Mục Phách nhất thời chỉ biết giúp Gia Ngộ lau nước mắt, ngay lời nói đều không rõ.
Gia Ngộ bất mãn, "Sao anh không lên tiếng?"
Anh thẳng thắn: "Anh đang suy nghĩ nên nói thế nào mới để em không cảm thấy khổ sở."
"Vậy anh nghĩ không ra biện pháp sao?" Gia Ngộ đẩy mặt anh ra, tự lấy tay lau nước mắt, "Em chỉ cần nghĩ đến chính mình phòng không gối chiếc hai năm liền chịu không nổi, cô nhi quả phụ, thê thê lương lương..."
Mục Phách nhận lấy khăn giấy trong tay cô, "Nói bậy cái gì? Lại không phải không thể gặp mặt."
"Chính là ba em không cho em đi theo anh. Ông ấy chính là cố ý, lão nhân thật quá đáng mà, mang thù như vậy!" Kể cả ngay từ đầu hôn nhân của cô cùng Mục Phách chỉ là giao dịch, đến cuối cùng không phải cũng tu thành chính quả rồi sao? Tâm trả thù nặng như vậy, còn nói cái gì không so đo, Gia Ngộ tức giận đến ngứa răng, ở trong lòng mắng một tiếng, Văn Trọng cái hư lão nhân!
Mục Phách dỗ cô: "Anh có thể thường xuyên bay trở về."
Gia Ngộ suy sụp, "Ba em liền càng muốn bắt được điểm yếu của anh."
"Nhưng anh là ba của Trứu Trứu, ba em cũng không thể làm Trứu Trứu thiếu hụt tình thương của cha đi?"
"Nếu không phải Trứu Trứu sinh ra đúng lúc, ông ấy không chừng còn muốn ra cái chuyện xấu gì tới làm khó dễ anh." Gia Ngộ quá hiểu lão ba nhà mình, "Tính, cùng lắm thì anh trở về ít một chút, em qua đó nhiều một chút, chẳng lẽ ông ấy còn có thể đóng cửa không cho em đi sao?"
Như vậy xem như là thương lượng ra kết quả.
Mục Phách đỡ mặt Gia Ngộ, đôi mắt của cô vẫn còn hồng hồng, "Hiện tại cảm thấy tốt hơn chưa?"
"...Tốt hơn rồi."
"Vậy xin hỏi Mục thái thái có thể nể mặt bồi anh ăn một bữa cơm hay không? Tiên sinh của em lúc này dạ dày có chút đói."
Gia Ngộ ngã vào trên giường, dùng ngữ khí sai sử nói: "Anh mang lại đây."
"Được."
Mục Phách khỏa thân xuống giường, lại nghe xong thấy người phụ nữ phía sau lầu bầu: "Đem quần mặc vào."
Lõa thể như vậy, để bổ mắt ai không biết.
Mục Phách cười to, đáp nói đã biết.
Bên chân vừa lúc có cái quần, anh tùy tay mặc vào, bưng bàn ăn lên giường, tính tình tốt hỏi: "Mục thái thái nghĩ ăn cái nào trước?"
Hai món mặn, một món canh, bên cạnh còn có một mâm sủi cảo, thời gian lâu, nhìn có chút khô cứng.
Gia Ngộ cả người chui ở trong chăn, há mồm kêu: "Sủi cảo."
Một viên sủi cảo xuống bụng, thật sự lạnh, có thể là cực kỳ đói, cô lại cảm thấy ăn rất ngon, "Lại ăn một viên nữa."
Mục Phách liền đút cô ăn nửa bàn, Gia Ngộ lúc này mới thấy no. Cô sờ bụng, hạ lệnh đặc xá: "Được rồi, anh nhanh ăn đi, đừng đút em nữa."
"Không giận anh nữa?"
Gia Ngộ đem mặt vùi vào trong chăn, thanh âm rầu rĩ: "Sớm không giận."
Năm sau Mục Phách liền đi rồi, thời gian ngắn như vậy, cô mới không lãng phí vào tức giận đâu.
*
Rạng sáng hai giờ, khu quán bar Kỳ Dương vẫn như cũ là một con phố ồn ào tiếng người.
Cùng với sự náo nhiệt xung quang vẽ ra một đường phân cách rõ ràng, có người ở trong chỗ tối an tĩnh, một điếu thuốc lại một điếu thuốc rơi xuống cũng chưa chờ được tin tức mới.
"Mẹ nó một đám phế vật!"
Người đàn ông đem thùng rác bên chân đá văng ra, lại nghe thấy vài tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, không khỏi lui hai bước.
"Như thế nào, ngoài ý muốn?"
Mục Phách đi rất chậm, dừng lại nới nới khăn quàng cổ, "Là cậu hẹn tôi ra đây, tôi dù sao cũng phải nhìn thấy cậu bị hành hạ chứ."
