Anh Muốn Giao Nộp Em Cho Quốc Gia À


Dịch: Tiêu Thiên Thanh

Ấy vậy mà cô lại gặp được chuyện tốt này.
Tần Trọng không nói gì, chân của cô cũng bị anh trói, sau đó miệng cũng bị bịt lại.Cha, mẹ, tổ tiên, Lâm Tô có tội, con có lỗi với mọi người, không chỉ để gia nghiệp rơi vào tay người ngoài, mà ngay cả huyết thống cuối cùng của nhà họ Lâm cũng chấm dứt trong tay con.“Tô Tô, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm.

Em nên mang theo bên mình.”Soát lỗi: Một mí
“Tiểu Nam, việc tôi để cô vào là trái với quy định, cô nhìn chút rồi mau chóng rời đi đi, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất.”
Lương Triệu cảm thấy mắt mình có vấn đề, nhất định là vậy rồi.“Đi rồi? Đi đâu rồi?”Beta: Maria, KimH
“Sau đó thì sao, sao giờ anh ấy lại…” Lâm Tô cảm thấy lồng ngực mình đau đớn khó chịu, cô phun ra một ngụm máu nhưng vội lấy tay che lại.
Quả nhiên, chiếc trâm cài bằng vàng ngọc này không chỉ khiến người ta trẻ mãi không già mà đeo lâu còn có thể chết rồi sống lại. 
Ấy vậy mà cô lại gặp được chuyện tốt này.Bác Trương thấy vậy vô cùng hoảng sợ: “Người đâu, còn không mau tới đây.”“Anh, anh ấy làm sao vậy…” Trái tim Lâm Tô đau nhói, che miệng không kìm được nước mắt.–
“Nói thì nói như vậy nhưng công việc cũng rất quan trọng.” Anh ta gãi đầu: “Bây giờ đồ bị đào lên, chắc chắn sẽ phải mang đến viện bảo tàng, sau đó sẽ không đến phiên chúng ta bảo vệ nữa, cô nói xem có phải không…”
Khi Lâm Tô tỉnh lại từ trong chiếc quan tài đầy vàng bạc châu báu, thời đại đã thay đổi, tốt hơn so với lúc cô còn sống không biết bao nhiêu lần.
“Bác Trương, Tần Trọng đâu?”
Tác giả có lời muốn nói:Tương truyền, trên đời này có một chiếc trâm vàng nạm ngọc, người thường xuyên đeo nó có thể giữ mãi tuổi trẻ, khỏe mạnh sống lâu.
Lần này, nhà họ Lâm không cầm cự nổi.
Sau khi cô chết, đầy tớ trong nhà vội vàng đưa cô vào quan tài và chôn ngay trong cửa tiệm, không kịp đưa vào nghĩa trang gia tộc.
Nhưng lần này bác đã không thể quay trở về nữa.
Lâm Tô lấy danh nghĩa mời thầy dạy học đến nhà để mời anh đến nhà họ Lâm.

Qua vài tháng sống chung, cuối cùng Tần Trọng cũng đồng ý kết duyên vợ chồng với cô.Nghiên cứu nguyên nhân thì nói ngọc khảm trên chiếc trâm cài này là di vật còn sót lại của nữ thần thượng cổ Nữ Oa nương nương, chứa đựng thần lực.
Lâm Tô cũng hiểu rất rõ, Tần Trọng không hề yêu cô.
Tổ tiên của họ không biết đã sống sót qua biết bao kiếp nạn như vậy, họ tin rằng lần này cũng sẽ như thế.
“Không được đi.” Tần Trọng ngày thường vẫn luôn nghe lời cô răm rắp, hôm nay lại rất cứng rắn: “Em ở trong này không được đi ra ngoài.”
“Tiểu Nam, cô sao thế?” Anh ta vừa nói xong câu này, Tiểu Nam đột nhiên nhìn như chết lặng làm anh ta giật nảy mình.Tất nhiên là tương truyền cũng chỉ là tương truyền mà thôi, mọi người chỉ coi nó như một câu chuyện cổ trong truyền thuyết, không ai tin nó là thật cả.
“Tô Tô, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm.

Em nên mang theo bên mình.”
Cô hối hận không thôi, giờ phút này hận đến mức ước gì mình có ba đầu sáu tay, đứng dậy giết chết tên tiểu nhân Tần Trọng này.
Tương truyền, trên đời này có một chiếc trâm cài bằng vàng ngọc, người thường xuyên đeo nó có thể giữ mãi được tuổi trẻ, khỏe mạnh sống lâu.
như được bao bọc bởi một lớp màng trong suốt. Bọn họ đợi mãi đợi mãi mà không thấy bác Trương, thức ăn trong mật thất cũng gần như cạn kiệt, thi thể của Lâm Tô cũng không thể để lâu được, bọn họ đành phải đưa thi thể Lâm Tô ra ngoài.“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Tô ngồi dậy, nhìn lửa cháy đỏ rực ngoài cửa sổ: “Đi lấy nước chưa? Chúng ta mau ra ngoài xem thế nào đi.”*
Lương Triệu cảm thấy mắt mình có vấn đề, nhất định là vậy rồi.
Bác đưa hai đầy tớ từ mật thất ra ngoài, vừa vào bác đã lệnh cho bọn họ đứng đợi ở ngoài cửa.Dịch: Tiêu Thiên Thanh“Cô chủ! Cô chủ!”Khi Lâm Tô tỉnh lại từ trong chiếc quan tài đầy vàng bạc châu báu, thời đại đã thay đổi, tốt hơn so với lúc cô còn sống không biết bao nhiêu lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Tô lấy danh nghĩa mời thầy dạy học đến nhà để mời anh đến nhà họ Lâm.

Qua vài tháng sống chung, cuối cùng Tần Trọng cũng đồng ý kết duyên vợ chồng với cô.
Đúng là một kẻ tiểu nhân độc ác! Không muốn xuống tay giết cô mà lại để cô ở đây nhịn đói cho đến chết ư?
Lâm Tô chỉ cảm thấy bây giờ mình như đang ở trên mây, cả người đều choáng váng, hóa ra Tần Trọng đã cứu cô một mạng…Cô sống vào những năm cuối cùng của triều đại, nhà cô mấy đời kinh doanh tiệm cầm đồ – tiệm cầm đồ nhà họ Lâm.
Không phải anh muốn chiếm tiệm cầm đồ à? Lẽ nào anh cuỗm tiền bỏ chạy rồi?
Có lẽ chỉ là một câu chuyện ngắn.
Qua hàng trăm năm tích lũy, tiệm cầm đồ nhà họ Lâm có quy mô khá lớn, tài sản hùng hậu.
Giọng nói không kiên nhẫn truyền tới, sau đó cửa phòng chính bị đẩy ra.

Bác Trương quay lại định khiển trách, nhưng lúc nhìn thấy người đi tới…
còn lại vây quanh quan tài.Đến thế hệ của Lâm Tô, tuy quốc gia sắp sửa thay đổi triều đại, nhiều cuộc đấu tranh diễn ra liên miên nhưng nhà họ Lâm vẫn không cần lo ăn uống như cũ, cứ vậy kéo dài cho đến ngày hôm nay.
“Tô Tô, em đừng khóc.” Tần Trọng lau nước mắt cho cô, sau đó bế cô lên, đặt cô vào bên trong tủ ngầm cạnh giường.
Đẩy nắp quan tài mục nát ra, cô ngồi dậy ngây người một lúc.
Không được, bản thân bác chỉ là một mạng già không có giá trị, nhất định phải bảo toàn thân xác của cô chủ, đưa cô ấy về với phần mộ của tổ tiên, đây chính là sứ mệnh của bác.“Tại sao?” Lâm Tô không hiểu: “Một lát nữa lửa cháy lan vào trong thì sẽ chết đấy.”Tổ tiên của họ không biết đã sống sót qua biết bao kiếp nạn như vậy, họ tin rằng lần này cũng sẽ như thế.
Bọn họ đợi mãi đợi mãi mà không thấy bác Trương, thức ăn trong mật thất cũng gần như cạn kiệt, thi thể của Lâm Tô cũng không thể để lâu được, bọn họ đành phải đưa thi thể Lâm Tô ra ngoài.
“Bác Trương, Tần Trọng đâu?”
Nếu như thế sự xoay vần, mật thất bị hủy hoại thì hàng năm, bọn họ hoặc con cháu đời sau cũng phải tụ họp làm lễ tế với linh hồn đã khuất của cô chủ Lâm.
Tổ tiên của họ không biết đã sống sót qua biết bao kiếp nạn như vậy, họ tin rằng lần này cũng sẽ như thế.Mà Lâm Tô lại là con gái duy nhất của nhà họ Lâm thế hệ này, cũng là chủ tiệm đời thứ mười tám của tiệm cầm đồ, từ nhỏ đã được ngàn người theo đuổi vạn người nâng.
Sau khi đặt cô ở trong đó, Tần Trọng lấy một chiếc trâm cài từ trong ngực ra, cẩn thận cài lên mái tóc Lâm Tô.
Tiếc là có quá nhiều phản quân nên không thể nào chuyển quan tài về phần mộ tổ tiên của nhà họ Lâm được.

Bọn họ không còn cách nào cả, đành phải đặt quan tài ở giữa mật thất, đem sốquan tàiNhưng tiếc là khi cô lên làm chủ tiệm cầm đồ thì vận may không tốt, chưa đầy hai năm thì thiên hạ xảy ra đại loạn.
Mà bây giờ Tần Trọng đang ở trước mắt cô, cô muốn ôm lấy anh…
Nhìn kỹ một chút thì người đứng bên ngoài chính là bác quản gia nhà họ Lâm – bác Trương, người đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn.“Lâm, cô chủ Lâm?” Thế nhưng anh ta vẫn hô lên một tiếng.Lần này, nhà họ Lâm không cầm cự nổi.
Nhưng mà bây giờ cô đã sống lại.
“Haha, tôi nghe chủ tiệm Chu nói chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm là phụ nữ, trong lòng anh em bọn tôi không tin, chẳng phải trước đó là một người đàn ông đứng ra sao?” Người đến cười haha: “Quả nhiên, người đứng sau ông mới là chủ tiệm đúng không?”
Cô sống vào những năm cuối cùng của triều đại, nhà cô mấy đời kinh doanh tiệm cầm đồ – tiệm cầm đồ nhà họ Lâm.
Haha, đúng là khó cho anh khi phải chịu đựng ẩn nhẫn lâu như vậy, hình tượng quân tử thường ngày của anh đều là giả vờ ư?Phòng ngủ của cô thông với gian nhà chính, lúc này nhà chính đã cháy đến mức không thể nhận dạng, mà Tần Trọng đang nằm úp sấp trên sàn nhà, quần áo trên người đã bị cháy rụi.Qua một đêm, cô chết thì thôi đi, tiệm cầm đồ cũng bị san thành đất bằng.
Tiếc là cô không thể hỏi mà Tần Trọng cũng không trả lời cô.
Lâm Tô thích nhất là nhìn anh cười, cô không khỏi ngây người vì đây là lần đầu tiên anh cười và gọi tên cô như vậy.
Trong nhất thời, chúng bị đánh ngã xuống đất.Trong lòng bác Trương tức giận, gia đình bác đã làm cho nhà họ Lâm bao đời nay, nhận được không ít chỗ tốt.

Bác đã không bảo vệ được cậu Tần, nếu giờ không thể bảo vệ được cô chủ vậy bác còn có ích gì?Nhìn kỹ một chút thì người đứng bên ngoài chính là bác quản gia nhà họ Lâm – bác Trương, người đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn.Sau khi cô chết, đầy tớ trong nhà vội vàng đưa cô vào quan tài và chôn ngay trong cửa tiệm, không kịp đưa vào nghĩa trang gia tộc.
Bác gọi vài tiếng nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Giọng nói không kiên nhẫn truyền tới, sau đó cửa phòng chính bị đẩy ra.

Bác Trương quay lại định khiển trách, nhưng lúc nhìn thấy người đi tới…Nhưng mà bây giờ cô đã sống lại.

*
“Haha, tôi nghe chủ tiệm Chu nói chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm là phụ nữ, trong lòng anh em bọn tôi không tin, chẳng phải trước đó là một người đàn ông đứng ra sao?” Người đến cười haha: “Quả nhiên, người đứng sau ông mới là chủ tiệm đúng không?”
“Đi rồi? Đi đâu rồi?”Đẩy nắp quan tài mục nát ra, cô ngồi dậy ngây người một lúc.
Nhưng lần này bác đã không thể quay trở về nữa.
Đến thế hệ của Lâm Tô, tuy quốc gia sắp sửa thay đổi triều đại, nhiều cuộc đấu tranh diễn ra liên miên nhưng nhà họ Lâm vẫn không cần lo ăn uống như cũ, cứ vậy kéo dài cho đến ngày hôm nay.
Lúc này, cách đó không xa có một giọng nói truyền đến, là giọng của một người đàn ông.Tất nhiên là tương truyền cũng chỉ là tương truyền mà thôi, mọi người chỉ coi nó như một câu chuyện cổ trong truyền thuyết, không ai tin nó là thật cả.Cô nhớ ngọn lửa chiến tranh kia đột nhiên bùng cháy lúc cô đang ngủ.

Lúc ấy cô đang ngủ rất ngon, chẳng hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tấm biển này được làm bằng gỗ lim chính thống, nặng 50 cân, chúng bị đánh đến mức buồn nôn, choáng váng đầu óc, không đứng dậy nổi.
Quả nhiên, chiếc trâm cài bằng vàng ngọc này không chỉ khiến người ta trẻ mãi không già mà đeo lâu còn có thể chết rồi sống lại. “Đến đây, đến đây.”Đáng tiếc bây giờ cô không thể mở miệng, tay chân cũng không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Tần Trọng thao túng, nước mắt cứ không ngừng rơi.Sau đó cô được phu quân của mình đánh thức, anh đứng ở bên giường, đai lưng quần áo vẫn chưa buộc chặt, nhìn đã biết là rất vội.
Beta: Maria, KimH

Bác Trương đi lên cởi trói cho cô, sau đó đưa cho cô một cốc nước, giọng run run: “Cô chủ, cô không sao chứ?”“Tô Tô, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm.

Em nên mang theo bên mình.”Đúng vậy, cô đã kết hôn rồi, kết hôn chưa đầy một năm…
“Bây giờ chúng đang ở quán rượu Tường Vân của nhà ông chủ Lưu.” Bác Trương nói: “Cô chủ, chúng ta đi vào mật thất trước, tôi sẽ bảo người đưa cậu Tần theo ngay.”
Chương 01: Chết rồi sống lạiLúc này, dưới làn da cháy đen, vết bớt đã không còn rõ ràng nữa, nhưng Lâm Tô nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay lập tức.Phu quân của cô là Tần Trọng, ở rể trong nhà họ Lâm, là một người đọc sách đứng đắn, khuôn mặt anh tuấn.
“Anh, anh ấy làm sao vậy…” Trái tim Lâm Tô đau nhói, che miệng không kìm được nước mắt.
Sau đó mỗi người cầm một ít ngân lượng rồi mỗi người đi một hướng.Cô sờ vào ngực mình, không còn đau nữa, vết máu trên khóe miệng cũng được lau khô.Cô tức giận: “Tần Trọng, anh làm vậy là có ý gì?”Khi đó, Lâm Tô nhìn trúng khuôn mặt này.
Lâm Tô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đi đến, cô gái cầm một cái máy ảnh nhỏ màu đen, chàng trai cầm một chiếc túi, đang nói gì đó với cô gái.
Đúng vậy, cô đã kết hôn rồi, kết hôn chưa đầy một năm…Nhưng mà bây giờ cô đã sống lại.Tần Trọng là người kiêu ngạo.

Vì gia cảnh sa sút, quê nhà gặp phải cảnh chiến tranh loạn lạc, người nhà không phải bị giết thì cũng mỗi người một nơi, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh.

Anh dựa vào việc bán chữ để đi đến kinh thành.
Lâm Tô cũng hiểu rất rõ, Tần Trọng không hề yêu cô.
Lâm Tô chết, nôn ra máu mà chết.Lâm Tô lấy danh nghĩa mời thầy dạy học đến nhà để mời anh đến nhà họ Lâm.

Qua vài tháng sống chung, cuối cùng Tần Trọng cũng đồng ý kết duyên vợ chồng với cô.
Cha, mẹ, tổ tiên, Lâm Tô có tội, con có lỗi với mọi người, không chỉ để gia nghiệp rơi vào tay người ngoài, mà ngay cả huyết thống cuối cùng của nhà họ Lâm cũng chấm dứt trong tay con.
Nhìn kỹ một chút thì người đứng bên ngoài chính là bác quản gia nhà họ Lâm – bác Trương, người đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn.
Sau đó cô được phu quân của mình đánh thức, anh đứng ở bên giường, đai lưng quần áo vẫn chưa buộc chặt, nhìn đã biết là rất vội.Nhưng Lâm Tô biết Tần Trọng bị áp lực nên mới đồng ý.

Sau khi trở thành vợ chồng, anh luôn cung kính với cô, không có tình cảm ngọt ngào giữa vợ và chồng.
Bác Trương đi lên cởi trói cho cô, sau đó đưa cho cô một cốc nước, giọng run run: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
Qua một đêm, cô chết thì thôi đi, tiệm cầm đồ cũng bị san thành đất bằng.“Bây giờ chúng đang ở quán rượu Tường Vân của nhà ông chủ Lưu.” Bác Trương nói: “Cô chủ, chúng ta đi vào mật thất trước, tôi sẽ bảo người đưa cậu Tần theo ngay.”Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nhà khác đều là đàn ông lo chuyện bên ngoài, đàn bà lo chuyện trong nhà, nhưng bọn họ lại hoàn toàn ngược lại, biến thành đàn bà lo chuyện bên ngoài, đàn ông lo chuyện trong nhà.
Giữa ranh giới sinh tử, sức mạnh con người bỗng nhiên bộc phát dữ dội.

Bác Trương không biết lấy đâu ra sức lực, nhặt tấm biển ở bên cạnh lên, lao về phía hai người kia rồi đập chúng một trận.
Lâm Tô chết, nôn ra máu mà chết.Trước khi rời đi, họ kết nghĩa anh em, trở thành anh chị em trong nhà, trao cho nhau tín vật, giao hẹn sau này con cháu của bất cứ ai gặp phải chuyện gì, nếu cần giúp đỡ nhất định sẽ dốc hết sức lực.Tần Trọng rõ ràng không muốn đến làm ở tiệm cầm đồ, chỉ ở nhà giúp cô xem sổ sách.
“Lâm, cô chủ Lâm?” Thế nhưng anh ta vẫn hô lên một tiếng.
“Bác Trương.” Lâm Tô nhẹ giọng hỏi: “Bọn phản quân đi chưa?”
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nhà khác đều là đàn ông lo chuyện bên ngoài, đàn bà lo chuyện trong nhà, nhưng bọn họ lại hoàn toàn ngược lại, biến thành đàn bà lo chuyện bên ngoài, đàn ông lo chuyện trong nhà.Lâm Tô cũng hiểu rất rõ, Tần Trọng không hề yêu cô.
Bác đưa hai đầy tớ từ mật thất ra ngoài, vừa vào bác đã lệnh cho bọn họ đứng đợi ở ngoài cửa.
Lương Triệu cảm thấy mắt mình có vấn đề, nhất định là vậy rồi.
Tần Trọng nói xong, chăm chú nhìn Lâm Tô, xoay nút bấm bên cạnh, cánh cửa tủ dần khép lại.“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Tô ngồi dậy, nhìn lửa cháy đỏ rực ngoài cửa sổ: “Đi lấy nước chưa? Chúng ta mau ra ngoài xem thế nào đi.”
Lâm Tô vươn tay chạm vào mái tóc, trâm cài vàng ngọc đó vẫn còn đó, lại sờ vào mặt mình, bóng loáng mềm mại, chẳng hề giống xác ướp.
Cô tức giận: “Tần Trọng, anh làm vậy là có ý gì?”
Tần Trọng rõ ràng không muốn đến làm ở tiệm cầm đồ, chỉ ở nhà giúp cô xem sổ sách.“Không được đi.” Tần Trọng ngày thường vẫn luôn nghe lời cô răm rắp, hôm nay lại rất cương quyết: “Em ở trong này không được đi ra ngoài.”
“Tô Tô.” Tần Trọng cười, lần đầu tiên gọi tên cô thân mật như vậy: “Bình thường đều là anh nghe lời em, nhưng lần này em nghe anh được không?”
Haha, đúng là khó cho anh khi phải chịu đựng ẩn nhẫn lâu như vậy, hình tượng quân tử thường ngày của anh đều là giả vờ ư?một cái máy ảnh nhỏ màu đen,“Tại sao?” Lâm Tô không hiểu: “Một lát nữa lửa cháy lan vào trong thì sẽ chết đấy.”
Anh muốn giết cô, sau đó thay thế vị trí của cô để trở thành chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm.
Cho dù bị nhốt trong tủ tối tăm, cô oán hận Tần Trọng rất lâu nhưng trong thâm tâm cô vẫn yêu anh, yêu đến tận xương tủy.Tương truyền, trên đời này có một chiếc trâm cài bằng vàng ngọc, người thường xuyên đeo nó có thể giữ mãi được tuổi trẻ, khỏe mạnh sống lâu.Có lẽ chỉ là một câu chuyện ngắn.“Tô Tô.” Tần Trọng cười, lần đầu tiên gọi tên cô thân mật như vậy: “Bình thường đều là anh nghe lời em, nhưng lần này em nghe anh được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Soát lỗi: Một míLâm Tô thích nhất là nhìn anh cười, cô không khỏi ngây người vì đây là lần đầu tiên anh cười và gọi tên cô như vậy.
Không phải anh muốn chiếm tiệm cầm đồ à? Lẽ nào anh cuỗm tiền bỏ chạy rồi?Cho nên lúc này cô ngây người không chỉ trong nháy mắt, đợi đến lúc nhận ra thì hai tay của cô đã bị Tần Trọng dùng đai lưng trói chặt.
quan tài
Lâm Tô chỉ cảm thấy bây giờ mình như đang ở trên mây, cả người đều choáng váng, hóa ra Tần Trọng đã cứu cô một mạng…Cô tức giận: “Tần Trọng, anh làm vậy là có ý gì?”
như được bao bọc bởi một lớp màng trong suốt. 
còn lại vây quanh quan tài.
“Anh, anh ấy làm sao vậy…” Trái tim Lâm Tô đau nhói, che miệng không kìm được nước mắt.Bọn họ đợi mãi đợi mãi mà không thấy bác Trương, thức ăn trong mật thất cũng gần như cạn kiệt, thi thể của Lâm Tô cũng không thể để lâu được, bọn họ đành phải đưa thi thể Lâm Tô ra ngoài.Nghiên cứu nguyên nhân thì nói ngọc khảm trên chiếc trâm cài này là di vật còn sót lại của nữ thần thượng cổ Nữ Oa nương nương, chứa đựng thần lực.Tần Trọng không nói gì, chân của cô cũng bị anh trói, sau đó miệng cũng bị bịt lại.
Hết chương 01!
“Cô chủ! Cô chủ!”
Nghe theo sự dặn dò trước đó của bác Trương, họ để châu báu quý giá vào trong quan tài ở mật thất, sau đó đặt thi thể của Lâm Tô vào bên trong.
“Tô Tô.” Tần Trọng cười, lần đầu tiên gọi tên cô thân mật như vậy: “Bình thường đều là anh nghe lời em, nhưng lần này em nghe anh được không?”Tâm tư Lâm Tô nhanh chóng thay đổi, trong nháy mắt cô đã hiểu rõ.
Cô khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi khói thoang thoảng bốc lên, thấy bên ngoài trời đã sáng, chắc ngọn lửa cũng bị dập tắt rồi.
Phu quân của cô là Tần Trọng, ở rể trong nhà họ Lâm, là một người đọc sách đứng đắn, khuôn mặt anh tuấn.Anh muốn giết cô, sau đó thay thế vị trí của cô để trở thành chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm.
Lâm Tô lấy danh nghĩa mời thầy dạy học đến nhà để mời anh đến nhà họ Lâm.

Qua vài tháng sống chung, cuối cùng Tần Trọng cũng đồng ý kết duyên vợ chồng với cô.
Haha, đúng là khó cho anh khi phải chịu đựng ẩn nhẫn lâu như vậy, hình tượng quân tử thường ngày của anh đều là giả vờ ư?
Haha, đúng là khó cho anh khi phải chịu đựng ẩn nhẫn lâu như vậy, hình tượng quân tử thường ngày của anh đều là giả vờ ư?
Mà bây giờ Tần Trọng đang ở trước mắt cô, cô muốn ôm lấy anh…

Bác Trương chảy nước mắt, chòm râu bạc trắng run rẩy, nói: “Cô chủ… cậu Tần, cậu ấy… đi rồi.”“Cậu Tần nói với phản quân mình chính là chủ tiệm nhà họ Lâm, muốn tiền thì không có, nếu chúng muốn đòi mạng thì chỉ có một…” Bác Trương lau nước mắt: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không có khả năng bảo vệ được chủ nhân của mình, tôi thật đáng chết mà.”Cha, mẹ, tổ tiên, Lâm Tô có tội, con có lỗi với mọi người, không chỉ để gia nghiệp rơi vào tay người ngoài, mà ngay cả huyết thống cuối cùng của nhà họ Lâm cũng chấm dứt trong tay con.
“Tô Tô, em đừng khóc.” Tần Trọng lau nước mắt cho cô, sau đó bế cô lên, đặt cô vào bên trong tủ ngầm cạnh giường.
“Tô Tô, em đừng khóc.” Tần Trọng lau nước mắt cho cô, sau đó bế cô lên, đặt cô vào bên trong tủ ngầm cạnh giường.Cô hối hận không thôi, giờ phút này hận đến mức ước gì mình có ba đầu sáu tay, đứng dậy giết chết tên tiểu nhân Tần Trọng này.
Sau đó mỗi người cầm một ít ngân lượng rồi mỗi người đi một hướng.
Đáng tiếc bây giờ cô không thể mở miệng, tay chân cũng không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Tần Trọng thao túng, nước mắt cứ rơi liên tục.
Beta: Maria, KimH“Tô Tô, em đừng khóc.” Tần Trọng lau nước mắt cho cô, sau đó bế cô lên, đặt cô vào bên trong tủ ngầm cạnh giường.
Chiếc tủ ngầm này nhìn từ bên ngoài không khác gì một bức tường, chỉ có người nhà họ Lâm hoặc tâm phúc nhà họ Lâm mới biết đây là một cái tủ.
Nhìn thì giống như ngọc lưu ly, nhưng nó trong suốt hơn lưu ly nhiều.
Lâm Tô cũng hiểu rất rõ, Tần Trọng không hề yêu cô.Nếu như thế sự xoay vần, mật thất bị hủy hoại thì hàng năm, bọn họ hoặc con cháu đời sau cũng phải tụ họp làm lễ tế với linh hồn đã khuất của cô chủ Lâm.Chiếc tủ ngầm này nhìn từ bên ngoài không khác gì một bức tường, chỉ có người nhà họ Lâm hoặc tâm phúc nhà họ Lâm mới biết đây là một cái tủ.
Lần này, nhà họ Lâm không cầm cự nổi.
Tâm tư Lâm Tô nhanh chóng thay đổi, trong nháy mắt cô đã hiểu rõ.Tất nhiên là tương truyền cũng chỉ là tương truyền mà thôi, mọi người chỉ coi nó như một câu chuyện cổ trong truyền thuyết, không ai tin nó là thật cả.Tần Trọng là người kiêu ngạo.

Vì gia cảnh sa sút, quê nhà gặp phải cảnh chiến tranh loạn lạc, người nhà không phải bị giết thì cũng mỗi người một nơi, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh.

Anh dựa vào việc bán chữ để đi đến kinh thành.Đúng là một kẻ tiểu nhân độc ác! Không muốn xuống tay giết cô mà lại để cô ở đây nhịn đói cho đến chết ư?
Nhưng tiếc là khi cô lên làm chủ tiệm cầm đồ thì vận may không tốt, chưa đầy hai năm thì thiên hạ đã xảy ra đại loạn.
Lâm Tô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đi đến, cô gái cầm một cái máy ảnh nhỏ màu đen, chàng trai cầm một chiếc túi, đang nói gì đó với cô gái.Cô có lỗi với anh ở đâu chứ.

Nếu như thật sự không muốn lấy cô, sao ngay lúc đó anh không nói không đồng ý luôn đi, cô cũng đâu phải là loại người làm khó người khác.
Nhưng mà bây giờ cô đã sống lại.Chương 01: Chết rồi sống lạiTiếc là cô không thể hỏi mà Tần Trọng cũng không trả lời cô.
Khi đó, Lâm Tô nhìn trúng khuôn mặt này.
Tiếc là có quá nhiều phản quân nên không thể nào chuyển quan tài về phần mộ tổ tiên của nhà họ Lâm được.

Bọn họ không còn cách nào cả, đành phải đặt quan tài ở giữa mật thất, đem số châu báu còn lại vây quanh quan tài.Sau khi đặt cô ở trong đó, Tần Trọng lấy một chiếc trâm cài từ trong ngực ra, cẩn thận cài lên mái tóc Lâm Tô.
“Bác Trương.” Lâm Tô nhẹ giọng hỏi: “Bọn phản quân đi chưa?”
Tấm biển này được làm bằng gỗ lim chính thống, nặng 50 cân, chúng bị đánh đến mức buồn nôn, choáng váng đầu óc, không đứng dậy nổi.“Tô Tô, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm.

Em nên mang theo bên mình.”
Cô dùng sức đẩy nhưng chẳng thể đẩy nổi.
Giữa ranh giới sinh tử, sức mạnh con người bỗng nhiên bộc phát dữ dội.

Bác Trương không biết lấy đâu ra sức lực, nhặt tấm biển ở bên cạnh lên, lao về phía hai người kia rồi đập chúng một trận.Lâm Tô ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã oán trách: “Đồ tiểu nhân! Đây đương nhiên là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm tôi, không cần anh phải nói.

Anh không dám cầm nó đi là do sợ gặp phải báo ứng đúng không?”
Chiếc tủ ngầm này nhìn từ bên ngoài không khác gì một bức tường, chỉ có người nhà họ Lâm hoặc tâm phúc nhà họ Lâm mới biết đây là một cái tủ.Soát lỗi: Một míTần Trọng nói xong, chăm chú nhìn Lâm Tô, xoay nút bấm bên cạnh, cánh cửa tủ dần khép lại.
“Haha, tôi nghe chủ tiệm Chu nói chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm là phụ nữ, trong lòng anh em bọn tôi không tin, chẳng phải trước đó là một người đàn ông đứng ra sao?” Người đến cười haha: “Quả nhiên, người đứng sau ông mới là chủ tiệm đúng không?”Lâm Tô không nghe thấy âm thanh gì ở bên ngoài cũng không nhìn thấy ánh sáng, cô hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.
chàng trai cầm một chiếc túi, đang nói gì đó với cô gái.
“Cậu Tần sai đầy tớ tranh thủ đến tiệm cầm đồ di chuyển đồ đạc, sau đó bảo họ đến căn hầm bí mật ẩn náu trước, cậu ấy nói cậu ấy tự có cách.

Cậu ấy còn dặn dò bảo cô chủ ở đây, đợi chúng đi hết rồi thì lập tức đưa cô ra ngoài.”*
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa tủ mở ra, Lâm Tô lập tức bừng tỉnh.
Sau khi cô chết, đầy tớ trong nhà vội vàng đưa cô vào quan tài và chôn ngay trong cửa tiệm, không kịp đưa vào nghĩa trang gia tộc.
Cho nên lúc này cô ngây người không chỉ trong nháy mắt, đợi đến lúc nhận ra thì hai tay của cô đã bị Tần Trọng dùng đai lưng trói chặt.Bác Trương thấy vậy vô cùng hoảng sợ: “Người đâu, còn không mau tới đây.”Nhìn kỹ một chút thì người đứng bên ngoài chính là bác quản gia nhà họ Lâm – bác Trương, người đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn.
Khi đó, Lâm Tô nhìn trúng khuôn mặt này.
Cho dù bị nhốt trong tủ tối tăm, cô oán hận Tần Trọng rất lâu nhưng trong thâm tâm cô vẫn yêu anh, yêu đến tận xương tủy.Lâm Tô thút thít kêu lên.
Trong nhất thời, chúng bị đánh ngã xuống đất.
Nhưng lần này bác đã không thể quay trở về nữa.Bác Trương đi lên cởi trói cho cô, sau đó đưa cho cô một cốc nước, giọng run run: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
Cho dù bị nhốt trong tủ tối tăm, cô oán hận Tần Trọng rất lâu nhưng trong thâm tâm cô vẫn yêu anh, yêu đến tận xương tủy.
Bác gọi vài tiếng nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.“Bác Trương, Tần Trọng đâu?”
Ngoài ra, mỗi gia đình phải cử ra một người, mỗi năm cứ đến Tết trung thu phải đến mật thất canh giữ, xem đồ đạc có còn hay không.

Nếu có kẻ nào muốn chiếm báu vật làm của riêng nhất định sẽ bị nghiêm trị không tha.
Nhìn xung quanh, đây là một căn phòng lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc, mà xung quanh cô và quan tài như được bao bọc bởi một lớp màng trong suốt. 
Khi đó, Lâm Tô nhìn trúng khuôn mặt này.chàng trai cầm một chiếc túi, đang nói gì đó với cô gái.Cô khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi khói thoang thoảng bốc lên, thấy bên ngoài trời đã sáng, chắc ngọn lửa cũng được dập tắt rồi.
Cho dù bị nhốt trong tủ tối tăm, cô oán hận Tần Trọng rất lâu nhưng trong thâm tâm cô vẫn yêu anh, yêu đến tận xương tủy.
Trước khi rời đi, họ kết nghĩa anh em, trở thành anh chị em trong nhà, trao cho nhau tín vật, giao hẹn sau này con cháu của bất cứ ai gặp phải chuyện gì, nếu cần giúp đỡ nhất định sẽ dốc hết sức lực.Bác Trương chảy nước mắt, chòm râu bạc trắng run rẩy, nói: “Cô chủ… cậu Tần, cậu ấy… đi rồi.”
Quả nhiên, chiếc trâm cài bằng vàng ngọc này không chỉ khiến người ta trẻ mãi không già mà đeo lâu còn có thể chết rồi sống lại. 
Đúng vậy, cô đã kết hôn rồi, kết hôn chưa đầy một năm…
Bác vô thức đặt Lâm Tô xuống, sau đó che chắn trước người cô: “Các người muốn gì?”Lâm Tô cũng hiểu rất rõ, Tần Trọng không hề yêu cô.“Đi rồi? Đi đâu rồi?”
Chương 01: Chết rồi sống lại
Anh muốn giết cô, sau đó thay thế vị trí của cô để trở thành chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm.Lâm Tô thút thít kêu lên.Không phải anh muốn chiếm tiệm cầm đồ à? Lẽ nào anh cuỗm tiền bỏ chạy rồi?
Phòng ngủ của cô thông với gian nhà chính, lúc này nhà chính đã cháy đến mức không thể nhận dạng, mà Tần Trọng đang nằm úp sấp trên sàn nhà, quần áo trên người đã bị cháy rụi.Tần Trọng là người kiêu ngạo.

Vì gia cảnh sa sút, quê nhà gặp phải cảnh chiến tranh loạn lạc, người nhà không phải bị giết thì cũng mỗi người một nơi, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh.

Anh dựa vào việc bán chữ để đi đến kinh thành.Bác Trương dìu cô ra ngoài, sau đó mở cửa phòng ra.
Nhưng tình hình chiến tranh bên ngoài vẫn chưa lắng xuống, tổ trạch và tiệm cầm đồ nhà họ Lâm đã bị san thành đất bằng.
Anh muốn giết cô, sau đó thay thế vị trí của cô để trở thành chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm.Phòng ngủ của cô thông với gian nhà chính, lúc này nhà chính đã cháy đến mức không thể nhận dạng, mà Tần Trọng đang nằm úp sấp trên sàn nhà, quần áo trên người đã bị cháy rụi.
Người đến mặc áo giáp, tay cầm trường đao, là người của quân đội, cũng là phản quân xông vào kinh thành đêm qua.
Bác cũng muốn đưa thi thể của cậu Tần về, chôn hai vợ chồng họ với nhau.

Nhìn thì giống như ngọc lưu ly, nhưng nó trong suốt hơn lưu ly nhiều.Sở dĩ Lâm Tô có thể nhận ra đây là Tần Trọng là vì sau gáy anh có một vết bớt hình hoa mai. 
Qua hàng trăm năm tích lũy, tiệm cầm đồ nhà họ Lâm có quy mô khá lớn, tài sản hùng hậu.
Có lẽ chỉ là một câu chuyện ngắn.
Lâm Tô ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã oán trách: “Đồ tiểu nhân! Đây đương nhiên là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm tôi, không cần anh phải nói.

Anh không dám tự tay đem nó đi là do sợ gặp phải báo ứng đúng không?”“Cậu Tần nói với phản quân mình chính là chủ tiệm nhà họ Lâm, muốn tiền thì không có, nếu chúng muốn đòi mạng thì chỉ có một…” Bác Trương lau nước mắt: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không có khả năng bảo vệ được chủ nhân của mình, tôi thật đáng chết mà.”Lúc này, dưới làn da cháy đen, vết bớt đã không còn rõ ràng nữa, nhưng Lâm Tô nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay lập tức.
Không được, bản thân bác chỉ là một mạng già không có giá trị, nhất định phải bảo toàn thân xác của cô chủ, đưa cô ấy về với phần mộ của tổ tiên, đây chính là sứ mệnh của bác.
Lâm Tô thích nhất là nhìn anh cười, cô không khỏi ngây người vì đây là lần đầu tiên anh cười và gọi tên cô như vậy.“Anh, anh ấy làm sao vậy…” Trái tim Lâm Tô đau nhói, che miệng không kìm được nước mắt.
Bác đưa thi thể Lâm Tô vào trong mật thất, dặn dò vài câu với đám đầy tớ còn lành lặn rồi rời đi ngay.
Sở dĩ Lâm Tô có thể nhận ra đây là Tần Trọng là vì sau gáy anh có một vết bớt hình hoa mai. 
Cô sống vào những năm cuối cùng của triều đại, nhà cô mấy đời kinh doanh tiệm cầm đồ – tiệm cầm đồ nhà họ Lâm.Cho dù bị nhốt trong tủ tối tăm, cô oán hận Tần Trọng rất lâu nhưng trong thâm tâm cô vẫn yêu anh, yêu đến tận xương tủy.
Tần Trọng rõ ràng không muốn đến làm ở tiệm cầm đồ, chỉ ở nhà giúp cô xem sổ sách.
Sau khi đặt cô ở trong đó, Tần Trọng lấy một chiếc trâm cài từ trong ngực ra, cẩn thận cài lên mái tóc Lâm Tô.*“Cô chủ có phần không biết, đêm qua phản quân đã tấn công vào thành và tìm kiếm các hộ gia đình giàu có.

Bọn chúng yêu cầu người giàu giao tiền cho chúng, nếu không đưa thì sẽ giết người.” Bác Trương vừa nói vừa lau nước mắt: “Đúng là một lũ vô nhân tính, đưa tiền rồi vẫn bị chúng giết.

Cả gia đình chủ tiệm Chu bên cạnh đã bị…”
Tiếc là tổ tiên nhà họ Lâm chỉ biết rằng nó là một món đồ quý giá, bình thường toàn đặt trong hộp chứ không nỡ lấy nó ra đeo, nếu không trong mấy trăm năm nay nói không chừng lại xuất hiện một người trường sinh bất lão.
Soát lỗi: Một mí
–“Cậu Tần sai đầy tớ tranh thủ đến tiệm cầm đồ di chuyển đồ đạc, sau đó bảo họ đến căn hầm bí mật ẩn náu trước, cậu ấy nói cậu ấy tự có cách.

Cậu ấy còn dặn dò bảo cô chủ ở đây, đợi chúng đi hết rồi thì lập tức đưa cô ra ngoài.”
“Cô chủ! Cô chủ!”
“Sau đó thì sao, sao giờ anh ấy lại…” Lâm Tô cảm thấy lồng ngực mình đau đớn khó chịu, cô phun ra một ngụm máu nhưng vội lấy tay che lại.
“Tại sao?” Lâm Tô không hiểu: “Một lát nữa lửa cháy lan vào trong thì sẽ chết đấy.”
“Cậu Tần sai đầy tớ tranh thủ đến tiệm cầm đồ di chuyển đồ đạc, sau đó bảo họ đến căn hầm bí mật ẩn náu trước, cậu ấy nói cậu ấy tự có cách.

