Gặp lại Mục Hoạt, cô ta gầy đi rất nhiều, dưới mắt thâm quầng, mắt thường cũng có thể thấy được sự tiều tụy.
Mục Phách đứng từ xa nhìn trong chốc lát mới tiến lên hỏi.
"Tình hình thế nào?"
Nghe thấy tiếng, Mục Hoạt ngẩng mặt lên, nhìn thấy người đến liền nghẹn ngào rưng rưng nước mắt: "Anh..."
Trước kia Mục Hoạt đối với mình không tính là quá tốt nhưng cũng không quá kém, Mục Phách không có cấp cho cô ta khuôn mặt lạnh lùng, anh nhẫn nại hỏi lại: "Tình hình thế nào?"
"...Không tốt lắm." Mục Hoạt lau sạch nước mắt, cùng anh giải thích: "Tháng trước nhà xưởng xảy ra chuyện, rất nhiều người tới nhà đòi nợ, ba ba quá tức giận liền ngất xỉu, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại..."
Mục Quốc Vĩ có nhà xưởng làm bao da, lúc đầu theo kịp chính sách nên kiếm lời không ít, mấy năm gần đây tuy rằng có lỗ nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, ngày qua ngày vẫn có đồng ra đồng vào.
Đầu năm nay, Mục Quốc Vĩ để trong xưởng mua một lượng lớn nguyên liệu từ người quen. Chính vì như vậy nên lúc nhận hàng không kiểm tra kỹ, chỉ làm qua loa cho đúng quy trình. Chờ đến khi giao tiền, nhà xưởng bắt đầu gia công mới kinh ngạc phát hiện ra hàng này có vấn đề, đều là hàng kém chất lượng. Mục Quốc Vĩ tức giận đến mức muốn tìm người quản lý quen biết kia để lý luận, ai ngờ người đó là cố tình làm vậy, sớm đã ôm tiền chạy trốn. Việc đã đến nước này, Mục Quốc Vĩ còn không hiểu sao? Nói cái gì mà trả hàng đòi tiền, ông ta đây chính là bị lừa rồi!
Giỏ tre múc nước công dã tràng, lại chỉ có thể chịu đựng; kinh tế Mục gia chịu gió lốc, liền cứ như vậy mà suy sụp.
Mục Phách yên lặng nghe xong, trên mặt không có biểu tình gì, anh ngồi xuống cạnh Mục Hoạt, "Cho nên liên hệ với anh là muốn anh làm cái gì?"
"Em..." Chân tướng quá mức xấu hổ, Mục Hoạt khó có thể mở miệng, cô ấy nghẹn đỏ cả mặt cũng không thể nói ra thêm được chữ nào.
"Để anh thay em nói."
Mục Phách nhìn về phía cô ta, "Là bác gái muốn em đến tìm anh. Muốn anh tới giúp Mục gia trong lúc khó khăn, đúng hay không?"
Lúc trước Gia Ngộ cho anh hai mươi vạn để giúp anh trả hết nợ, Dương Tương không biết tình hình cụ thể, theo như tính cách giỏi tính kế của bà ta, sao có thể không nghĩ linh tinh?
Túng quẫn mấy năm mới có thể lấy ra 60 vạn gửi ngân hàng, đột nhiên có thể đem nợ trả hết sạch, không có quý nhân tương trợ? Dương Tương nhưng tin chắc vị quý nhân này có thể giúp Mục Phách thoát khỏi khổ ải thì cũng có thể giúp Mục giá hóa giải hiểm nguy.
Mục Phách cười lạnh, anh đã sớm biết muốn cùng Mục gia cắt đứt quan hệ không có dễ dàng như vậy.
Chỉ là không nghĩ đến ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
"Anh..." Mục Phách ngắt lời cô ta: "Mục Hoạt, đừng lại gọi anh là anh nữa."
Mục Hoạt vừa nghe, nước mắt chảy càng nhiều, cô ta biết Mục Phách cho tới nay đã tận tình tận nghĩa, hết thảy đều là Mục gia thực xin lỗi anh ấy, không thể trách anh lúc này lạnh nhạt vô tình.
"Em thay bọn họ xin lỗi anh... Anh cũng biết, mẹ em chỉ là mạnh miệng, hiện tại không có biện pháp mới muốn tìm anh, bà ấy..."
Trong cổ họng giống như chứa đầy cát, không thể nói được nữa.
"Em gọi cho anh tới thì anh tới." Mục Phách không muốn nghe nữa, anh nhìn gạch men sứ trên mặt đất, "Bây giờ anh phải đi, em cũng không thể cản anh đi."
Mục Hoạt nghe xong liền hiểu ra hàm ý sau lời nói của Mục Phách.
Đây là muốn cùng bọn họ hoàn toàn vạch rõ giới hạn.
Cô ta hoảng hốt, theo bản năng mà bắt lấy tay Mục Phách, cầu xin nói: "Anh, anh đừng đi."
Mục Phách nhẹ nhàng mà đẩy tay cô ta ra, mặt mày xa cách: "Những gì anh thiếu Mục gia sớm đã trả hết vào nửa năm trước."
"Anh, không cần đi..." Mục Phách trầm giọng: "Mục Hoạt, em buông tay ra."
"Em không buông!"
Trong lúc lôi kéo, bỗng nhiên có tiếng của người thứ ba xen vào.
"Mục Phách?"
Tựa như đất bằng dậy sóng.
Mục Phách giương mắt, nhìn gương mặt quen thuộc kia, anh mệt mỏi thở dài một tiếng.
Trong tay Dương Tương còn xách theo hai túi cơm trưa, nhất thời không tiện ra tay, bà ta chỉ có thể ngăn lại trước mặt Mục Phách: "Vừa mới tới mà muốn đi đâu vậy?"
Giáo dưỡng làm cho Mục Phách không thể vô lễ trước mặt trưởng bối, anh hít sâu một hơi kêu: "Bác gái."
Dương Tương bất động thanh sắc mà đánh giá Mục Phách một lượt, thấy anh sắc mặt hồng nhuận, thần thanh khí sảng, trong lòng có điểm khó chịu.
Chồng mình còn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh, bà ta lại cười gần như nịnh nọt nói: "Nửa năm không gặp, Mục Phách, cháu sống có vẻ rất tốt nhỉ?"
Dương Tương có một đôi mắt phượng hẹp dài.
Xuyên thấu qua đôi mắt này, Mục Phách đã thấy qua quá nhiều tính kế cùng thế lực.
Cách nửa năm, hiện giờ gặp lại, anh phát hiện anh đã đánh giá cao sự kiên nhẫn của mình.
Nén xuống lửa giận, anh nhéo nhéo ấn đường, đang muốn đem sự tình làm rõ, lại nghe thấy một tiếng thanh thúy --
"Anh ấy đương nhiên là sống rất tốt rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...