Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi)

Bắc Thành chính thức bước vào mùa đông, tuyết đọng lại trên cành và lá cây khiến cho trạc cây cong hẳn xuống.

Công việc của Mục Phách tiến triển rất thuận lợi, theo đạo lý thông thường thì phải rãnh rỗi hơn so với trước đây mới đúng, nhưng bởi vì cuối năm có nhiều ngày nghỉ, mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, đến mức Gia Ngộ không thấy được bóng dáng của anh.

Một người ở nhà quá nhàm chán, ngoài trời lại quá lạnh, Gia Ngộ hiếm khi lại dậy sớm, lảo đảo lắc lư đi vào phòng bếp. Trước đó vài ngày, Mục Phách đã bớt chút thời gian để dạy cô làm vài món ăn, cô cũng không ngu ngốc, lên tay rất nhanh, lần đầu tiên làm ra món ăn đều có đầy đủ sắc, hương, vị. Nhưng mà Mục Phách luyến tiếc cô tự mình động tay, cho nên thời gian cô nấu ăn cũng không nhiều.

Gia Ngộ dựa vào tủ lạnh phát ngốc một lát, quyết định sẽ làm cơm trưa và mang đến cho Mục Phách.

Lần này không có Mục Phách ở bên cạnh, phòng bếp bị Gia Ngộ làm cho hỗn độn.

May mắn chính là trong lúc nồi, chén, gáo, bồn kháng nghị, món ăn vẫn kiên cường ra lò.

Quả nhiên xuống bếp vẫn còn cần có người ở bên cạnh giúp đỡ.

Gia Ngộ không nói cho Mục Phách biết mình muốn đi đưa cơm cho anh, cô muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.

Trùng hợp là vừa đến cửa khách sạn, Gia Ngộ liền thấy được Mục Phách.

Sườn mặt Mục Phách đối diện với cô, anh đang làm việc, nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc đứng đắn, so với khi ở cùng cô không có chút nào tương tự.

Mị lực thành thục không kiêng nể gì mà khuếch tán, có vài người đều đang nhìn trộm anh nhưng anh lại không để ý, vẫn chuyên tâm vào công việc.

Gia Ngộ tự nhiên cảm thấy tự hào.

Cô lẳng lặng đứng nhìn trong chốc lát, không tiến lên quấy rầy, chờ anh đứng dậy kết thúc đối thoại với người khác, mũi chân mới giật giật.


Lại thấy một cô gái trẻ đi đến trước mặt Mục Phách, khuôn mặt ửng đỏ tặng cho anh một hộp quà.

Xem khẩu hình giống như đang nói Giáng Sinh vui vẻ.

Gia Ngộ như đi vào cõi thần tiên, thì ra ngày mai đã là lễ Giáng Sinh...Tính tính ngày tháng, cô cùng Mục Phách đã kết hôn ba tháng.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Gia Ngộ vuốt lại tóc, dẫm giày cao gót từ từ đi qua, khi đến càng gần Mục Phách, âm thanh lọt vào tai càng trở nên rõ ràng.

"Giáng Sinh vui vẻ. Nhưng mà lễ vật của cô tôi không thể nhận, vị kia nhà tôi nhìn thấy sẽ tức giận."

Cô gái sửng sốt, lắp bắp nói: "Mục chủ quản không phải đơn...độc thân sao?" Mục Phách làm việc ở khách sạn hơn 2 tháng, anh trẻ tuổi lại đẹp trai, khi nói chuyện phiếm thì ôn nhu khiêm tốn, khi công tác thì trầm ổn lạnh lùng, không đến mấy ngày liền khiến phân nửa thiếu nữ ở khách sạn động tâm. Tất cả mọi người đều truyền tai nhau rằng anh còn độc thân, anh cũng không nghiêm túc phản bác lời đồn đãi này, như thế nào mà đến khi cô ta tặng quà liền nghe thấy được tin tức như sét đánh giữa trời quang thế này?

Mục Phách vừa muốn lắc đầu, một bàn tay đột nhiên quấn lấy eo anh –

Mùi hương quen thuộc làm anh không có tránh né.

"Không phải. Anh ấy kết hôn rồi, đối tượng chính là tôi." Gia Ngộ cười nói xong, còn nghiêng đầu dựa gần vào vai Mục Phách.

Kết hôn?!

Nếu bọn họ nhớ không lầm...Mục Phách vừa mới hai mươi bốn tuổi đi? Trẻ như vậy đã kết hôn rồi?

Ở địa phương đương sự không nhìn tới, tin tức "Mục Phách là người đã kết hôn" này lan truyền nhanh chóng.