Cậu ấy còn dặn dò bảo cô chủ ở đây, đợi chúng đi hết rồi thì lập tức đưa cô ra ngoài.”
Cô dùng sức đẩy nhưng chẳng thể đẩy nổi.“Cậu Tần sai đầy tớ tranh thủ đến tiệm cầm đồ di chuyển đồ đạc, sau đó bảo họ đến căn hầm bí mật ẩn náu trước, cậu ấy nói cậu ấy tự có cách.

Cậu ấy còn dặn dò bảo cô chủ ở đây, đợi chúng đi hết rồi thì lập tức đưa cô ra ngoài.”“Cậu Tần nói với phản quân mình chính là chủ tiệm nhà họ Lâm, muốn tiền thì không có, nếu chúng muốn đòi mạng thì chỉ có một…” Bác Trương lau nước mắt: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không có khả năng bảo vệ được chủ nhân của mình, tôi thật đáng chết mà.”
“Anh, anh ấy làm sao vậy…” Trái tim Lâm Tô đau nhói, che miệng không kìm được nước mắt.
“Bây giờ chúng đang ở quán rượu Tường Vân của nhà ông chủ Lưu.” Bác Trương nói: “Cô chủ, chúng ta đi vào mật thất trước, tôi sẽ bảo người đưa cậu Tần theo ngay.”
Không thể tìm thấy tung tích của bác Trương và Tần Trọng.Sau đó cô được phu quân của mình đánh thức, anh đứng ở bên giường, đai lưng quần áo vẫn chưa buộc chặt, nhìn đã biết là rất vội.Sau khi đặt cô ở trong đó, Tần Trọng lấy một chiếc trâm cài từ trong ngực ra, cẩn thận cài lên mái tóc Lâm Tô.“Bác Trương.” Lâm Tô nhẹ giọng hỏi: “Bọn phản quân đi chưa?”
Bác đưa hai đầy tớ từ mật thất ra ngoài, vừa vào bác đã lệnh cho bọn họ đứng đợi ở ngoài cửa.
Phu quân của cô là Tần Trọng, ở rể trong nhà họ Lâm, là một người đọc sách đứng đắn, khuôn mặt anh tuấn.
Đáng tiếc bây giờ cô không thể mở miệng, tay chân cũng không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Tần Trọng thao túng, nước mắt cứ không ngừng rơi.“Sau đó thì sao, sao giờ anh ấy lại…” Lâm Tô cảm thấy lồng ngực mình đau đớn khó chịu, cô phun ra một ngụm máu nhưng vội lấy tay che lại.“Bây giờ chúng đang ở quán rượu Tường Vân của nhà ông chủ Lưu.” Bác Trương nói: “Cô chủ, chúng ta đi vào mật thất trước, tôi sẽ bảo người đưa cậu Tần theo ngay.”
Lâm Tô vươn tay chạm vào mái tóc, trâm cài vàng ngọc đó vẫn còn đó, lại sờ vào mặt mình, bóng loáng mềm mại, chẳng hề giống xác ướp.“Nói thì nói như vậy nhưng công việc cũng rất quan trọng.” Anh ta gãi đầu: “Bây giờ đồ bị đào lên, chắc chắn sẽ phải mang đến viện bảo tàng, sau đó sẽ không đến phiên chúng ta bảo vệ nữa, cô nói xem có phải không…”Lâm Tô chỉ cảm thấy bây giờ mình như đang ở trên mây, cả người đều choáng váng, hóa ra Tần Trọng đã cứu cô một mạng…
Tiếc là có quá nhiều phản quân nên không thể nào chuyển quan tài về phần mộ tổ tiên của nhà họ Lâm được.

Bọn họ không còn cách nào cả, đành phải đặt quan tài ở giữa mật thất, đem số
Nhưng Lâm Tô biết Tần Trọng bị áp lực nên mới đồng ý.

Sau khi trở thành vợ chồng anh luôn cung kính với cô, không có tình cảm ngọt ngào giữa vợ và chồng.
Nhân lúc này, bác Trương đưa thi thể của Lâm Tô ra ngoài.–Mà bây giờ Tần Trọng đang ở trước mắt cô, cô muốn ôm lấy anh…
Lâm Tô ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã oán trách: “Đồ tiểu nhân! Đây đương nhiên là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm tôi, không cần anh phải nói.

Anh không dám tự tay đem nó đi là do sợ gặp phải báo ứng đúng không?”
“Lương Triệu, anh, anh nhìn xem…” Tiểu Nam run rẩy chỉ tay về hướng đó.“Cô chủ! Cô chủ!”
Beta: Maria, KimHLâm Tô không nghe được âm thanh gì từ bên ngoài, không nhìn thấy ánh sáng, cô hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.Lâm Tô chết, nôn ra máu mà chết.
Bác cũng muốn đưa thi thể của cậu Tần về, chôn hai vợ chồng họ với nhau.*Bác Trương thấy vậy vô cùng hoảng sợ: “Người đâu, còn không mau tới đây.”
Bác đưa hai đầy tớ từ mật thất ra ngoài, vừa vào bác đã lệnh cho bọn họ đứng đợi ở ngoài cửa.
Bác Trương chảy nước mắt, chòm râu bạc trắng run rẩy, nói: “Cô chủ… cậu Tần, cậu ấy… đi rồi.”
Bác gọi vài tiếng nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nhà khác đều là đàn ông lo chuyện bên ngoài, đàn bà lo chuyện trong nhà, nhưng bọn họ lại hoàn toàn ngược lại, biến thành đàn bà lo chuyện bên ngoài, đàn ông lo chuyện trong nhà.
“Tiểu Nam, việc tôi để cô vào là trái với quy định, cô nhìn chút rồi mau chóng rời đi đi, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất.”“Đến đây, đến đây.”
Trong nhất thời, chúng bị đánh ngã xuống đất.
Cô nhớ ngọn lửa chiến tranh kia đột nhiên bùng cháy lúc cô đang ngủ.

Lúc ấy cô đang ngủ rất ngon, chẳng hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.Không phải anh muốn chiếm tiệm cầm đồ à? Lẽ nào anh cuỗm tiền bỏ chạy rồi?Giọng nói không kiên nhẫn truyền tới, sau đó cửa phòng chính bị đẩy ra.

Bác Trương quay lại định khiển trách, nhưng lúc nhìn thấy người đi tới…
Cô sờ vào ngực mình, không còn đau nữa, vết máu trên khóe miệng cũng được lau khô.
Lâm Tô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đi đến, cô gái cầmCha, mẹ, tổ tiên, Lâm Tô có tội, con có lỗi với mọi người, không chỉ để gia nghiệp rơi vào tay người ngoài, mà ngay cả huyết thống cuối cùng của nhà họ Lâm cũng chấm dứt trong tay con.Bác vô thức đặt Lâm Tô xuống, sau đó che chắn trước người cô: “Các người muốn gì?”
Chiếc tủ ngầm này nhìn từ bên ngoài không khác gì một bức tường, chỉ có người nhà họ Lâm hoặc tâm phúc nhà họ Lâm mới biết đây là một cái tủ.
Nếu như thế sự xoay vần, mật thất bị hủy hoại thì hàng năm, bọn họ hoặc con cháu đời sau cũng phải tụ họp làm lễ tế với linh hồn đã khuất của cô chủ Lâm.Người đến mặc áo giáp, tay cầm trường đao, là người của quân đội, cũng là phản quân xông vào kinh thành đêm qua.
“Tôi biết rồi, tôi chỉ chụp một bức rồi rời đi ngay.” Tiểu Nam cười nói: “Đừng căng thẳng như vậy, anh cũng là một trong những người mà chín gia tộc lựa chọn phải không? Bây giờ những thứ chúng ta canh giữ bị đào lên, sao chúng ta có thể không xem qua được chứ.”
Nhìn xung quanh, đây là một căn phòng lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc, mà xung quanh cô vàNgười đến mặc áo giáp, tay cầm trường đao, là người của quân đội, cũng là phản quân xông vào kinh thành đêm qua.“Haha, tôi nghe chủ tiệm Chu nói chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm là phụ nữ, trong lòng anh em bọn tôi không tin, chẳng phải trước đó là một người đàn ông đứng ra sao?” Người đến cười haha: “Quả nhiên, người đứng sau ông mới là chủ tiệm đúng không?”
*
Qua một đêm, cô chết thì thôi đi, tiệm cầm đồ cũng bị san thành đất bằng.
“Bác Trương.” Lâm Tô nhẹ giọng hỏi: “Bọn phản quân đi chưa?”Trong lòng bác Trương tức giận, gia đình bác đã làm cho nhà họ Lâm bao đời nay, nhận được không ít chỗ tốt.

Bác đã không bảo vệ được cậu Tần, nếu giờ không thể bảo vệ được cô chủ, vậy bác còn có ích gì?
Đúng là một kẻ tiểu nhân độc ác! Không muốn xuống tay giết cô mà lại để cô ở đây nhịn đói cho đến chết ư?Không được, bản thân bác chỉ là một mạng già không có giá trị, nhất định phải bảo toàn thân xác của cô chủ, đưa cô ấy về với phần mộ của tổ tiên, đây chính là sứ mệnh của bác.
Không thể tìm thấy tung tích của bác Trương và Tần Trọng.
Cô khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi khói thoang thoảng bốc lên, thấy bên ngoài trời đã sáng, chắc ngọn lửa cũng bị dập tắt rồi.
Sau đó mỗi người cầm một ít ngân lượng rồi mỗi người đi một hướng.
Tần Trọng không nói gì, chân của cô cũng bị anh trói, sau đó miệng cũng bị bịt lại.Giữa ranh giới sống chết, sức mạnh con người bỗng nhiên bộc phát dữ dội.

Bác Trương không biết lấy đâu ra sức lực, nhặt tấm biển ở bên cạnh lên, lao về phía hai người kia rồi đập chúng một trận.
Bác Trương chảy nước mắt, chòm râu bạc trắng run rẩy, nói: “Cô chủ… cậu Tần, cậu ấy… đi rồi.”
Mà Lâm Tô lại là con gái duy nhất của nhà họ Lâm thế hệ này, cũng là chủ tiệm đời thứ mười tám của tiệm cầm đồ, từ nhỏ đã được ngàn người theo đuổi vạn người nâng.Hai kẻ kia đang vui mừng vì tìm được chủ tiệm thật sự và sắp cuỗm được tiền nên không ngờ một lão già ốm yếu run rẩy có thể chống lại chúng.
Nhìn thì giống như ngọc lưu ly, nhưng nó trong suốt hơn lưu ly nhiều.
Lâm Tô lấy danh nghĩa mời thầy dạy học đến nhà để mời anh đến nhà họ Lâm.


Qua vài tháng sống chung, cuối cùng Tần Trọng cũng đồng ý kết duyên vợ chồng với cô.–Trong nhất thời, chúng bị đánh ngã xuống đất.
Nghe theo sự dặn dò trước đó của bác Trương, họ để châu báu quý giá vào trong quan tài ở mật thất, sau đó đặt thi thể của Lâm Tô vào bên trong.
“Cô chủ! Cô chủ!”Tấm biển này được làm bằng gỗ lim chính thống, nặng 50 cân, chúng bị đánh đến mức buồn nôn, choáng váng đầu óc, không đứng dậy nổi.
Bác vô thức đặt Lâm Tô xuống, sau đó che chắn trước người cô: “Các người muốn gì?”
Nhân lúc này, bác Trương đưa thi thể của Lâm Tô ra ngoài.
*Bác đưa thi thể Lâm Tô vào trong mật thất, dặn dò vài câu với đám đầy tớ còn lành lặn rồi rời đi ngay.
Lâm Tô chết, nôn ra máu mà chết.
Cô tức giận: “Tần Trọng, anh làm vậy là có ý gì?”
Không thể tìm thấy tung tích của bác Trương và Tần Trọng.Bác cũng muốn đưa thi thể của cậu Tần về, chôn hai vợ chồng họ với nhau.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Tô ngồi dậy, nhìn lửa cháy đỏ rực ngoài cửa sổ: “Đi lấy nước chưa? Chúng ta mau ra ngoài xem thế nào đi.”
Nhưng lần này bác đã không thể quay trở về nữa.
Anh muốn giết cô, sau đó thay thế vị trí của cô để trở thành chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm.
“Tô Tô.” Tần Trọng cười, lần đầu tiên gọi tên cô thân mật như vậy: “Bình thường đều là anh nghe lời em, nhưng lần này em nghe anh được không?”Trong mật thất có tổng cộng chín đầy tớ cả nam lẫn nữ, đều là con cháu nhà họ Lâm, vô cùng trung thành.

Tần Trọng rõ ràng không muốn đến làm ở tiệm cầm đồ, chỉ ở nhà giúp cô xem sổ sách.Bọn họ đợi mãi đợi mãi mà không thấy bác Trương, thức ăn trong mật thất cũng gần như cạn kiệt, thi thể của Lâm Tô cũng không thể để lâu được, bọn họ đành phải đưa thi thể Lâm Tô ra ngoài.
Sau đó cô được phu quân của mình đánh thức, anh đứng ở bên giường, đai lưng quần áo vẫn chưa buộc chặt, nhìn đã biết là rất vội.
Nhưng tình hình chiến tranh bên ngoài vẫn chưa lắng xuống, tổ trạch và tiệm cầm đồ nhà họ Lâm đã bị san thành đất bằng.
“Đến đây, đến đây.”
Nghe theo sự dặn dò trước đó của bác Trương, họ để châu báu quý giá vào trong quan tài ở mật thất, sau đó đặt thi thể của Lâm Tô vào bên trong.Không thể tìm thấy tung tích của bác Trương và Tần Trọng.
Qua hàng trăm năm tích lũy, tiệm cầm đồ nhà họ Lâm có quy mô khá lớn, tài sản hùng hậu.
Tâm tư Lâm Tô nhanh chóng thay đổi, trong nháy mắt cô đã hiểu rõ.Lâm Tô thích nhất là nhìn anh cười, cô không khỏi ngây người vì đây là lần đầu tiên anh cười và gọi tên cô như vậy.Nhưng lần này bác đã không thể quay trở về nữa.Nghe theo sự dặn dò trước đó của bác Trương, họ để châu báu quý giá vào trong quan tài ở mật thất, sau đó đặt thi thể của Lâm Tô vào trong.
Hai kẻ kia đang vui mừng vì tìm được chủ tiệm thật sự và sắp cuỗm được tiền nên không ngờ một lão già ốm yếu run rẩy có thể chống lại chúng.
Tiếc là có quá nhiều phản quân nên không thể nào chuyển quan tài về phần mộ tổ tiên của nhà họ Lâm được.

Bọn họ không còn cách nào cả, đành phải đặt quan tài ở giữa mật thất, đem số Sau khi cô chết, đầy tớ trong nhà vội vàng đưa cô vào quan tài và chôn ngay trong cửa tiệm, không kịp đưa vào nghĩa trang gia tộc.“Tiểu Nam, cô sao thế?” Anh ta vừa nói xong câu này, Tiểu Nam đột nhiên nhìn như chết lặng làm anh ta giật nảy mình.châu báuCô hối hận không thôi, giờ phút này hận đến mức ước gì mình có ba đầu sáu tay, đứng dậy giết chết tên tiểu nhân Tần Trọng này.“Lâm, cô chủ Lâm?” Thế nhưng anh ta vẫn hô lên một tiếng. còn lại vây quanh quan tài.
Soát lỗi: Một míĐến thế hệ của Lâm Tô, tuy quốc gia sắp sửa thay đổi triều đại, nhiều cuộc đấu tranh diễn ra liên miên nhưng nhà họ Lâm vẫn không cần lo ăn uống như cũ, cứ vậy kéo dài cho đến ngày hôm nay.Sau đó mỗi người cầm một ít ngân lượng rồi mỗi người đi một hướng.
Chương 01: Chết rồi sống lại
“Tôi biết rồi, tôi chỉ chụp một bức rồi rời đi ngay.” Tiểu Nam cười nói: “Đừng căng thẳng như vậy, anh cũng là một trong những người mà chín gia tộc lựa chọn phải không? Bây giờ những thứ chúng ta canh giữ bị đào lên, sao chúng ta có thể không xem qua được chứ.”Trước khi rời đi, họ kết nghĩa anh em, trở thành anh chị em trong nhà, trao cho nhau tín vật, giao hẹn sau này con cháu của bất cứ ai gặp phải chuyện gì, nếu cần giúp đỡ nhất định sẽ dốc hết sức lực.
Đẩy nắp quan tài mục nát ra, cô ngồi dậy ngây người một lúc.Ngoài ra, mỗi gia đình phải cử ra một người, mỗi năm cứ đến Tết trung thu phải đến mật thất canh giữ, xem đồ đạc có còn hay không.

