Anh Nghĩ Là Anh Thích Em


Tôn Húc tuy rất lợi hại, nhưng chỉ dựa vào một mình cậu ta thì một cây làm chẳng nên non.

Các thành viên còn lại của lớp 10/7 trình độ cũng nghiệp dư ngang ngửa bọn Lưu Chiêu.


Cho nên chỉ cần kèm kỹ Tôn Húc không cho cậu ta ghi điểm thì lớp 10/1 vẫn có phần thắng.Nhìn thấy có hy vọng thủ thắng, bọn Lưu Chiêu sĩ khí tăng cao, cả đội tổ chức mấy đợt tấn công phối hợp cực kỳ đặc sắc.

Trâu Ngọc Đào chơi cũng rất tốt, đối phương tấn công mấy lần đều bị cậu ta đánh bật ra rồi chuyền bóng cho tiên phong của đội.

Nam sinh chơi vị trí tiên phong tên là Tô Khởi Phong cũng có thực lực, xoay người nhảy lên ném bóng vào giữa rổ.Trong nháy mắt bóng rơi xuống đất, trọng tài thổi còi kết thúc hiệp một.


Tỷ số giữa lớp 10/1 và 10/7 là 32:37.Các học sinh lớp 10/1 rất hài lòng với kết quả thi đấu, tiếp tục hò hét điên cuồng, chạy đến tung hô các đại công thần.

Người đưa nước, người đưa khăn lau mặt, còn có người cầm quạt quạt cho các đội viên, rất là náo nhiệt.


Đến cô Vương và thầy Tống đều cười đến không khép miệng được, khen ngợi đội bóng rổ chơi rất tốt.“Cho các cậu uống Red Bull nè!” Hạ Tử mang đến một túi nước tăng lực đưa cho Lưu Chiêu, “Hiệp hai chơi tốt hơn nữa nha! Quyết không thể thua bọn cặn bã lớp 10/7!”Lưu Chiêu cầm lon nước tăng lực, mặt vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn, liền nói chắc như đinh đóng cột: “Được… Được, bọn tớ nhất định sẽ chơi tốt hơn! Nhất định sẽ không thua!”Hạ Tử cười ha ha rồi xoay đi giúp Tống Toa Toa chia kẹo bạc hà cho mọi người, đặc biệt là cho các bạn nữ đã kêu to suốt cả trận, hiện giờ giọng ai cũng ấm ách.Chuẩn bị vào hiệp sau, Tống Ngạn Thành gọi bọn Lưu Chiêu lại để phân tích ưu nhược điểm của đối thủ, sau đó điều chỉnh một số chiến thuật của đội.Tống Toa Toa thấy Quý Hoài lại đứng một mình ở phía sau, yên yên tĩnh tĩnh, có vẻ cô độc, cô liền tủm tỉm cười bước qua, đưa tay ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay là một viên kẹo bạc hà màu xanh nhạt.“Cho cậu nè, ăn đi!” Tống Toa Toa đứng bên cạnh anh, nói nhỏ, “Tuy là cậu đứng ở đây không giúp ích được gì, một tiếng cổ vũ cũng không nói, nhưng mà tổ chức vẫn quyết định khoan dung chia cho cậu một viên kẹo.”“Cảm ơn tổ chức.” Quý Hoài hạ mắt nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn, vẫn không nhúc nhích, “Tôi không ăn kẹo, cậu ăn đi.”“Đến kẹo cũng không ăn?” Tống Toa Toa chớp chớp mắt, xích lại gần anh, nhỏ giọng nói, “Sư phụ, người như vậy không thú vị gì hết, dễ già lắm!”Quý Hoài khóe miệng cong lên, đành cầm lấy viên kẹo.Hai người đang nói chuyện bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó vang lên tiếng còi của trọng tài báo hiệu tạm dừng trận đấu.Tô Khởi Phong lúc này đang té lăn trên mặt đất, tay ôm mắt cá chân trái vẻ mặt đau đớn, Tôn Húc đứng bên cạnh giơ hai tay lên, hùng hùng hổ hổ tỏ vẻ không cam lòng, chẳng biết đang nói gì với trọng tài.Tống Toa Toa vừa rồi đang cùng Quý Hoài trò chuyện, không chú ý đến động tĩnh trong sân, chỉ nghe thấy học sinh lớp 10/1 đang tức giận bất bình hô to “Phạm lỗi!”, “Tôn Húc phạm lỗi kìa!”Trọng tài phán Tôn Húc phạm lỗi đẩy người, phạt thẻ vàng, sau đó hỏi lớp 10/1 có cần đổi người hay không.“Em không sao, chỉ là mắt cá chân trặc chút thôi, em còn chịu được!” Tô Khởi Phong gian nan đứng lên.Tống Ngạn Thành không đồng ý: “Nhìn mắt cá chân của em đi, đã sưng đến như vậy rồi, sau này muốn bỏ chơi bóng rổ luôn hay sao? Mau đổi người đi, gọi thành viên dự bị vào sân!”Hai thành viên dự bị đổ mồ hôi ấp a ấp úng: “Em… Tụi em đâu có biết chơi bóng rổ… Đến dẫn bóng cũng không biết…”“Vậy phải làm sao đây?” Trâu Ngọc Đào nóng nảy, hận không thể chia bản thân làm hai.Tô Khởi Phong lết đi hai bước ra vẻ như không có việc gì: “Để em chơi tiếp đi ạ, em không sao mà!”Ngay lúc tất cả mọi người còn đang do dự, Quý Hoài bỗng cởi áo khoác ra đưa cho Tống Toa Toa, bước tới nói: “Để em ra thay.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận