CHƯƠNG 24
Hỏi nhỏ một chút, mọi người có hy vọng tiểu công và tiểu thụ nhanh chóng chạm mặt rồi mới phát hiện đối phương không?
Sau đó tiểu thụ liền trình diễn toàn bộ vai võ phụ (cái loại xã hội rất đen tối này), tiểu công cũng trình diễn toàn bộ vai võ phụ (cái loại trên giường này).
Là cái dạng này sao?
Hay là chậm rãi chuẩn bị, tựa như bây giờ rất chậm rất chậm làm cho họ tiếp xúc đây?
Tiểu thụ ở chương này cảm xúc kích động một chút, các bạn hẳn là hiểu được tình tự đột nhiên biến chuyển của cậu ta nhỉ?
~~o0o~~
Còn như tôi vì sao không có trí nhớ ở phương diện này? Bởi vì lúc sáu tuổi chúng tôi chuyển nhà một lần, sau khi đổi tới hoàn cảnh mới, tôi rất tự nhiên sẽ quên sạch sẽ những chuyện trước kia, dùng không gian lưu lại để trang trí đồ mới, cho nên khi tôi đi đến khu cấp hai tìm Vĩnh Khánh, rõ ràng học ba năm ở đây, lại vẫn bị lạc đường.
Lắc đầu, tôi đứng dậy mở tủ quần áo lấy quần áo đi tắm rửa. Cởi đồng phục trên người ném vào cái rổ ở bên cạnh, tôi theo thói quen ngẩng đầu nhìn vào gương trên tường, đáy lòng run rẩy một hồi.
Nhìn dấu vết xanh tím loang lổ trên người kia, viết rõ ngày hôm qua tôi trải qua kích tình cuồng liệt đến mức nào, trừ bỏ phẫn hận cùng khuất nhục, tôi đột nhiên cảm thấy có chút tự ti.
Bởi vì tôi là bị bắt buộc, hơn nữa là bị dùng hành vi đê tiện đánh lén, cho nên tôi lúc trước chưa bao giờ có ý tưởng phản đối gì cả, chỉ là nghĩ nên trả thù thằng cha kia thế nào, trốn tránh đợt bắn tỉa tiếp theo của hắn.
Chính là hiện tại tôi lại cảm thấy thân thể bị tên kia hung hăng đùa bỡn qua, là dơ bẩn như thế này, loạn, cư nhiên đắm chìm vào trong *** không có đạo đức, trái tim đột nhiên đau đớn như bị kim châm.
Xoay người đi, tôi không thể lại nhìn thân thể của chính mình, có chút bối rối cởi quần áo còn lại, tôi đứng ở dưới vòi hoa sen vặn chốt, không thèm chỉnh đến nước nóng thích hợp, dùng dòng nước lạnh lạnh lẽo đến xương kia, tôi cầm lấy bông tắm cọ rửa thân thể.
Mãi cho đến khi làn da trên người kháng nghị phiếm hồng tôi vẫn không ngừng tay, trong đám nước đọng trên mặt đất dần dần nhiễm màu đỏ, thống khổ trên làn da khi bị cọ đến phá da không thể làm cho tôi dừng tay, ngược lại làm cho tôi càng thêm điên cuồng, bởi vì đau đớn này càng làm hiện rõ đau đớn bén nhọn rất nhỏ nơi trái tim kia.
Cho đến trên bông tắm đều nhiễm đầy màu đỏ tôi mới đột nhiên dừng tay, ngơ ngác nhìn đầy người đỏ rực, trên làn da phiếm hồng là vết thương hồng nhạt lộ ra sau khi bị tróc da, từng giọt máu chậm rãi chảy ra từ chỗ bị thương, lại lập tức bị nước lạnh xối đi, một màu đỏ nhìn mà thấy sợ hãi lo lắng.
Đóng vòi nước, tôi lấy khăn tắm ở bên cạnh chà lau, đau không khỏi nhíu mày, cứ như vậy trần trụi đi ra phòng tắm, tôi lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên một số nơi vết thương có vẻ sâu.
Ngồi trên giường, tôi không khỏi có chút mờ mịt. Vì sao đột nhiên không khống chế được? Loại cảm giác tự ti kia từ đâu mà đến? Không phải lần đầu tiên nhìn thấy dấu vết *** kia, nhưng cũng không giống như hôm nay, cơ hồ bị tình tự tuyệt vọng bao phủ, đơn giản là tôi bị một tên đàn ông chưa từng gặp qua hung hăng đùa bỡn, bị một tên đồng tính xâm nhập nơi cảm thấy thẹn kia, toàn thân trên dưới không có một tấc bị hắn xem nhẹ, sờ mó hôn môi, mỗi một chỗ đều bị hắn lưu lại ấn ký hữu hình, vô hình.
Đột nhiên có hơi hiểu được nữ sinh sau khi bị cường bạo, thế giới kia sụp đổ, thầm nghĩ đến dục vọng hủy diệt phí hoài bản thân.
Chính là, tôi vì sao đột nhiên sẽ có cảm giác này chứ? Lúc trước tôi không phải cảm thấy may mắn mình là nam sinh, không cần thủ cái gì mà quan niệm trinh tiết, cho nên cho dù lần đầu tiên bị tên kia cướp đi cũng không hề gì sao?
Nhìn lọ thuốc trong tay, vết thương càng thêm nóng bỏng đau đớn, một cỗ phẫn nộ bùng lên trong lòng, tôi ném mạnh lọ thuốc vào tường, sau một tiếng va chạm thật mạnh, rơi xuống mặt đất bắn hai cái mới im lặng.
Rốt cuộc là lỗi ở chỗ nào? Tôi đang lên cơn cái gì? Cư nhiên làm bản thân bị thương thành như vậy, cùng người khác đánh nhau còn không bị thương chật vật như thế. Nhưng tôi càng muốn dứt bỏ cảm giác tự ti, dơ bẩn, tội ác khi bị xâm phạm kia, liền càng cảm thấy bản thân so với giòi bọ trong cứt chó ven đường còn ghê tởm hơn. (so sánh thật kinh dị =..=)
Chịu không nổi cảm giác nóng nảy ấm ức trong lòng, tôi phát tiết điên cuồng hét ra tiếng, hy vọng có thể rống văng sự nặng nề làm cho người ta hít thở không thông kia đi.
Sau khi hét xong, tôi thở hồng hộc, tóc trên đầu ướt rượt, một thân đỏ rực bắt mắt kinh người, tôi bây giờ giống như một kẻ điên có xu hướng phát cuồng, chỉ là tôi lại không khống chế được.
“Anh?” Ngoài cửa vang lên thanh âm nhát gan lo lắng, tôi lập tức tức giận gõ mình một cái.
Sao lại quên phòng của Vĩnh Khánh ở ngay sát vách, nó nhất định nghe được thanh âm vừa rồi của tôi.
Tôi không kịp ra tiếng, Vĩnh Khánh đã tự mở cửa bước vào, vừa mới bước vào cửa liền đột ngột dừng lại, ngơ ngác nhìn tôi, thanh âm có chút phát run: “Anh?”
Đáng chết! Nhìn thấy hơi nước hiện lên trong mắt nó, tôi lại hung hăng mắng chửi mình trong lòng.
“Anh không sao, em không cần lo lắng.” Tôi lộ ra một mạt cười ý đồ trấn an Vĩnh Khánh, gượng ép nói lời nói mà ngay cả chính tôi cũng không tin tưởng.
“Mới không phải không có việc gì, anh, anh xảy ra chuyện gì? Đánh nhau với người khác sao? Muốn đi bệnh viện không?” Sợ hãi ngơ ngác lúc đầu qua đi, Vĩnh Khánh lập tức chạy đến bên cạnh tôi, nước mắt nháy mắt rơi xuống, vươn tay muốn chạm vào rồi lại sợ làm tôi đau, lo lắng làm cho tôi nhìn mà đau lòng.
“Anh thật sự không có việc gì, chỉ là có hơi tróc da mà thôi, rất nhanh là tốt thôi.” Tôi nâng tay xoa xoa đầu Vĩnh Khánh, làm cho nó thấy tôi thật sự không có việc gì, nhưng tôi giờ phút này lại không khỏi hối hận, vừa rồi tự nhiên điên như vậy, hại tôi hiện tại đau đến mức tay kia nắm chặt ga giường, may mắn Vĩnh Khánh không nhìn thấy.
Vĩnh Khánh khóc lắc đầu, nhẹ nhàng cầm tay của tôi, như là nắm lấy vật gì đó dễ vỡ. Trước kia mỗi lần tôi bị thương, Vĩnh Khánh đều là bộ dáng này, giống như tôi bị thương rất nặng, ngay sau đó sẽ vĩnh biệt cuộc đời vậy.
Tôi thường suy nghĩ, nếu ngày nào đó tôi thật sự bị thương rất nặng, vixh khánh có phải sẽ lập tức té xỉu không?
“Anh, em bôi thuốc cho anh.” Cố gắng làm cho thanh âm nghẹn ngào vững vàng lại, Vĩnh Khánh vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, theo thói quen xoay người đi về phía bàn học của tôi lấy thuốc, tôi liền vội vàng kéo nó lại.
“Anh bôi rồi.” Huống hồ lọ thuốc hiện tại cũng không ở đó, nó đang đáng thương nằm ở trên mặt đất đấy.
Vĩnh Khánh hiểu biết khẽ gật đầu. “Em đây giúp anh băng bó.” Bước chân càng không ngừng đi về phía bàn học, từ bên trong lấy ra một đống băng gạc urgo, đây đều là Vĩnh Khánh giúp tôi chuẩn bị, bởi vì hai chúng tôi từ nhỏ liền bị thương không ngừng, nhưng nguyên nhân khác nhau, nó là bị bắt nạt, tôi là trả thù người khác.
Vĩnh Khánh cẩn thận đặt một miếng bông băng lên miệng vết thương nghiêm trọng trên cánh tay tôi xong, mới dùng thuốc dùng băng dính cố định lại, rồi mới dùng băng gạc quấn lại, tôi lúc này mới phát hiện thương trên hai cánh tay nặng hơn thương trên đùi trên người, đại khái là bởi vì cánh tay có phần dễ dùng lực hơn.
Những vết thương nhẹ khác Vĩnh Khánh cũng chỉ dán urgo, xử lý xong thương trên người, khi Vĩnh Khánh ngồi xổm xuống muốn giúp tôi xử lý thương trên chân, đột nhiên sửng sốt vài giây, rồi mới đỏ mặt quay đầu đi.
“Anh có muốn mặc quần áo vào trước hay không?” Tôi nghi hoặc nhìn bộ dáng thẹn thùng của Vĩnh Khánh, theo đó cúi đầu, phát hiện khăn tắm trên người tôi đã sớm bung ra, chỗ tư mật lộ ra ngoài không khí, Vĩnh Khánh vừa vặn ngồi xổm xuống, thấy rõ rành rành.
Tôi lập tức cũng đỏ mặt, tuy rằng mới trước đây chúng tôi vẫn thường tắm rửa cùng nhau, nhưng còn chưa quang minh chính đại lộ ra ở ‘trước mặt’ đối phương như vậy.
Vội vàng quấn khăn tắm đứng dậy, động tác nhanh chóng mặc cái quần lót, lại mặc thêm áo sơmi cùng quần đùi xong mới quay lại giường ngồi xuống.
Mặt Vĩnh Khánh vẫn đỏ ửng, nhìn qua tựa như một quả táo nhỏ đáng yêu, còn thật sự cẩn thận giúp tôi xử lý tốt trầy da trên đùi xong mới đứng lên.
“Anh, anh phải bảo trọng thân thể của mình, được không?” Vĩnh Khánh sẽ không bảo tôi đừng đánh nhau, bởi vì nó biết điều đó không có khả năng, cho nên nó chỉ biết cầu tôi bảo vệ bản thân, đừng để bản thân bị thương tổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...