Ánh Nắng Sưởi Ấm Đời Nhau


Bà ta sấn sổ xông đến thét lớn, đánh vào tay đứa cháu gái khiến miếng bánh rơi xuống đất.

"Ai cho mày nhận đồ từ người lạ. Về mày chết đòn với tao? Đã bảo không được nói chuyện với người lạ mà."

"Nè bà chị!"

Quý bà sang trọng bị một màn không thể nào kém lịch sự hơn khích tướng, gằn giọng gọi giật ngược út Đẹt lại.

"Chị không thấy bản thân mình rất vô văn hóa hay sao? Không cảm ơn người vừa giúp đỡ con mình thì thôi, đằng này lại làm rớt đồ của người khác, chị không thấy mình hành xử như một kẻ thất học à?"

"Thì làm sao? Tôi thích làm gì kệ xác tôi. Với cả con nhóc này là cháu chứ không phải con ruột. Đừng có xí vô chuyện người khác."

"Bày đặt giả nhân giả nghĩa. Muốn bao nhiêu thì ra giá đi, bớt làm trò mèo lại. Ngứa mắt lắm."

Yến Thư ngơ ngác đưa mắt nhìn hai người phụ nữ, tay vẫn ôm chặt lấy gò má đang sưng húp.

"Vẫn còn ngơ ngác như vô tội lắm nhỉ. Thử nhìn xung quanh mà xem, ở cái chốn bài bạc thối nát này, có ai điên mà để một đứa con nít ở lại đây một mình không. Trừ phi…"


"Vâng, vâng, vâng! Quý bà đây quả là có mắt nhìn. Thật thất lễ quá!"

"Bao nhiêu?"

"Một trăm triệu thôi thưa bà. Thú thật nhà tôi cũng bần cùng lắm mới phải làm đến nước này."

"Cảm trăm triệu! Bà ăn cướp hả. Mụ đàn bà tham lam đê tiện."

"Không mắc đâu thưa bà. Bà coi nét mặt của con bé này, lớn lên vài tuổi nữa xem chừng còn đẹp đến như thế nào. Với cả con bé này được việc, khỏe mạnh, là một người hoàn toàn lành lặn. Đâu phải lúc nào cũng tìm được một đứa như thế ở khu này đâu thưa bà."

"CHẬC! Không vì thiếu hàng thì còn lâu tôi mới mua cái giá đó."

Quý bà sang trọng hất hàm về phía hai anh vệ sĩ. Một người chạy vụt đi đâu đó, lát sau quay lại xách một túi đen khá lớn đưa cho út Đẹt, người còn lại ẵm trọn bé Thư trên vai, thế là hoàn thành giao dịch.

"Á dì ơi! Chú này bắt con!"

Còn không để cô bé vùng vằng thêm, tấm khăn tẩm thuốc mê đã rất nhanh úp thẳng vào mặt. Bé Thư liền ngủ thiếp đi không còn biết gì nữa.

Sự kiện ngày hôm ấy đã ám ảnh Yến Thư mãi không thôi. Khi tỉnh dậy tại một chốn lạ, lại nghe từ chính miệng người đàn bà xa lạ bảo rằng người dì ruột thịt đã thật sự bán quách mình đi, cô bé chỉ biết gào khóc trong tuyệt vọng.

Những ngày sau đó quả thực là một địa ngục trần gian với Yến Thư. Người phụ nữ tốt bụng niềm nở cho cô bé bánh như biến thành một người khác, mắng nhiếc, bóc lột, đánh đập cô bé còn hơn cả súc vật nuôi trong nhà. Một ngày chỉ được ba bữa đạm bạc. Dù rằng thức ăn đầy đủ thịt cá hơn, nhưng chẳng thể nào nuốt được một cách ngon lành như món cơm chấm đường quê hương. Sau mỗi trận đòn roi đau đến cắt da cắt thịt, bé Thư chỉ có thể núp vào góc tối trong căn phòng ẩm mốc, rấm rức khóc đến sưng hết hai bên mắt.

Vừa khóc, cô bé vừa gọi tên mẹ mình: "Mẹ ơi! Sao mẹ lại bỏ con một mình trên cuộc đời này. Con đau lắm mẹ ơi!"

Cơn ác mộng ấy có lẽ sẽ kéo dài suốt những năm tháng tuổi thơ vẫn được lưu giữ rất kĩ trong kí ức của Yến Thư. Vì thế nên hôm nay cô bé quyết tâm, có bị đánh gãy chân cũng tuyệt đối không buông tay người thanh niên còn chưa rõ danh tính kia.