Nếu có kẻ nào muốn chiếm báu vật làm của riêng nhất định sẽ bị nghiêm trị không tha.
Nhìn xung quanh, đây là một căn phòng lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc, mà xung quanh cô và
“Không được đi.” Tần Trọng ngày thường vẫn luôn nghe lời cô răm rắp, hôm nay lại rất cứng rắn: “Em ở trong này không được đi ra ngoài.”Nếu như thế sự xoay vần, mật thất bị hủy hoại thì hàng năm, bọn họ hoặc con cháu đời sau cũng phải tụ họp làm lễ tế với linh hồn đã khuất của cô chủ Lâm.

Ngoài ra, mỗi gia đình phải cử ra một người, mỗi năm cứ đến Tết trung thu phải đến mật thất canh giữ, xem đồ đạc có còn hay không.

Nếu có kẻ nào muốn chiếm báu vật làm của riêng nhất định sẽ bị nghiêm trị không tha.*
Cô có lỗi với anh ở đâu chứ.

Nếu như thật sự không muốn lấy cô, sao ngay lúc đó anh không nói không đồng ý luôn đi, cô cũng đâu phải là loại người làm khó người khác.
Lâm Tô vươn tay chạm vào mái tóc, trâm vàng nạm ngọc đó vẫn còn đó, lại sờ vào mặt mình, bóng loáng mềm mại, chẳng hề giống xác ướp.
Tần Trọng là người kiêu ngạo.

Vì gia cảnh sa sút, quê nhà gặp phải cảnh chiến tranh loạn lạc, người nhà không phải bị giết thì cũng mỗi người một nơi, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh.

Anh dựa vào việc bán chữ để đi đến kinh thành.
Nhưng tiếc là khi cô lên làm chủ tiệm cầm đồ thì vận may không tốt, chưa đầy hai năm thì thiên hạ đã xảy ra đại loạn.
“Đến đây, đến đây.”“Tại sao?” Lâm Tô không hiểu: “Một lát nữa lửa cháy lan vào trong thì sẽ chết đấy.”Quả nhiên, chiếc trâm cài bằng vàng ngọc này không chỉ khiến người ta trẻ mãi không già mà đeo lâu còn có thể chết rồi sống lại. 
Trong mật thất có tổng cộng chín đầy tớ cả nam lẫn nữ, đều là con cháu nhà họ Lâm, vô cùng trung thành.Tiếc là tổ tiên nhà họ Lâm chỉ biết rằng nó là một món đồ quý giá, bình thường toàn đặt trong hộp chứ không nỡ lấy nó ra đeo, nếu không trong mấy trăm năm nay nói không chừng lại xuất hiện một người trường sinh bất lão.
Giữa ranh giới sinh tử, sức mạnh con người bỗng nhiên bộc phát dữ dội.

Bác Trương không biết lấy đâu ra sức lực, nhặt tấm biển ở bên cạnh lên, lao về phía hai người kia rồi đập chúng một trận.Ấy vậy mà cô lại gặp được chuyện tốt này.
Cô sờ vào ngực mình, không còn đau nữa, vết máu trên khóe miệng cũng được lau khô.
Tần Trọng không nói gì, chân của cô cũng bị anh trói, sau đó miệng cũng bị bịt lại.
Lương Triệu cảm thấy mắt mình có vấn đề, nhất định là vậy rồi.Tiếc là cô không thể hỏi mà Tần Trọng cũng không trả lời cô.Nhìn xung quanh, đây là một căn phòng lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc, mà xung quanh cô và quan tàiTác giả có lời muốn nói:Phu quân của cô là Tần Trọng, ở rể trong nhà họ Lâm, là một người đọc sách đứng đắn, khuôn mặt anh tuấn. như được bao bọc bởi một lớp màng trong suốt. 
Nhìn thì giống như ngọc lưu ly, nhưng nó trong suốt hơn lưu ly nhiều.
Dịch: Tiêu Thiên Thanh
“Bác Trương.” Lâm Tô nhẹ giọng hỏi: “Bọn phản quân đi chưa?”Cô dùng sức đẩy nhưng chẳng thể đẩy nổi.
“Tiểu Nam, việc tôi để cô vào là trái với quy định, cô nhìn chút rồi mau chóng rời đi đi, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất.”
Lúc này, cách đó không xa có một giọng nói truyền đến, là giọng của một người đàn ông.
Lâm Tô ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã oán trách: “Đồ tiểu nhân! Đây đương nhiên là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm tôi, không cần anh phải nói.

Anh không dám tự tay đem nó đi là do sợ gặp phải báo ứng đúng không?”Lâm Tô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đi đến, cô gái cầm Lần này, nhà họ Lâm không cầm cự nổi.Người đến mặc áo giáp, tay cầm trường đao, là người của quân đội, cũng là phản quân xông vào kinh thành đêm qua.một cái máy ảnh nhỏ màu đen, chàng trai cầm một chiếc túi, đang nói gì đó với cô gái.
Lâm Tô không nghe được âm thanh gì từ bên ngoài, không nhìn thấy ánh sáng, cô hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Hết chương 01!“Tôi biết rồi, tôi chỉ chụp một bức rồi rời đi ngay.” Tiểu Nam cười nói: “Đừng căng thẳng như vậy, anh cũng là một trong những người mà chín gia tộc lựa chọn phải không? Bây giờ những thứ chúng ta canh giữ bị đào lên, sao chúng ta có thể không xem qua được chứ.”
Khi đó, Lâm Tô nhìn trúng khuôn mặt này.*“Nói thì nói như vậy nhưng công việc cũng rất quan trọng.” Anh ta gãi đầu: “Bây giờ đồ bị đào lên, chắc chắn sẽ phải mang đến viện bảo tàng, sau đó sẽ không đến phiên chúng ta bảo vệ nữa, cô nói xem có phải không…”
Bọn họ đợi mãi đợi mãi mà không thấy bác Trương, thức ăn trong mật thất cũng gần như cạn kiệt, thi thể của Lâm Tô cũng không thể để lâu được, bọn họ đành phải đưa thi thể Lâm Tô ra ngoài.
“Tiểu Nam, cô sao thế?” Anh ta vừa nói xong câu này, Tiểu Nam đột nhiên nhìn như chết lặng làm anh ta giật nảy mình.
châu báu
“Lương Triệu, anh, anh nhìn xem…” Tiểu Nam run rẩy chỉ tay về hướng đó.
“Tiểu Nam, cô sao thế?” Anh ta vừa nói xong câu này, Tiểu Nam đột nhiên nhìn như chết lặng làm anh ta giật nảy mình.
Beta: Maria, KimH
Ngoài ra, mỗi gia đình phải cử ra một người, mỗi năm cứ đến Tết trung thu phải đến mật thất canh giữ, xem đồ đạc có còn hay không.

Nếu có kẻ nào muốn chiếm báu vật làm của riêng nhất định sẽ bị nghiêm trị không tha.
Lâm Tô thút thít kêu lên.Lương Triệu cảm thấy mắt mình có vấn đề, nhất định là vậy rồi.
“Lâm, cô chủ Lâm?” Thế nhưng anh ta vẫn hô lên một tiếng.
Đúng vậy, cô đã kết hôn rồi, kết hôn chưa đầy một năm…–
Bác Trương dìu cô ra ngoài, sau đó mở cửa phòng ra.Có lẽ chỉ là một câu chuyện ngắn.Tác giả có lời muốn nói:
“Cậu Tần nói với phản quân mình chính là chủ tiệm nhà họ Lâm, muốn tiền thì không có, nếu chúng muốn đòi mạng thì chỉ có một…” Bác Trương lau nước mắt: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không có khả năng bảo vệ được chủ nhân của mình, tôi thật đáng chết mà.”
Sau đó mỗi người cầm một ít ngân lượng rồi mỗi người đi một hướng.Có lẽ chỉ là một câu chuyện ngắn.
Hết chương 01!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui