pic nam chính ở trên kia kìa >.< ( chị họ Phi vẽ giùm đó )
Nghe toàn bộ sự việc của Diệp Bối Bối. Sắc mặt Diệp Dạ Hàn cùng Diệp Thiên Cẩn trầm xuống rõ rệt, Diệp Dạ Hàn nhếch môi : " Tốt, tốt nếu ông ta muốn chơi, Diệp Dạ Hàn này liền chơi với ông ta. "
Diệp Dạ Hàn anh thực sự tức giận, nếu mười lăm năm trước không phải vì còn có mẹ và em gái bên cạnh ông ta thì anh đã giết chết hắn từ lâu năm anh mười hai tuổi anh đã nhận ra được sự khác biệt của ông. Ông ta đã có người phụ nữ bên ngoài cũng chính là người đàn bà hại chết mẹ anh, nếu mẹ anh không đưa anh đến nhà ngoại có lẽ đã chết từ lâu. Anh vì một lần nhân nhượng, im lặng và nghe theo lời mẹ nói mà đã hại chết mẹ và khiến em gái chịu khổ. Và bây giờ anh đã gặp lại em gái rồi anh sẽ không nhân nhượng nữa, hiện tại anh không quan tâm nữa. Anh sẽ bắt gia đình họ Tống kia trả giá thật đắt.
" Dạ Hàn, con cần bình tĩnh, xử lí hắn không khó nhưng ít ra chúng ta phải có gì đó khiến hắn ta không thể kiện cáo. " Diệp Thiên Cẩn trầm mặt nói. Ông biết thằng cháu trai này của ông đã thực sự tức giận.
" Nhưng ông ta... "
" Bây giờ không phải để nói chuyện đó, điều con cần làm là đưa em gái về nhà gặp ông con. "
" Vâng, con đã biết " Anh vâng lời thầm trách bản thân quá nóng vội quên mất đi em gái. Anh xoay người sang Diệp Bối Bối nhẹ giọng nói, lúc này cô đã hết khóc đang trò chuyện với Trữ Dật Nhu : " Bối Bối, cùng anh về nhà nào, anh từ nay sẽ không để đàn bà kia tổn thương đến em nữa. "
" Nhưng mà anh, nếu em đi bây giờ tiểu Nhu cậu ấy... "
" Đừng lo, cứ để cô ấy đi cùng cũng được vì cô ấy là bạn em thì cũng là bạn anh. " Diệp Dạ Hàn không ngại ngùng cuối người nắm lấy tay em gái kéo đi nhưng anh chỉ vừa bước liền cảm thấy sát khí toả ra trước mặt một giọng nam âm trầm đến đáng sợ văng vẳng bên tai khiến tất cả mọi người trong quán run sợ.
" Buông cô ấy ra. " Trữ Dật Thần tức giận nói, anh là rất lo cho bảo bối anh bị phiền phức trêu ghẹo nên một mạch chạy đến tìm. Kết quả đúng như anh nghĩ anh vào liền thấy tên đàn ông vô sỉ này nắm tay bảo bối anh lôi đi.
" Anh trai, anh đừng tức giận, anh ấy là anh trai của Bối Bối. " Trữ Dật Nhu cảm nhận được mùi sát khí từ anh mình âm thầm run sợ nhựng cố mở miệng giải thích.
" Anh trai của Bối Bối? " Trữ Dật Thần nghi ngờ hỏi.
" Xin chào tổng giám đốc Trữ được gặp ngài là vinh hạnh của tôi, tôi là Diệp Dạ Hàn tổng giám đốc của Diệp Lang anh trai của Diệp Bối Bối. "
" Vừa rồi là tôi có chút nóng nảy xin thứ lỗi. "Trữ Dật Thần tâm bình ổn định đáp lời, có lẽ anh quá nóng vội.
" Không việc gì. Nhưng anh là có quan hệ gì với em gái tôi? " Diệp Dạ Hàn nghi ngờ hỏi.
" Quên không nói, tôi và Bối Bối hiện đang hẹn hò với nhau. " Trữ Dật Thần cười đáp ánh mắt cũng ôn nhu si tình nhìn Diệp Bối Bối.
Diệp Bối Bối đỏ mặt cúi thấp đầu, nhìn ánh mắt kia của Trữ Dật Thần đối với cô, lại nhìn biểu hiện của cô thì thật đúng là đang yêu. Diệp Thiên Cẩn vui mừng tuy trước kia con gái muốn lấy Trữ Dật Thần và cùng hợp tác với công ti nhưng thằng bé không đồng ý giờ con gái ông đối với Trữ Dật Thần đã chết tâm nên ông không quan tâm nữa nếu giờ thằng bé yêu cháu gái ông thì tốt. Ông làm như vậy không phải vì tiền lợi ích của bản thân mà ông không muốn ép buộc người nếu ông thực sự có ý xấu thì năm đó đã ép anh cưới con gái ông rồi.
