edit: nai
Trong tiệm rất nhiều người, không được yên tĩnh so với bình thường, ồn ào nhốn nháo khiến cho đầu óc người ta phát trướng.
Nam Kình là người rất có gia giáo, cô chọn thức ăn thanh toán tiền, bên trong tiệm ầm ĩ tìm một góc nhỏ rồi ngồi xuống.
Góc nhỏ chỉ tên là góc nhỏ, thực tế cái góc nhỏ này đặt vào một cái bàn có thể ngồi bảy tám người.
Ngôn Tình Ngược
Nhìn rất chói mắt, nhưng ngoại trừ cái bàn này chỗ khác đều có người ngồi.
Nam Kình bưng mì ngồi xuống rồi cầm chiếc đũa dùng một lần lẳng lặng mà ăn mì thịt bò, cô thầm nghĩ, hóa ra mì thịt bò tiệm này ăn ngon đến vậy, lần sau cũng tới.
Cũng không còn bao nhiêu lần.
Mới nghĩ như vậy xong, có mấy người cười vui vẻ tiến vào trong tiệm, bởi vì có mấy nam sinh vóc dáng rất cao cho nên rất làm người khác chú ý, khiến cho Nam Kình lơ đãng ngước mắt đã chú ý tới.
Nhóm người đó rõ ràng cũng phát hiện trong tiệm nhiều người không còn chỗ, một cô gái trong bọn họ chỉ chỉ Nam Kình, “Này, bên kia chỉ có một cô gái, ngồi ghép với cô ấy là được rồi.”
Tiếng cũng không nhỏ, Nam Kình cắn đứt mì sợi, nhìn họ tự mình ngồi xuống, cô cũng không định nói chuyện, người ta ngồi người ta, không liên quan đến cô.
Cô mới vừa gắp mì lên đã bị dọa tới mức rớt lại vào chén, vì một nam sinh người cao mới vừa ngồi xuống giọng nói lớn dọa đến cô, “Cái quỷ gì chứ cậu lại không đến, ngày nào cũng không ra ngoài ăn cậu ăn cái gì hả?”
Nghe giống như chỉ trích, Nam Kình cụp mắt, bỗng dưng không có ham muốn muốn ăn, mặc dù tô mì thịt bò này đúng là rất ngon.”
Có thể là cô vốn cũng không đói.
Khăn giấy trên bàn cách cô có chút xa, cô nhấp nhấp môi, ừm, không tính là dầu.
Thế thì không lau.
Cô đứng lên, phát hiện chỗ này của cô bị người bên cạnh cản trở, hai bên đều như vậy, hoàn toàn không ra được.
Một nữ sinh vóc dáng không cao lắm cũng không nổi bật thật sự là không có cảm giác tồn tại, cô đứng mười mấy giây, phát hiện người bên cạnh cũng không có ý tránh ra, có lẽ là không phát hiện sự tồn tại của cô, Nam Kình khẽ mở miệng, “Chào cậu, có thể nhường một chút không.”
Trong tiệm nhiều người lại ầm ĩ, tiếng của cô bị chôn vùi bên trong ồn ào, Nam Kình lập tức không còn mong muốn mở miệng, trái lại cô gái vừa nãy nói ngồi ghép kia phát hiện cô, cô ấy cười hỉ hả nói, “Này A Trang, nhường chỗ chút cho người đẹp bên cạnh người ta đi ra kìa!”
Chàng trai được gọi là A Trang quay đầu nhìn thấy cô, nói câu xin lỗi rồi nhường chỗ cho cô.
Nam Kình không nói cảm ơn, cô cầm cặp lên gật đầu với cô gái rồi rời khỏi tiệm thịt bò đó.
Vừa đi ra tiệm thịt bò đã cảm thấy lạnh cả người, cô hít hít mũi, quay đầu nhìn bầu không khí náo nhiệt trong tiệm, thở dài, cúi đầu chuẩn bị rời đi.
“Này này này, cậu làm gì hả chết trong nhà sao?” Phía sau Nam Kình truyền đến tiếng nam sinh, hình như là tiếng dọa đến cô khi nãy, cô quay đầu lại nhìn, một thiếu niên cao ráo đứng ở cửa ra vào đẩy cửa ra, bên tai cầm điện thoại, cười vui vẻ nói chuyện với người trong điện thoại.
Rảnh rỗi thật.
Cô nghĩ.
Quay đầu lại, Nam Kình hà hơi, xoa xoa tay, đeo cặp trên lưng, rời khỏi nơi này.
“Bé về rồi à.” Trong căn nhà chưa đến sáu mươi mét vuông, nội thất nhiều có vẻ chật chội, nhưng thật ra rất ấm áp.
Nam Kình dạ một tiếng, để cặp sách xuống rồi ngồi xuống, cô nhìn ba bên trong căn bếp nhỏ hẹp bận rộn nấu cơm, cô chợt nói, “Ba, sang năm con thi xong thì dọn đi nhé.”
Mẹ Nam nghe được lời cô nói quay đầu nhìn cô, vì bận rộn mệt mỏi làm cho người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi giống như phụ nữ già năm mươi tuổi, bà sờ đầu Nam Kình, “Đến lúc đó nói sau, chờ con thi xong có tốt hay không.”
Im lặng một lút, không chờ đến lúc ba Nam nói, Nam Kình cúi đầu, trầm thấp đồng ý lời mẹ nói.
Cơm nước xong Nam Kình trở lại phòng, nhà rất nhỏ, chỉ có hai phòng riêng, ba mẹ vì cô học tập nhường phòng ngủ chính cho cô, phòng ngủ chính có phòng tắm riêng.
Nam Kình rất tranh đua, năm nay lớp Mười hai thi mô phỏng đạt thành tích thứ ba khối, thi một trường chỗ tốt 985, 211 là không thể nghi ngờ.
[1]
Cô gái nằm trên giường, ánh trăng theo khuôn khổ chiếu vào phòng, chiếu lên gương mặt cô gái, Nam Kình có một đôi mắt rất đẹp, cô chớp chớp mắt, lại ngồi dậy, đến trước bàn bắt đầu ôn bài tập.
Chú thích:
[1] Đề án 985: hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới”
Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.
Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường.
Bên cạnh đó còn có Đề án 211: là một đề án của các trường đại học và cao đẳng trọng điểm quốc gia do Bộ Giáo dục Trung Quốc khởi xướng năm 1995, với mục đích nâng cao tiêu chuẩn nghiên cứu các trường đại học và xây dựng chiến lược phát triển kinh tế xã hội.
Hiện có khoảng hơn 110 trường thuộc “đề án 211”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...