Mà cô gái nhỏ bị từ chối lễ vật, đã sớm kinh ngạc đến mức quên phản ứng, cô ta mất hồn mất vía, lúng ta lúng túng mở miệng: "Rất...rất tốt."

Gia Ngộ bị phản ứng của cô ta chọc cười, gật đầu đồng ý: "Là khá tốt."

Mục Phách rũ mắt nhìn Gia Ngộ, lại thấy cô ôm lấy cánh tay của mình, trái tim nhất thời giống như hóa thành bột mịn, nổ thành pháo hoa.

Cô cư nhiên đến nhìn anh.

Còn chủ động thừa nhận quan hệ của bọn họ.

Thật cao hứng.

...

Thang máy.

"Sao em rảnh rỗi mà tới đây vậy?" Mục Phách dùng mu bàn tay cọ cọ mặt của Gia Ngộ, "Lạnh quá, có phải em chưa ăn gì không?"

Gia Ngộ hít hít mũi lắc đầu, giơ túi tiện lợi lên, "Em làm cơm trưa cho anh."


"Em làm?" Mục Phách trợn tròn mắt, nhận lấy cái túi, thực nặng. Anh có chút khó tin: "Có bị thương tay không?"

"Anh xem thường em."

Ngữ khí hung thần ác sát nhưng thân thể vẫn là thành thật.

Gia Ngộ buông tay cho anh xem, trắng nõn sạch sẽ, miệng vết thương nhỏ đều không có, anh yên tâm.

"Anh không có xem thường em, nhưng anh sợ đồ làm bếp không có mắt, sẽ làm em bị thương."

Đang lạnh cũng bị những lời này của anh làm cho ấm áp, Gia Ngộ cong mắt, "Anh nói thế còn nghe được." Mắt nhìn thang máy ấn số tầng đi lên, cô lại hỏi: "HIện tại chúng ta đi đâu?"

"Văn phòng."

"Không đi nhà ăn của nhân viên sao?"

"Bình thường anh vẫn luôn ở văn phòng để ăn trưa."

Gia Ngộ bỗng dưng nghĩ đến sự việc vừa rồi, người khác đều không biết Mục Phách đã kết hôn, cô lui hai bước, nâng cằm nhìn người đàn ông đối diện đang không rõ nguyên do: "Vì sao các cô ấy đều cho rằng anh còn độc thân?"

Tay trống trải, anh có điểm không quen.

Mục Phách trầm ngâm một lát: "Anh cũng không rõ là như thế nào lại truyền ra tin tức như vậy, đại khái là anh không chủ động đề cập chuyện này, bọn họ liền tự động cho là như vậy."

Gia Ngộ buột miệng thốt ra: "Vì sao anh lại không chủ động đề cập?"

Nói xong cô liền hối hận.

Đúng vậy, vì sao muốn chủ động đề cập?

Ngày từ lúc đầu, là cô nói càng ít người biết chuyên này càng tốt.


Hiện tại cô lại lấy việc này để hưng sư vấn tội, cô làm sao lại vô cớ gây sự như vậy chứ.

Mục Phách lại không biết cô suy nghĩ cái gì, tự mình suy xét lại: "Là anh sơ sót." Anh cười, "Nhưng mà hôm nay em đến gặp anh, xem như đã chặn lại miệng của bọn họ, so với anh nói thẳng hữu dụng hơn nhiều."

Môi Gia Ngộ mấp máy, nhất thời không biết nói gì.

Cô không muốn lộ cảm xúc ra ngoài, liền bỏ qua, không chấp nhất với cái đề tài kia, khẩu khí khẳng định: "Cô gái nhỏ vừa nãy khẳng định là thích anh."

Mục Phách chửi thầm, cái gì mà cô gái nhỏ, chính cô mới bao lớn chứ? Nói không chừng so với người kia còn trẻ hơn.

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

Anh theo Gia Ngộ đi ra ngoài, nói: "Nói thật, đến bây giờ anh cũng không biết cô ấy tên là gì."

Gia Ngộ vừa nghe, khóe miệng đều áp xuống không được, không ngừng điên cuồng hướng về phía trước dương lên.

Xoay người lại là biểu tình nhàn nhạt: "Anh dẫn đường đi, em chưa từng tới đây."

Mục Phách thấy Gia Ngộ nguyện ý bỏ qua, tâm tình cũng tốt lên.

"Ở ngay đằng trước."

Hắn nắm chặt nắm tay, lại xây dựng tâm lý, lại buông ra, sau đó cực kỳ tự nhiên mà dắt tay Gia Ngộ.

"Để anh đưa em đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui