn đứa trẻ nghịch ngợm nhà có điều kiện, chỉ là khá giả theo mức độ khác nhau thôi.
Mạnh Vân vừa nghe Ngô Giai Giai thì liền có chút đau lòng.
Cô cũng không hỏi nhiều, chỉ an ủi Giai Giai và mẹ cô bé một lúc sau đó lại quay vào trong quán.
Lục Dã ngồi chờ cô cũng không chơi điện thoại, cũng không cúi đầu, dáng ngồi thẳng, nhìn từ xa trông rất đẹp.
Đèn trong quán ăn kiểu Nhật là đèn đối diện với bàn, trên đầu còn có một cái nữa, vậy nên ánh sáng chỉ tập trung chiếu xuống thôi.
Cũng có thể cho là Mạnh Vân đang đi ăn với một soái ca đi.
Mà Lục Dã dường như cảm nhận được cô, đột nhiên anh quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mạnh Vân hơi ngượng ngùng, cô cúi đầu quay về chỗ ngồi.
“Là mẹ Giai Giai.”
Lục Dã “Ừ” một tiếng, sau đó đẩy đĩa thịt đến trước mặt cô, “Mạnh Vân, anh cảm thấy em vẫn muốn ở lại trường đúng không?”
Mạnh Vân không nói gì.
“Em sẽ không mất việc đâu.”
Lục Dã nghiêm túc nói với cô, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
“Nhỡ em đi làm ở chỗ khác xa hơn, vậy chẳng lẽ anh phải đi thêm một vòng nữa mới có thể đến đón em tan làm sao.”
Mạnh Vân cũng không để tâm lắm, chỉ nghĩ là anh đã suy nghĩ quá đơn giản.
Nhà Trần Hi không phải nhà có điều kiện bình thường, bọn họ ở trong tối giúp đỡ trường học ngoài sáng, nhà trường với nhà bọn họ hẳn là đã có quan hệ, bởi vậy mà chắc chắn hiệu trưởng của một trường tư nhân sẽ không vì tương lai và thanh danh của trường mà đắc tội với nhà Trần Hi.
Lục Dã cũng không nói thêm chuyện này nữa, anh đổi sang chủ đề khác.
Nhưng cuối cùng Mạnh Vân lại không có cơ hội mời anh một bữa cơm, vì nhân lúc cô ra ngoài nói chuyện điện thoại, Lục Dã đã thanh toán xong hết rồi.
Anh còn tính toán kĩ đến nỗi cố ý trả thêm tiền để về sau cô gọi thêm món thì phục vụ sẽ không cần mang hóa đơn lên.
Túm lại Lục Dã sẽ không để cô có cơ hội trả tiền.
Cho nên Mạnh Vân mới tức giận.
“Anh cứ như vậy đi, lần sau đừng đến tìm em.”
Cô không khá giả như Lục Dã, cho dù cô có làm ngày làm đêm, nhất là nếu như hai người là người yêu đi chăng nữa thì cô cũng không muốn để con trai tính tiền mãi như vậy.
Lục Dã vui vẻ đồng ý, sau đó lại dỗ dành cô, thề thốt này nọ nhất định lần sau sẽ để cô trả tiền.
Lúc hai người ra khỏi quán thì mới biết bên ngoài trời đang mưa, mà mưa cũng không nhỏ.
Gần đây thời tiết thay đổi còn nhanh hơn người yêu cũ trở mặt, bình thường Mạnh Vân ra khỏi nhà đều sẽ mang theo ô, nhưng Lục Dã hay đi ô tô nên không có thói quen này.
Mạnh Vân do dự một chút, cô đỏ mặt, đành cúi đầu mở ô ra.
Cô nói nhỏ, giọng còn bé hơn tiếng muỗi kêu, lại còn có chút ngượng ngùng, “Dùng chung ô đi.”
Lục Dã thấy cô như vậy thì trong lòng đã bắt đầu thấy ngứa ngáy, anh đang định nói “Cho anh mượn ô, anh lái xe ra đây đón em” thì liền nuốt luôn xuống bụng.
Ô của Mạnh Vân không lớn, hai người đi chung nên hơi khó, Lục Dã lại cao nữa, cô cầm ô giơ cao hết mức mà còn bị ướt tay áo.
Lục Dã nhìn thấy cô như vậy thì nở nụ cười, anh nhẹ nhàng lấy ô trong tay cô, duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
“Như vậy thì sẽ không bị ướt nữa.”
Mặt Mạnh Vân đỏ đên nỗi muốn nổ tung, “Anh mau thả em ra, đây là ngoài đường đấy, như thế này thì còn ra thể thống gì…”
Lục Dã nhướng mày, “Thể thống bình thường chứ sao.” =))
“…”
“Em xinh xắn đáng yêu, anh lại đẹp trai thế này, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ hiểu là ‘trai tài gái sắc’! Có gì phải ngạc nhiên chứ!”
Mạnh Vân nghe anh nói xong thì không phản bác nổi câu nào.
“Lục Dã, em phát hiện ra hình như trước kia anh đâu như thế…”
“Bây giờ biết cũng đâu muộn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...