Người đàn ông trầm sắc mặt, hắn thu hồi di động, "Cậu đã biết đi."
"Biết cái gì? Cậu nói đến bình tiêu thư sự, hay vẫn là cậu phái đến một đám tay chân làm hỏng việc của tôi?"
...
Hai giờ trước, Mục Phách nhận được một tin nhắn, nội dung chỉ có một địa điểm, cũng không ký tên.
Mục Phách biết là Thẩm Hành.
Lúc đó Gia Ngộ trở mình, anh đắp chăn đàng hoàng cho cô, rồi sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Ở sân thượng hóng gió một lúc, anh mới trở về.
Mục Phách trong lòng rõ ràng, đối với loại người tự đại như Thẩm Hành, phương pháp tốt nhất để đả kích chính là làm giảm khí thế của hắn, làm lơ hắn. Có lẽ mất đi miếng đất ở Tây ngạn đối với Thẩm gia cũng không phải mất mát gì quá lớn, nhưng nhằm vào Thẩm Hành mà nói, đây là vấn đề thể diện, hắn không có khả năng thừa nhận được.
Thời gian này ước nói... Mục Phách không thể không vì chính mình mà có tầm nhìn tốt hơn.
Mà Thẩm Hành cũng không có làm anh thất vọng.
"Thẩm tổng thực để mắt ta, mười mấy người chờ ở nơi đó, nếu ta không dẫn người, có phải hay không liền không thấy được Thẩm tổng?"
Thẩm Hành im lặng một lát, a một tiếng, hắn hỏi: "Tư vị làm tiểu bạch kiểm có phải rất tốt hay không?"
Mục Phách cười, "Thẩm tổng hẹn ta ra chính là vì cùng ta nói cái này?"
Không đợi Thẩm Hành trả lời, anh lại nói: "Khả năng Thẩm tổng còn muốn nói nhiều lời vô nghĩa, nhưng ta không có nhiều thời gian để nghe như vậy. Ta lần này đáp ứng đến đây, là nghĩ muốn kết thúc sự việc phát sinh gần đây. Có lẽ Thẩm tổng tiếc ta không có gãy tay gãy chân, nhưng sự thật chính là như vậy, người tài cần động não là có thể thắng."
Thẩm Hành siết chặt nắm tay, lại động thủ cũng không được, không động thủ cũng không được. Mục Phách trong lời nói đã hạ bẫy hắn, hắn nếu động thủ, liền thừa nhận chính mình là người thua; nhưng nếu không động thủ, hắn lại tức giận không có chỗ phát.
Mục Phách dường như không nhìn thấy Thẩm Hành tức giận, ngữ khí như giếng cổ không gợn sóng: "Gia Ngộ không hy vọng ta hành động theo cảm tình, mà ta cũng đã đáp ứng nàng tuyệt không xúc động. Cho nên ta hiện tại có thể tâm bình khí hòa mà cùng Thẩm tổng nói, chuyện quá khứ có thể bỏ qua thì nên bỏ qua đi, nhưng nếu Thẩm tổng còn nghĩ giẫm lên vết xe đổ, vậy đừng trách ta không khách khí."
Mấy chữ cuối cùng Mục Phách nhấn đến vô cùng mạnh, ý uy hiếp rất rõ ràng. Thẩm Hành coi khinh, hắn thu mắt kính, "Cậu muốn đối với tôi không khách khi như thế nào?"
Mục Phách không có trả lời, chỉ nói: "Được, những gì cần nói tôi cũng tối xong rồi. Ta cần phải trở về, không thể thái thái nhà ta chờ quá lâu được."
Hắn sờ lên cổ tay áo, ở hình ảnh phản chiếu khó lường dưới mái hiên cười cười, "Hẹn gặp lại, Thẩm Hành."
"Mục Phách!"
Mục Phách dậm chân đi tiếp.
Thẩm Hành cố ý làm càn mà cười hai tiếng, đáy mắt không biết là nhiễm suy nghĩ đen tối gì.
Hắn nói chậm từng chữ: "Ngày đó ta ngửi thấy hương sữa trên người Gia Ngộ... Không thể không nói, thật thơm a."
Thậm chí, còn cố ý kéo dài chữ cuối.
Lòng bàn tay chuyển động, nút tay áo động tác đột nhiên buộc chặt, khóe miệng Mục Phách thành một đường. Anh chậm rãi đem cổ tay áo cởi bỏ, lại giật giật cổ, khẽ nhếch cằm lên là có thể nhìn thấy trăng rằm trên bầu trời như chiếc thuyền buồm.
Anh hỏi: "Thẩm Hành, cậu vì cái gì mà một hai muốn bức tôi ra tay hả?"
Xong việc trở về, Gia Ngộ không chừng lại muốn giận anh.
***
Editor: Thẩm Hành thật là một trong những nam phụ làm t ghét nhất!!!!!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...