Ý nghĩ trong tiềm thức bị anh nói toẹt ra, Đồng Tịch có chút lúng túng, đành bồi thêm một câu: "Em sẽ bớt chút thời gian tới thăm anh."
Nhiếp Tu nhíu mày nhìn cô, hiển nhiên là chẳng hài lòng với đáp án này chút nào, cũng không quá tin tưởng.
Xe đen ngừng cách đó không xa, cửa sổ xe bắt đầu hạ xuống. Đồng Tịch vội nói: "Em nhất định sẽ đi. Anh mau đi đi, bố anh chắc đang chờ suốt ruột rồi đó."
Nhiếp Tu đợi cô nói xong câu này thì mới quay người xuống bậc thang. Có lẽ do mặc cả bộ đen nên bóng dáng anh có chút gầy gò, lúc mở cửa xe, anh dùng tay che phần dưới bụng.
Trong lòng Đồng Tịch lại mềm nhũn. Lúc trước cô bị bệnh nằm viện anh cũng chăm sóc cô cực nhọc ngày đêm không rời chút nào, chăm sóc cô cả một tuần mà không được nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng khi anh bị bệnh cô lại chẳng mảy may hay biết cũng không quan tâm anh chút nào, không chăm sóc anh được ngày nào đã đành, tối hôm qua thậm chí cũng không hỏi thăm anh được, sáng nay còn suýt nữa bỏ lỡ thời gian anh ra viện, đúng là có chút quá đáng.
Khi cô về phòng bệnh thì Đồng Kiến Văn đang truyền nước. Chu Dư Phương vẫy tay gọi Đồng Tịch, dẫn cô ra ngoài rồi nói: "Lát nữa Đồng Hâm tới thì chúng ta về nhé, để hai người họ ở đây."
Đồng Tịch nhỏ giọng hỏi: "Anh đến đây, liệu chú có giận không?" Hôm qua Chu Dư Phương nói Đồng Hâm muốn xin nghỉ phép tới thăm bố, Đồng Kiến Văn tức giận nói dỗi rằng không cho phép con tới.
Chu Dư Phương nói: "Ông ấy mồm thì nói không cho Đồng Hâm đến, nhưng dù sao cũng là con trai ruột, sao có thể thật sự đoạn tuyệt quan hệ bố con được. Nhân cơ hội này, để Đồng Hâm tới chăm sóc ông ấy vài ngày, để họ làm hòa đi."
Đồng Tịch cảm thấy rất có lý. Lúc bị bệnh thì con người thường yếu ớt hơn bình thường, ví dụ như Nhiếp Tu, bình thường là người kiêu ngạo cao lãnh như thế, nhưng cũng có lúc trông suy sút như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến thì đúng là khó có thể tin được. Nghĩ lại thì bản thân cô cũng vậy, có bao nhiêu khó khăn cũng có thể một mình chịu đựng, nhưng lúc tết nằm viện cũng nằm trong lòng Nhiếp Tu khóc rống lên, mất khống chế, về sau nghĩ lại cô cũng thấy rất lúng túng, lúc ấy cũng không biết là làm sao mà cô lại yếu ớt như vậy, cứ như thể vỏ bọc kiên cường bình thường của cô đã bị đập bể rồi ấy.
Hôm qua Đồng Hâm nhận được tin tức, xin nghỉ từ nơi khác chạy tới bệnh viện. Đồng Tịch lo chú sẽ giống như trước đây, vừa thấy anh họ đã đuổi cút. Nhưng ngoài dự liệu là, Đồng Kiến Văn không cáu lên, chỉ là cũng không thèm để ý đến Đồng Hâm, mặt lạnh như không nhìn thấy người.
Vì để hai bố con có thời gian riêng, Chu Dư Phương mau mắn hỏi Đồng Tịch về chuyện nhà mới. Đồng Tịch hiểu ý của thím, bắt xe dẫn bà tới vườn mộng Thanh Hoa. Sau khi giao tiền nhà, cô vẫn bận rộn nên chưa có thời gian mua sắm đồ trong nhà. Trong lòng trống rỗng không có bất cứ thứ gì nên trông càng rộng rãi trống trải hơn.
Chu Dư Phương thấy thế thì hài lòng lắm, cứ mãi khen Đồng Tịch tài giỏi, lần này thì không phải lo về chuyện học hành của Đồng Hoa nữa, hơn nữa còn là tiểu học tốt nhất nữa.
Đồng Tịch ngượng ngùng nói: "Đều là công lao của một người bạn cháu."
Chu Dư Phương hỏi kỹ mới biết là bạn của Nhiếp Tu – Phó Hành Tri giúp một tay, tiếp đó không nhịn được lại bắt đầu khen Nhiếp Tu.
"Thím và chú cháu đều đặc biệt hài lòng cậu ta, cậu ta không những tốt mà người nhà cậu ta cũng tốt. Hôn nhân của người nước ta không đơn thuần là chuyện hai vợ chồng mà còn liên lụy đến gia đình hai bên nữa. Năm đó, lúc chị cháu tìm đối tượng, rất nhiều người nghe được không còn bố mẹ thì đều không cả muốn gặp mặt nữa. Bố Nhiếp Tu là người rất kkhai sáng, mẹ nó lại rất thích cháu, điểm này đặc biệt khó được. Còn nữa, Đồng Hoa rồi cũng lớn dần, có một gia đình bình thường thì càng tốt hơn đối với sự phát triển của nó. Mấy hôm tết Nhiếp Tu ở nhà chúng ta, thím và chú cháu cũng lưu ý quan sát, có thể thấy được cậu ta cũng rất quan tâm Đồng Hoa. Cháu lại không chịu đưa Đồng Hoa ở lại trấn học hành, muốn để nó nhận tài nguyên giáo dục tốt nhất, thím cũng ủng hộ. Nhưng mà cháu còn là một cô bé chưa kết hôn, nuôi nấng một đứa bé, còn phải đi làm nữa. Thím cũng là người từng trải, biết như thế thì sẽ vất vả chừng nào. Nếu cháu kết hôn, có Nhiếp Tu chia sẻ thì sẽ tốt hơn rất nhiều."
Lúc Chu Dư Phương bắt đầu nhắc đến Nhiếp Tu, Đồng Tịch còn thờ ơ, nhưng nghe đến bộ phận của Đồng Hoa thì cô bắt đầu không nhịn được có chút xao động trong lòng. Cô nhớ tới ánh mắt của Đồng Hoa trong mấy ngày trong trang viên gần biển, khi thấy Hứa Diên có bố mẹ ở bên cạnh, bé rất hâm mộ, nói rằng cũng muốn có bố.
Xem nhà xong, Chu Dư Phương trở lại tiểu khu Tinh Viên, không đi bệnh viện nữa. Hôm sau thì dứt khoát trở về Hy Trấn, lúc gần đi còn dặn dò Đồng Tịch, không được đi bệnh viện chăm sóc Đồng Kiến Văn, cứ để hai bố con họ ở cùng nhau.
Đồng Tịch không yên lòng, buổi chiều không nhịn được tới bệnh viện nhìn xem liệu chú và anh họ có còn chiến tranh lạnh hoặc tranh cãi hay không. Quả nhiên là hai người đang tranh cãi, Đồng Tịch đứng ngoài cửa phòng bệnh nghe được rất rõ ràng.
"Bố, từ nhỏ bố đã dạy con phải thành thật, con không thể vì một đứa nhỏ mà lừa gạt một người phụ nữ kết hôn với mình. Như thế thì cả đời con sẽ bất an trong lòng."
"Con tưởng rằng bố bảo con kết hôn là vì muốn ôm cháu trai sao? Bố không phải vì bố, mà là vì con! Một ngày nào đó con sẽ già, con bị bệnh thì ai chăm sóc? Lúc đó bố và mẹ con đều không ở đây, con lẻ loi cô đơn một mình, như thế thì có chết bố cũng không được yên lòng."
Giọng Đồng Kiến Văn rất cao, nói xong câu cuối cùng, đột nhiên trở nên nghẹn ngào: "Vừa nghĩ tới con già rồi bị bệnh, không ai hỏi han quan tâm là bố đã lo lắng cả đêm không ngủ được nha Đồng Hâm."
Đồng Tịch nghe đến đây thì trong lòng lên men, cô đẩy cửa vào nói: "Chú, chú yên tâm, anh già rồi sẽ không có chuyện không có người chăm sóc đâu. Có cháu và Đồng Hoa rồi mà."
Đồng Kiến Văn thấy Đồng Tịch, dùng mu bàn tay khẽ lau khóe mắt, ông lại trở lại bộ dáng nghiêm túc như dĩ vãng: "Các cháu đều có gia đình của mình, ai có thể lo lắng chăm lo nó chứ."
"Chú, chú đừng cứ mãi nghĩ cuộc sống về già của anh họ bi thảm như thế nữa. Hiện tại viện dưỡng lão cũng đặc biệt cao cấp, có nhà ăn có bệnh viện, còn có các hoạt động giải trí, hoàn cảnh xinh đẹp, giống như đại học cho người già ấy, không cô đơn chút nào cả. Khi nào anh già rồi, cháu cùng anh cùng tới đó ở."
Đồng Kiến Văn nghe xong thì rất nóng ruột: "Cháu đừng bảo với chú là cháu cũng không muốn kết hôn đấy nhé."
Đối với ánh mắt và biểu lộ quan tâm lao lực quá độ của chú, Đồng Tịch đành phải phủ nhận không hề có suy nghĩ này.
Đồng Kiến Văn thở dài: "Cũng may là còn có một đứa bớt lo. Có một cái nhà là tốt nhất, cho dù viện dưỡng lão tốt đến đâu thì cũng không bằng hưởng thụ niềm vui gia đình."
Đồng Tịch nói: "Vậy cũng không sao mà, khi nào anh già rồi, ở cùng cháu là được."
"Cháu đồng ý, cũng không biết Nhiếp Tu có đồng ý hay không đây."
Vợ chồng Đồng Kiến Văn đã coi Nhiếp Tu là cháu rể, nói gần nói xa đều biểu lộ ý này, Đồng Tịch thật sự không dám nói thật, chỉ sợ làm chú thương tâm. Đồng Kiến Văn thường xuyên nhắc tới trước mặt Đồng Tịch, trong ba đứa nhỏ thì chỉ trông mong Đồng Tịch có kết quả tốt, hi vọng Đồng Tịch có thể sớm lập gia đình, để ông an tâm.
Đồng Tịch tới, Đồng Kiến Văn cũng không tiện lại tranh cãi với con trai, chỉ im lặng xem tv. Khi ông truyền dịch xong thì thời gian vẫn còn sớm, y tá tới đo huyết áp xong thì không có việc gì nữa.
Từ lúc ly hôn với Hứa Lâm Lang, Đồng Hâm cũng chưa từng ăn một bữa cơm cho hẳn hoi với bố mình, thế là liền dẫn bố và Đồng Tịch tới một quán ăn rất nổi tiếng, gọi một bàn thức ăn ngon.
Đồng Kiến Văn nhìn hai bên thái dương của con trai đã có vài cọng tóc trắng, trong lòng cũng không đành lòng. Dù tức giận thế nào đi nữa thì ông cũng chỉ có một đứa con trai như thế, đã giằng co với nhau nhiều năm như vậy rồi, hiện tại ngoài chấp nhận thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Cơm nước xong xuôi, Đồng Hâm đi tính tiền. Đồng Tịch tới cửa gọi xe, vừa xuống bậc thang đã nhìn thấy hai người phía đối diện cô đang đi tới, đó là Phó Hành Tri và người mà lâu rồi cô chưa gặp – Ngô Diệu Tổ.
Ánh mắt ba người vừa chạm phải nhau thì đều sững sờ, nụ cười của Phó Hành Tri có vẻ không được tự nhiên cho lắm: "Đồng Tịch, em cũng tới đây ăn cơm à?"
Ngô Diệu Tổ cũng cười: "Thật trùng hợp."
Đồng Tịch vốn chỉ hiếu kỳ sao lại trùng hợp như vậy, nhưng biểu hiện của Phó Hành Tri và Ngô Diệu Tổ lại có chút không bình thường. Hai người chẳng có chút vẻ bất ngờ nào khi thấy cô quen người còn lại, cứ như đã biết cô quen cả hai người rồi, điều này rõ ràng không đúng.
Đồng Tịch nghi ngờ hỏi: "Các anh biết nhau à?"
Phó Hành Tri cười nói: "Đúng vậy, sao thế, hai người cũng biết nhau à?"
Ngô Diệu Tổ vội nói: "Đúng, tôi chính là người mua căn hộ của Đồng tiểu thư."
"Thế thì cũng thật trùng hợp." Phó Hành Tri lập tức tỏ ra bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là biểu hiện có vẻ cường điệu quá.
Thành phố lớn như thế, sao lại có thể trùng hợp như vậy, người mua nhà Ngô Diệu Tổ và người bán nhà Phó Hành Tri lại vừa hay quen biết? Đồng Tịch không tin tưởng cho lắm, chỉ là không tiếp tục hỏi nữa, mà chỉ bình tĩnh chào tạm biệt.
Đồng Hâm và Đồng Kiến Văn trở về bệnh viện, Đồng Tịch bắt xe trực tiếp đến Hương Chương Viên. Lên lầu, khóa cửa cũng chưa từng đổi, bên trong yên tĩnh không có chút tiếng động nào. Cô tới nhà hàng xóm đối diện, gõ cửa.
Bà già ở đối diện quen Đồng Tịch, Đồng Tịch hỏi gì thì tất nhiên bà cũng không giấu diếm, nói căn hộ luôn bỏ trống, không thấy có người đến ở. Đồng Tịch nói cảm ơn bà rồi rời khỏi Hương Chương Viên.
Tối mùa hè, hoàng hôn khoan thai tới chậm, ráng chiều màu sắc hoa hồng nơi chân trời, đẹp khiến người phải thán phục ngỡ ngàng.
Cô đứng ở ven đường, nhớ tới mùa hè năm đó, vì đưa cô nhập học mà Nhiếp Tu đột nhiên trở về từ thành phố. Đêm ấy, anh và Phó Hành Tri đứng ngay tại giao lộ dưới cây long não chờ cô.
Chuyện cũ hiện rõ trước mắt, những màn hồi ức ùa về dồn dập, lấp đầy trái tim cô, trĩu nặng không còn chỗ cho những thứ khác.
Cô đi dọc con đường trồng đủ loại cây long não, đi đến cuối cùng thì bắt một chiếc taxi.
Ngoài biệt thự Mai Sơn, nhà họ Nhiếp còn có căn hộ nữa ở trong thành phố. Một chỗ tại đường Linh Khê, gần bệnh viện tỉnh, bình thường vợ chồng Giang Như Hạm đều ở đó, thuận tiện cho việc đi làm. Một căn hộ nữa là ông nội Nhiếp Tu tặng năm anh tốt nghiệp đại học, đa phần đều bỏ trống không ai ở. Năm nhất đại học Đồng Tịch từng tới đó mấy lần và vẫn còn nhớ rõ đường.
Cô ra thang máy mới nhớ tới do cảm xúc hoảng hốt mà cô chưa từng gọi điện thoại cho Nhiếp Tu, không biết lúc này liệu anh có ở nhà không.
Tiếng chuông cửa vang lên chỉ vài giây nhưng mà lại tưởng chừng như vài phút rồi.
Đồng Tịch đứng sau cửa, khi thấy Đồng Tịch thì ánh mắt sáng lên rõ ràng: "Anh tưởng rằng em sẽ không tới đâu chứ." Dù ngữ khí oán trách nhưng khóe môi lại rõ ràng cong lên.
Đồng Tịch nhìn anh, cảm giác như có thứ gì chặn lại trong cổ họng, không thể phát ra âm thanh nào.
Nhiếp Tu thấy được sự khác thường của cô, duỗi tay nắm chặt tay cô và hỏi: "Em sao thế?"
Đồng Tịch nhìn anh không chớp mắt, ngừng mấy giây mới nghẹn ra được một câu: "Nhiếp Tu, anh biết Ngô Diệu Tổ sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...