" Tốt, tốt nếu vậy thì Trữ tổng giám đốc cũng về cùng chúng tôi để gặp mặt gia đình. " Diệp Thiên Cẩn lên tiếng.
" Được, vốn dĩ mẹ tôi cũng muốn gặp gia đình của Bối Bối để bàn bạc hai bên về vấn đề đính hôn, nhưng Bối Bối muốn chúng tôi quen thêm thời gian nữa mới tính đến chuyện này. Về việc gặp gia đình cũng tốt. " Trữ Dật Thần nói.
" Được. "
Hai bên cùng nhau thoả thuận nhất quyết cùng nhau đến Diệp gia gặp ông cụ Diệp. Trữ Dật Thần đưa Bối Bối và Trữ Dật Nhu lên xe để về biệt thự Diệp Lang. Anh theo sau xe của Diệp Dạ Hàn chạy trên con đường cao tốc hướng đến một dãy kiến trúc cổ phong cách Châu Âu. Dừng xe trước toà nhà độ sộ Diệp Dạ Hàn cùng Diệp Thiên Cẩn mở bảo mật xác nhận để mở cổng.
Nhìn vào bên trông Diệp Bối Bối có thể thấy dọc đường toàn là hoa cỏ xung quanh, dọc đường vào cũng không ít người hầu. A còn có một chú khuyển trắng tuốt nhìn bộ lông kia của thật là mềm mịn làm sao. Cô nhịn không được nhìn sang bên Trữ Dật Thần lại nhìn sang anh trai trước mặt mình ánh mắt đầy đáng thương cô nói : " Thần chú chó đó thật đẹp nha anh anh mua cho em một con với, anh trai, em có thể nựng nó không nó thật đáng yêu nha. "
" Ừm, chỉ cần em thích. " Trữ Dật Thần cưng chiều đáp lời.
" Ừm, Bối Bối nếu em thích thì cứ nựng nó đi không cần phại sợ nó rất ngoan. " Diệp Dạ Hàn dịu dàng bảo quả nhiên cô thật giống mẹ, đối với Diệp Dạ Hàn anh quan trọng nhất là mẹ và em gái.
" Oa, Em thật thích hai anh nha, Bối Bối yêu anh trai cũng rất yêu Thần. " cô vui vẻ reo lên chạy lại bên Trữ Dật Nhu đang đắm chiều trong cảnh sắc thiên nhiên nắm lấy tay Dật Nhu mà chạy đến bên chú chó trắng tuyết kia.
Nhìn cô và Dật Nhu vui đùa cùng chú chó lòng ba người đàn ông xuất hiện một tia cưng chiều vui vẻ, hạnh phúc, bình yên của gia đình chính là vậy chỉ cần vậy là đủ. Một số cô giúp việc từ trong biệt thự đi ra kinh ngạc nhìn hai cô nàng lạ mặt đùa vui với Bạch Khuyển, trong lòng vì không biết hai cô nàng này là ai lại không chú ý đến thiếu gia cùng cậu út đã về nên hùng hổ mắng Diệp Bối Bối và Trữu Dật Nhu, hai cô nàng cho là hai cô gái này xâm nhập vào đây.
" Này hai cô kia, ở đây không phải nơi cho phép hai cô chơi đùa, mau rời khỏi đây, không thì đừng trách tôi không khách khí. "
Diệp Bối Bối và Trữ Dật Nhu đang vui đùa đột nhiên bị mắng rất là không vui, Trữ Dật Nhu vốn là thiên kim tuy không ngạo mạn nhưng cũng không phải là hiền dịu với lại cô ở đây chơi đùa đã có sự cho phép của chủ nhân bọn họ chứ đâu phải là tiền trảm hậu tấu. Cô lạnh lùng lên tiếng : " vì sao chúng tôi không thể? Chủ nhân các người đã cho phép chúng tôi cùng tiểu Bạch Khuyển chơi thì không gì là không thể. "
" Hoang đường, thiếu gia còn chưa về thì làm thế nào cho phép được. Còn có tiểu Bạch Khuyển không phải để cho các cô gọi. Các cô không có tư cách đó. "
" Chị gái xinh đẹp, hai chị không nên nóng giận, thật tình thì anh trai tôi Dạ Hàn đã cho tôi cùng Bạch Khuyển vui đùa nha. " Diệp Bối Bối có vẻ bình tĩnh hơn nhẹ giọng nói.
" Hừ, hỗn xược tên của thiếu gia không phải để cho cô gọi " cô nữ giúp việc tức giận quát, tay đưa lên chuẩn bị đánh Diệp Bối Bối thì đã bị giọng uy nghiêm của Diệp Thiên Cẩn làm cho run rẩy.
" Cô làm cái gì đó ? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...