Cô bé đã theo dõi anh từ rất lâu. Nhiều hôm thức giấc giữa đêm thanh vắng, Yến Thư nghe rất rõ âm thanh đập cửa đòi gặp mặt em gái. Lén lút đưa cặp mắt biếc long lành nhìn qua khe cửa xập xệ, bóng lưng bất lực, đẫm mồ hôi của Trương Thịnh vẫn luôn luôn in đậm trong tầm mắt. Chẳng rõ từ bao giờ, người nam nhân này dường như đã trở thành điểm tựa vô hình trong tâm thức của cô bé. Chỉ cần nghỉ rằng đêm nay sẽ được lén nhìn người thanh niên lạ mắt đó, lòng bé Thư lại nhẹ bẫng khác thường. Cứ thế cho đến khi nó trở nên lớn mạnh và biến thành ý định "anh ấy có thể cứu mình thoát khỏi nơi này".

Và ngày hôm nay, chính tại lúc này, ngay khoảng khắc này đây, nếu để anh vụt khỏi tầm tay một lần nữa, cuộc đời cô bé sẽ chấm hết.

"Anh ơi! Hãy nghe em nói với. Anh làm ơn cứu em khỏi đây với. Em hứa sẽ thật ngoan. Em rất được việc, ăn ít cơm nhưng khỏe lắm. Anh ơi. Xin hãy cứu giúp em một lần thôi."


Yến Thư chưa có dấu hiệu nản chí, vẫn liên tục lay lay tà áo của Trương Thịnh dù anh vẫn đang dán mắt vào tấm bạt nhựa đắp lên xác em gái.

"Con chó cái này. Ai cho mày làm loạn ở đây."

Một gã đàn ông to con lao ra chỗ Thư, dùng lực mạnh nắm lấy tóc cô bé rồi giật ngược về sau.

"Á đau quá! Anh ơi! Làm ơn giúp em một lần thôi. Anh ơiii! Xin hãy cứu em với!"

Yến Thư quá mất bình tĩnh, mặc kệ cơn đau mà ôm chầm lấy chân Trương Thịnh, nhờ thế đã kéo tâm trí của anh về lại thực tại.

"Mày lo ôm cái xác đó về. Việc của mày hôm nay nhiêu đó thôi."

Đưa mắt nhìn người đàn bà đang ung dung sai hai tên đàn em kéo đầu bé Thư vào lại trong căn nhà địa ngục, trong một khắc, hình ảnh đứa em gái bé bóng thân yêu của anh khẽ thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt lem luốc của con bé. Nhất thời Trương Thịnh cảm thấy choáng váng. Nụ cười hồn nhiên cùng quảng cảnh ấm áp khi hai anh em còn có nhau như sống lại trong tâm trí Trương Thịnh.

Bặm môi cắn răng đến xước hết lợi, lại nắn bóp túi tiền tích góp trong người, cả cơ thể run lên không ngớt. Anh tự vấn rằng rốt cuộc bản thân là đang muốn làm gì. Em gái cũng không còn, anh chẳng thiết tha gì thêm, nhưng cô nhóc lem luốc đang gào khóc thống khổ kia, sao lại giống Trương Ngọc Thương đến như vậy. Là do anh quá đau buồn nên sinh ra ảo giác? Trương Thịnh không giải đáp được.

"Khoan đã! Dừng tay."

"Còn gì muốn nói sao? Xác con bé vẫn còn nguyên vẹn. Yên tâm là chưa có mất quả thận nào đâu." Người đàn bà vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh.

"Cầm lấy, rồi thả con bé ra. Từ này về sau đừng bao giờ để tôi thấy mặt của bà nữa."

Cuối cùng, Trương Thịnh ném thật mạnh túi tiền dày cộm về phía người phụ nữ khiến bà ta bất ngờ đưa tay lên đón lấy. Hơi lệch so với sức nghiêng người nên đôi guốc bị gãy gập. Bà ta ngã oạch xuống nền đất.


"Mẹ mày thằng khôn lỏi. Mày thích chơi tao đến cùng nhỉ?"

Đau thì đau thật nhưng mụ vẫn lục lọi chiếc túi: "Thả con mắm đó ra. Xem như hôm nay chúng ta gặp may. Vừa có tiền lại vừa giải quyết được hai con nợ."

"Cút đi mày."

Gã đàn ông ném mạnh bé Thư về phía Trương Thịnh rồi phủi phủi tay, nối gót theo người đàn bà hám tiền trở ngược lại trong căn nhà bề thế.

Yến Thư giờ mới hoảng hồn trở lại, hai chân rệu rã gượng đứng dậy. Trương Thịnh còn chẳng nhìn cô bé lấy một cái, anh nhẹ nhàng nhấc bỗng thi thể cô em gái đã lạnh buốt trên tay.

"Ngọc Thương, mình về thôi. Anh sẽ đặt em nằm cạnh mẹ!"

Bầu trời bất giác liền đổ mưa ngay lúc ấy, nhấn chìm nỗi buồn của Trương Thịnh cùng cảm giác khó tả của bé Thư bằng dòng nước chảy xiết. Họ lửng thửng đi trong màn nước trắng xóa, đèn đường vẫn qua lại tấp nập.

Từ giờ trở đi họ sẽ ra sao đây.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận