Thời gian đã lấy đi không chỉ nhan sắc, mà cả những năm tháng dài lâu họ từng bên nhau.
*****
Ánh nắng ngoài cửa sổ giống như từng sợi tơ mỏng tang, từ từ quấn quanh người Thẩm Hy Mạt, khiến cô không thở nổi.
Cô không nói gì, chỉ nhấc cái cốc trước mặt, uống ừng ực từng ngụm lớn.
“Tại sao mẹ gọi, con không nghe máy?” Diêu Thanh ngồi đối diện hỏi.
“Lúc nào?” Thẩm Hy Mạt đặt chiếc cốc xuống.
“Mười giờ mười.” Diêu Thanh nhìn đồng hồ tay.
Dù cô đã chạy với tốc độ nhanh nhất đến quán trà này, vẫn bị muộn.
Thẩm Hy Mạt nhìn Diêu Thanh, cố làm vẻ trấn tĩnh trả lời: “Di động bị mất.”
Diêu Thanh thoáng ngạc nhiên, sau đó tao nhã nhấp ngụm trà, hết sức tự nhiên nói: “Lát nữa mua cho con cái khác, cái cũ không đi, cái mới không đến.”
“Không cần đâu.” Thẩm Hy Mạt nói dứt khoát.
“Ngày trước con không thế này.” Một nét buồn thoáng qua trên mặt Diêu Thanh.
“Còn mẹ?” Thẩm Hy Mạt giọng lơ đãng, nhưng kiên quyết.
“Mẹ ư?” Diêu Thanh bật cười, “Bao giờ con có thể tin mẹ? Mẹ đã nói, mẹ không như con nghĩ đâu.”
“Thế là thế nào?” Thẩm Hy Mạt chờ đợi câu trả lời của bà.
Những năm qua, có một số chuyện bà chưa bao giờ bỏ qua, nó nằm vắt ngang trong lòng, như một cái gai, đâm đau nhói.
Đó là một mùa đông tuyết rợi, tuyết lả tả rơi đời mặt đất, cả một vùng tuyết trắng như bạc.
Diêu Thanh chẳng mấy khi nổi hứng, hẹn bạn đi công viên thành phố ngắm tuyết.
Trong công viên có một con sông nhỏ rất trong, mặt sông đã bắt đầu đóng băng, tuyết đọng từng đống nhấp nhô, trắng muốt, sạch tinh.
Cô men theo lối đi, giẫm lên mặt đất đầy tuyết, lạo xạo, để lại đằng sau một vệt dài dấu chân.
Tuyết đọng trên cành cây thỉnh thoảng lại rơi vào vai, giống như những đóa sen trắng nở xòe.
Cô bạn vẫn chưa đến, Diêu Thanh quyết định một mình tản bộ. Tuyết vẫn rơi, cả bầu trời mênh mông cơ hồ chìm trong tuyết trắng, lờ mờ lãng đang như tiên cảnh trần gian.
Trong công viên rất ít người đi dạo, thỉnh thoảng mới gặp một cặp vợ chồng đưa con đi chơi, hoặc đôi vợ chồng đưa nhau đi ngắm tuyết. Ngôi đình hóng gió phía xa, thấp thoáng có mấy người ngồi.
Bỗng, xa xa có một bóng người quen thuộc, anh cởi áo khoác bông trên người, quàng lên vai người phụ nữ bên cạnh, cử chỉ rất dịu dàng, ánh mắt âu yếm cô chưa thấy bao giờ.
Cảnh bầu không khí đầy hoa tuyết, mắt Diêu Thanh như bị dải sương mù tràn qua, lòng đau nhói.
Bước đi mỗi lúc một chậm, càng đi càng chậm, dường như đoạn đường này phải đi mấy thế kỷ mới tới.
Có những chuyện, nếu không tận mắt chứng kiến, nhất định không bao giờ tin. Nhưng, hiện thực giống như thanh dao sắc, đâm thẳng vào tim.
Mỗi bước đi, là mỗi bước đến gần anh, càng đến gần anh, lòng cô càng thắt lại.
Thế giới giống như một đại dương im lìm, còn cô là con cá nhỏ dưới đáy đại dương, chầm chậm bơi, bơi mãi, bơi mãi nhưng dường như vĩnh viễn không bao giờ tới bờ.
Đúng là anh ấy, người đã yêu cô như vậy. Còn bên cạnh anh ấy lúc này lại là một phụ nữ khác.
Anh ấy nói với cô, anh ra ngoài mua ít đồ, sao lại ở đây?
Sau đó, cô không hỏi gì hết, cô sợ xé đi lớp giấy dán trên cửa sổ kia, họ không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. Tuy nhiên, cảnh tượng đó giống như một con dấu in sâu trong lòng cô, thỉnh thoảng lại nảy ra, khiến cô đau đớn.
Nhưng phàm tình cảm trong sáng, một khi đã dính sạn, sẽ không thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thẩm Hy Mạt lặng lẽ ngồi nghe, lòng rối như tơ.
Diêu Thanh kể lại chuyện cũ với một vẻ bình thản lạ thường. Lòng đã thôi dậy sóng, cuối cùng kết luận: “Đại khái là thế.”
“Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến mẹ rời bỏ ba?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên hỏi.
Cô biết tình cảm của ba mẹ vốn rất tốt, nhưng không thể hiểu, mẹ có thể vì chuyện đó mà đi lấy người khác.
Ba thật sự là người thế sao? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, ba xưa nay không có thói trăng hoa, luôn một lòng một dạ với mẹ, sao có thể dan díu với người đàn bà khác?
“Con tưởng mẹ thật sự coi trọng đồng tiền thế sao?” Diêu Thanh thở dài, “Con có hiểu mẹ không?”
Thẩm Hy Mạt chỉ muốn để cho đầu mình trống rỗng, vội xua tay: “Nói vào chuyện chính đi.”
“Né tránh có phải là cách giải quyết vấn đề không?”
“Mẹ muốn thiết kế theo phong cách gì?” Thẩm Hy Mạt dường như không nghe thấy lời Diêu Thanh, bắt đầu hỏi vào công việc.
“Con đã biết những chuyện đó mà vẫn không chịu tha thứ ẹ ư?” Diêu Thanh cau mày.
Thẩm Hy Mạt kiềm chế những cơn sóng cuộn trong lòng, ung dung trả lời, “Hồi đầu tại sao mẹ không nói với con?”
“Nói với con?” Diêu Thanh hơi nhếch mép, cười nhạt, “Hồi đó mẹ nói con có t in không? Con có ẹ cơ hội nói ra không? Hồi đó, con thay đổi rất nhiều, giống như một người xa lạ mà mẹ không quen biết.”
Mình hồi đó chỉ là người xa lạ trong mắt mẹ ư? Lòng Thẩm Hy Mạt thắt lại. Thì ra, chỉ là người xa lạ.
Mẹ hồi đó, sao không là người lạ trong mắt Thẩm Hy Mạt? Lặng lẽ ra đi, một câu tạm biệt cũng không có. Mẹ đi vội vàng, vẫn còn để lại một số đồ đạc trong nhà. Mẹ đi dứt khoát kiên quyết thế, không hề ngoái lại…còn Thẩm Hy Mạt vẫn đang chờ đợi, chờ ngày mẹ trở về. Nhưng, chờ mãi cũng vô ích, người đi rồi, trà nguội rồi có ai hay biết.
Vết thương giấu kín, giống như lá rụng không ai quét, chồng chất càng dày, cho đến khi phủ kín mặt đất. Nhưng, một khi có người quét đi, nó lập tức lộ nguyên hình, loang lổ vết đâm, thảm hại vô cùng.
Giống như vết thương trong lòng Thẩm Hy Mạt, khi có người nhắc đến là lập tức hiện ra, ào ạt như nước vỡ bờ, cuốn băng cô, dìm cô trong đau đớn.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu nhìn nước trà xanh nhạt sóng sánh trong cốc, dưới ánh mặt trời nói chuyển màu vàng óng long lanh, lát sau, ngẩng lên: “Chúng ta có thể thôi nói chuyện quá khứ được không?”
“Con có thể tha thứ ẹ không?” Diêu Thanh lại hỏi, ánh mắt hồi hộp, lo lắng.
Thẩm Hy Mạt thực sự không muốn nhớ lại quá khứ, cũng không muốn trả lời những vấn đề như thế, uống ngụm trà, nói: “Mẹ cố ý yêu cầu con thiết kế ẹ phải không?”
Diêu Thanh không trả lời, chỉ nói: “Điều đó có quan trọng không?”
“Không quan trọng. Quan trọng là, con phải tiếp nhận một khách hàng lớn như mẹ. Cho nên, con muốn biết mẹ có ý tưởng hoặc yêu cầu gì về phong cách thiết kế không?” Thẩm Hy Mạt nặn ra nụ cười, khách khí nói.
“Đông Tây kết hợp.” Diêu Thanh thản nhiên đáp, “Có cần xem qua bố cục căn nhà không?”
Công tư phân minh, Thẩm Hy Mạt mỉm cười: “Cũng được.”
Lúc đó, điện thoại của Diêu Thanh đổ chuông, bà liếc Thẩm Hy Mạt nói: “Xin lỗi, mẹ nghe điện thoại.”
Thẩm Hy Mạt phác một cử chỉ ý bảo “cứ tự nhiên”.
“Ờ, được. Tôi đang ở Nhất Phẩm trà quán.” Diêu Thanh nghe điện thoại ngay trước mặt cô.
“Lát nữa cậu ấy sẽ đến.”
Câu nói của Diêu Thanh như hòn đá ném xuống mặt hồ trong lòng Thẩm Hy Mạt, làm dấy từng gợn sóng.
Bàn tay đang cầm cốc trà khựng lại, Thẩm Hy Mạt kinh ngạc nhìn mẹ.
Ra khỏi quán trà, không biết do nắng quá gắt hay chiếc sơ mi của anh quá trắng, quả thực khiến mắt Thẩm Hy Mạt hơi lóa.
Dáng anh rất thẳng, những đốm nắng nhảy nhót trên người như khoác tấm sa mỏng vàng tươi, trên mặt đất là cái bóng dài đổ nghiêng.
Lúc Thẩm Hy mạt ngước mắt, anh đang bước về phía cô, dáng lạnh lùng, dù dưới ánh nắng vẫn lạnh như băng.
Người cô không muốn gặp nhất, cuối cùng vẫn gặp.
Cái gọi là ngõ hẹp tương phùng là thế đấy. Người không muốn gặp càng dễ gặp, còn người muốn gặp càng không bao giờ gặp được.
Thẩm Hy Mạt ngoái lại nhìn Diêu Thanh, ánh mắt nghi ngờ: “Mẹ sắp đặt chuyện này phải không?”
“Con thấy có thể không?” Diêu Thanh nói xong đi về phía Diệp Như Thìn, đưa chìa khóa cho anh, hỏi, “Sao lại quên chìa khóa?”
“Đi vội quá.” Diệp Như Thìn đáp gọn lỏn.
Thẩm Hy Mạt nhìn hai người đó, lòng vô cớ âm ỉ đau.
Nếu ba nhìn thấy cảnh này, liệu có đau lòng như cô không? Mẹ không còn là người mẹ yêu cô như trước, còn ba cũng không còn là duy nhất trong lòng cô.
Thời gian không chỉ lấy đi nhan sắc, còn lấy đi những năm tháng dài lâu họ cùng đi qua.
“Hai người nói chuyện, tôi đi trước.” Diệp Như Thìn nói xong, ánh mắt chuyển sang Thẩm Hy Mạt, sắc mặt vẫn nghiêm lạnh.
Ngăn cách bởi bầu không khí hư vô, ánh mắt họ gặp nhau. Một giây, hai giây, ba giây… thời gian tích tắc trôi, không ai bỏ cuộc trước.
Sự kiên trì kéo dài bao lâu, cũng sẽ có lúc ngừng nghỉ, thậm chí dừng lại giữa đường vì biết không thể đến đích…giống như lúc này, ánh mắt họ còn chưa chạm đến lòng nhau, anh đã quay đi, để lại cho cô bóng lưng lạnh lùng, dưới cái nắng trưa hè buồn tẻ trông càng lạnh nhạt, vô hồn.
Thẩm Hy Mạt vô thức giơ tay lên sờ tai mình, đầu ngón tay chạm vào viên kim cương lóng lánh.
Tình yêu liệu có như kim cương, ngoài lớp vỏ lung linh, lâu dẫn sẽ trở nên nhạt nhẽo, không có hào quang?
Người đã ân cần lau vết thương cho cô, âu yếm đeo hoa tai cho cô, háo hức đưa cô đi xem sao băng…quả thật đã quá xa lạ với người đàn ông trước mắt, cứ như đó là hai người khác hẳn.
“Nếu có thể, anh đừng bao giờ xuất hiện trong thế giới của em.” Thẩm Hy Mạt nhớ câu cô đã nói với anh, lẽ nào câu đó cuối cùng đã đánh trúng tử huyệt của anh, khiến anh bừng tỉnh? Khiến anh lấy lại sự ngạo mạn và lạnh lùng vốn có, từ bỏ cuộc tìm kiếm vô vọng?
Thẩm Hy Mạt cười chua chát, tự hỏi mình: Đó chẳng phải là điều mi muốn hay sao?
Như thế cũng tốt, một thế giới không còn bị anh quấy rầy, mặc dù yên lặng như tờ, nhưng sẽ không còn những tình tiết bất ngờ, trập trùng như thủy triều lên xuống.
Những ngày không có điện thoại thật bất tiện, Thẩm Hy Mạt quyết định mua một cái máy rẻ dùng tạm.
Đi mấy vòng trong trung tâm thương mại, xem ba chiếc điện thoại của ba hãng khác nhau, chọn hai chiếc tương đối ưng. Nhưng lưỡng lự không biết nên lấy cái nào.
Mới giật mình, tim nảy lên.
Ngoảnh sang, thấy một khuôn mặt quen thuộc, liền mỉm cười: “Anh không lên tiếng làm em đứng tim, suýt chết.”
Trình Mộ cười, “Như thế chẳng phải anh sẽ càng hạnh phúc?”
“Hạnh phúc gì cơ?”
“Vì được em chết ngay bên cạnh.” Trình Mộ thôi cười, nghiêm túc nói.
“Ôi, sao lại có người rủa bạn bè thế?” Thẩm Hy Mạt giả vờ sẵng giọng.
“Đùa thôi.” Trình Mộ nhún vai.
“Theo anh, hai cái này nên mua cái nào?” Thẩm Hy Mạt chìa hai chiếc di động trước mặt Trình Mộ.
“Đều không hợp với em.” Trình Mộ nói ngay.
“Vì sao?”
“Kiểu máy cũ kỹ đó không hợp với con người em.” Quả thật trước mặt Trình Mộ là hai chiếc điện thoại kiểu cũ.
“Vậy anh thấy loại nào hợp với em?”
Trình Mộ nói ra hai loại điện thoại đang thịnh hành nhất hiện nay, Thẩm Hy Mạt nghe xong xua tay: “Quá đắt, em đang gánh một đống nợ, làm sao mua nổi.”
“Em có cần gấp không?”
“Một ngày không có di động là một ngày thiếu an toàn.”
“Thế này đi, em gái anh có hai chiếc điện thoại, ngày mai sau giờ làm việc, anh sẽ đưa cho em cái nó không dùng đến.”
Thẩm Hy Mạt đã nợ Trình Mộ mấy lần, không muốn nợ tiếp: “Em chỉ cần một cái có thể nghe, gọi, nhắn tin là được mà.”
“Nhưng em anh không dùng đến, bỏ không cũng phí, hơn nữa có đắt đỏ gì đâu.”
“Thôi, không phiền hà thế, cảm ơn anh.” Thẩm Hy Mạt dứt khoát từ chối.
“Hay là thế này.” Trình Mộ ngập ngừng, “Mua cho em một chiếc, được không?”
“A…” Thẩm Hy Mạt ngây ra một lát, ngước mắt cười, vui vẻ nói, “Được.”
Đưa tiền vào ví người khác, chi bằng tặng cô ấy, không phải sao?
Trước lời mời nhiệt tình của Trình Mộ, Thẩm Hy Mạt theo anh đến nhà hàng “Hẹn gặp lại.”
“Anh cũng thích chỗ này ư?” Sau khi ngồi yên vị, Thẩm Hy Mạt hỏi.
“Em đã đến đây rồi à?” Trình Mộ vừa cởi áo khoác, vừa hỏi.
“Vâng!” Thẩm Hy Mạt khẽ nói, ánh mắt liếc về chiếc bàn bên cạnh cửa sổ phía xa, một loạt hình ảnh liên tiếp hiện trong đầu: Con người Trịnh Gia Vũ, bữa ăn với anh hôm đó, anh ôm cô từ phía sau lúc cô nấu ăn trong bếp.
Vì sao lại nhớ tới anh ấy? Thẩm Hy Mạt lắc đầu, xua đi những hình ảnh liên tiếp lướt trong đầu.
“Trán em sao thế?” Lúc này Trình Mộ mới phát hiện vết sẹo trên trán cô, quan tâm hỏi.
“Sơ ý va đập.” Thẩm Hy Mạt bịa ra lời nói dối khác, nếu nói mình bị xô ngã trên đường, nhất định anh sẽ cười.
“Nếu anh ta biết, nhất định sẽ xót xa lắm.” Trình Mộ chậm rãi nói.
“Anh nói Diệp Như Thìn?”
“Nếu không thì ai?”
“Em và anh ta có giống trẻ con và kẹo không?” Thẩm Hy Mạt một tay chống cằm, mặt tư lự.
“Hả?” Trình Mộ không hiểu, “Nói thế là sao?”
“Anh ta là đứa trẻ con, em là chiếc kẹp trong tay anh ta. Để được kẹo, anh ta bỏ ra rất nhiều công sức, sau khi được rồi rất nâng niu, không muốn ăn. Nhưng một hôm, phát hiện kẹo bị mất, anh ta rất buồn, nhưng tìm không thấy nữa.”
“Là em buông tay trước, anh ấy không có ý bỏ em. Anh cảm thấy em mới là đứa trẻ đó, còn anh ta là kẹo, khi em mất anh ta cũng mất luôn tình chung thủy khi yêu anh ta.”
“Em đánh mất tình chung thủy khi yêu anh ta ư?”
Thẩm Hy Mạt cúi đầu, chăm chú nhìn mặt bàn sáng bóng, ngón tay lặng lẽ di trên cuốn thực đơn.
Rất lâu mới thong thả nói: “Bất kể ai bỏ ai, hai người muốn ở bên nhau, chỉ có tình yêu thì chưa đủ. Lòng khoan dung, nhường nhịn, tin tưởng mới là giá trị cơ bản của tình yêu, nhưng không phải giá trị tuyệt đối.”
“Vậy theo em giá trị tuyệt đối của tình yêu là gì?”
Thẩm Hy Mạt ngước lên, ánh mắt dõi ra xa, hơi nhíu mày suy nghĩ, lát sau mới nói: “Yêu không có giá trị tuyệt đối, dẫu có cũng chỉ là mỗi bên có một định nghĩa. Giá trị tuyệt đối như vậy, có ý nghĩa gì?”
“Được, đúng như mọi người công nhận, tình yêu không có định nghĩa tuyệt đối.” Trình Mộ nói xong gọi phục vụ, chọn món, ngạc nhiên hỏi Thẩm Hy Mạt, “Hai người đến với nhau, chẳng phải chính vì tình yêu sao? Nếu vì yêu, thì có gì không thể khắc phục? Em có biết, hai người nếu thực sự rất yêu nhau, toàn thế giới sẽ giúp họ.’
“Ờ.” Thẩm Hy Mạt liếc Trình Mộ một cái, sau đó ngoảnh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt phiêu du, mặt tư lự, “Có thể…có lẽ…em không yêu anh ấy nhiều lắm.”
“Nhưng, em có biết, anh ấy trân trọng em thế nào không?” Trình Mộ ngẩng nhìn cô, thái độ hoàn toàn nghiêm túc.
Thẩm Hy Mạt cúi đầu, cặp mi dài như cánh bướm, khẽ rung. Lát sau, ngẩng lên: “Anh không biết sao, anh ấy đã có người đẹp khác rồi.”
Trình Mộ đầu tiên hơi ngớ ra, sau đó bật cười, nhìn Thẩm Hy Mạt như một người lạ: “Không phải em mới quen Diệp Như Thìn một ngày, anh ấy có phải là người đứng núi này trông núi kia không?”
Thẩm Hy Mạt im lặng, mấy giây sau, nói một câu đầy triết lý: “Con người ta sẽ thay đổi.”
“Đúng!” Trình Mộ đàn hai tay vào nhau, ánh mắt thành thật: “Nhưng, em nên biết, đối với em, anh ấy chưa bao giờ thay lòng.”
Thẩm Hy Mạt luôn cho rằng, tình yêu có thời gian bảo hành, giống như đồ ăn để trong tủ lạnh, khí quá thời hạn, sẽ hỏng. Lẽ nào tình yêu của anh đối với cô, bất kể hai người ở đâu, bất kể xa nhau bao lâu, bất kể mỗi người trải qua những thăng trầm tan hợp thế nào, đều sẽ không thay đổi?
Nếu đúng như vậy, có lẽ mùa hè tuyết sẽ rơi ngập đất, mùa đông sẽ là màu xanh đầy sức sống.
Lúc Thẩm Hy Mạt ra về thì đã rất muộn, ánh nắng tàn lơ lửng ngoài cửa kính xe, rọi vào mặt âm ấm. Cô hơi khép mắt, cảm thụ cơn gió nhẹ lướt qua mặt. Não bộ vốn đã để trống, bất ngờ nảy ra một con người bé nhỏ.
Người bé nhỏ: “Thẩm Hy Mạt, nếu anh ấy không có người khác, muốn quay lại, cô có muốn tái hợp với anh ấy không?”
Thẩm Hy Mạt: “Anh ấy muốn sao là được vậy ư? Làm gì có chuyện.”
Người bé nhỏ: “Anh ấy tốt thế, tại sao cô từ chối?”
Thẩm Hy Mạt: “Trong thế giới tình cảm, không phải cần người tốt, mà người phù hợp.”
Người bé nhỏ: “Hai người từng chung sống rất hòa hợp, lẽ nào không phù hợp?”
Thẩm Hy Mạt: “Tôi từng yêu anh ấy, anh ấy từng yêu tôi. Tình yêu như vậy là phù hợp ư?”
Người bé nhỏ: “Trong cuộc đời buồn tẻ, hiếm tình người. Nếu để vuột mất anh ấy, cô không thấy tiếc ư?”
…
Thẩm Hy Mạt mở bừng mắt, lắc lắc đầu, xua đuổi người bé nhỏ. Cảm giác đầu nặng trịch, rối tung, như bên trong có một khu rừng um tùm cỏ dại, lan mãi không biết đến tận đâu.
Thời gian trôi vùn vụt, thoáng chốc đã lại đến thứ Sáu, Trịnh Gia Vũ gọi điện cho Thẩm Hy Mạt nói, nhà hàng của gia đình anh làm ăn rất khá, để động viên mọi người, công ty quyết định tổ chức bữa chiêu đãi, hỏi cô có muốn tham gia bữa tối miễn phí này không.
Thẩm Hy Mạt lấy lý do bận làm thêm, từ chối.
Không ngờ Trịnh Gia Vũ vẫn nài: “Bận làm thêm không kịp dự tiệc cũng được, nhưng chương trình karaoke sau tiệc nhất định tham gia, nhé?”
“Thôi, em không phải ca sỹ, mà nếu là ca sỹ sẽ trở thành nhân vật số một của cuộc vui, chiếm mất chỗ của nhân viên công ty anh cũng không hay!” Thẩm Hy Mạt tìm cách từ chối khéo.
“Mọi người không bận tâm đâu, được nghe giọng hát của em là vinh hạnh cho họ rồi. Cứ thế nhé, em làm xong việc tối sẽ qua đón.” Trịnh Gia Vũ nói xong ngắt máy không để cho cơ hội từ chối.
Nghĩ mình đã lâu không đi karaoke thư giãn, nhân cơ hội này thư giãn một chút cũng tốt, vậy là đồng ý.
Thẩm Hy Mạt được Trịnh Gia Vũ tháp tùng dến nhà hàng KTV Hoàng Gia.
Căn phòng chìm trong ánh điện lờ mờ, ca khúc vui nhộn “Hỷ sa sa” ai đó đang hát đã vang khắp phòng.
Thẩm Hy Mạt vừa bước vào, đã có người hô lên: “Gia Vũ, đây không phải cô bạn anh dẫn đến lần trước!”
Thẩm Hy Mạt đứng bên mỉm cười.
Trịnh Gia Vũ kéo cô đến bên anh, giới thiệu với đồng nghiệp: “Đây là Thẩm Hy Mạt.” Sau đó giới thiệu mọi người với cô.
Thủ tục chào hỏi, giới thiệu cón chưa kết thúc, có người đã hét to: “Bạn gái của sếp tổng phải không?”
Cả phòng hò reo ầm ĩ.
Mọi người nhiệt tình với chủ đề này như vậy, khiến Thẩm Hy Mạt xấu hổ đỏ mặt.
Sau khi cô ngồi xuống cạnh Trịnh Gia Vũ, một cô gái trẻ rất xinh ngồi bên cô vội nói: “Hy Mạt, cứ gọi tôi là Tiểu Nhu.” Sau đó, ghé tai cô hỏi: “Người thường xuyên ăn cơm với sếp Trịnh ở nhà hàng chúng tôi chính là cô sao?”
“Có lẽ sếp Trịnh không chỉ thường xuyên ăn cơm với một mình tôi!” Thẩm Hy Mạt trả lời, không hề biết cô gái mà cô ta nói chính là mình.
“Sếp Trịnh rất bận, nhưng chỉ người đó thường xuyên ăn cơm với anh ấy.” Tiểu Nhu nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, cô gái đó chính là cô.”
“Hình như cô có ý với sếp Trịnh?” Thẩm Hy Mạt hỏi.
“Hả?” Tiểu Nhu ngây ra, không ngờ bị hỏi khó như vậy.
“Nếu không, sao cô biết rõ sếp ăn cơm với ai!” Thẩm Hy Mạt mỉm cười.
Tiểu Như im bặt, không biết nói sao.
Nhạc trong phòng lúc vui nhộn, ồn ào, lúc hơi buồn. Thẩm Hy Mạt ngồi một mình trong góc vắng, vừa ăn hoa quả, vừa nghe hát, nhìn có vẻ rất thoải mái.
Lát sau có người dến cạnh cô, giọng nhẹ nhàng nhưng cuốn hút: “Đừng tưởng trốn vào đây là anh không tìm thấy em.” Ánh mắt đó rất đỗi dịu dàng.
Thẩm Hy Mạt đang cầm quả dâu tây đưa lên miệng, chợt sững ra.
Không thể không thừa nhận, Trịnh Gia Vũ lúc này dịu dàng hơn bao giờ hết, ánh mắt trong như đầm nước.
“Anh không đến em đã tưởng bị anh bỏ quên.” Thẩm Hy Mạt nói đùa, vừa ăn dâu tây vừa nói, “Một mình cũng hơi buồn.” Lúc này, ánh đèn mờ đỏ càng làm hai má cô dậy hồng, đôi môi mọng dính nước dâu tây càng đỏ tươi quyến rũ.
Trịnh Gia Vũ ngơ ngẩn nhìn.
Xung quanh ồn ào là thế, Thẩm Hy Mạt vẫn cảm thấy thế giới của mình đột nhiên tĩnh lặng, tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ còn ánh mắt long lanh đó.
Anh nhìn quá lâu, mặt cô càng đỏ, may ánh đèn hơi mờ, có lẽ anh không nhận ra sự bối rối của cô.
Thẩm Hy Mạt vô thức cụp mắt, đanh định xiên một miếng dưa vàng trong đĩa, bỗng giật mình, ngẩng lên, Trịnh Gia Vũ giơ tay sờ trán cô.
“Không đau nữa chứ?” Đầu ngón tay anh di dịch trên vết thương, cảm giác âm ấm.
Thẩm Hy Mạt hơi ngả ra sau, né tránh, lúng túng mỉm cười: “Khỏi hẳn rồi.“
”Hình như vẫn còn sẹo mờ.” Trịnh Gia Vũ lấy trong túi ra hộp thuốc nhỏ, “Ngày bôi ba lần, bôi đúng giờ sẽ không để lại sẹo.”
Thẩm Hy Mạt cầm hộp thuốc, ngước nhìn anh, cười: “Lần đầu tiên xót xa phụ nữ thế sao?” Cô nói như vô tình buột miệng, không có ý ám chỉ bản thân.
Ánh mắt Trịnh Gia Vũ bừng sáng, miệng cười ấm như ánh nắng ngày đông, “Em cảm thấy thế à?”
“Không biết.” Thẩm Hy Mạt lắc đầu.
Phản ứng của cô rõ ràng ngoài dự đoán của Trịnh Gia Vũ, Trịnh Gia Vũ trở nên sôi nổi: “Bất kể có phải lần đầu không, nhưng chỗ này chưa bao giờ thôi nhớ em.” Rồi cầm tay cô đặt lên ngực mình.
Lúc chạm tay vào ngực anh, đã nhận thấy tim anh đập dồn, rất mạnh, tim cô bất giác khẽ rung.
Thẩm Hy Mạt vô thức rụt tay về, đang lúng túng không biết ứng phó thế nào, thì ai đó hô lên: “Bài này Hy Mạt chọn phải không?”
Người nói chính là Tiểu Nhu. Lúc này đang cười cười nhìn cô.
Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên, ở đây cô là khách, chỉ ngồi thưởng thức các giọng ca nghiệp dư của chủ nhà, không tham dự, sao lại là cô chọn bài hát ấy?
“Không phải tôi.” Thẩm Hy Mạt xua tay.
Mọi người dồn mắt vào cô, ào lên: “Hy Mạt chưa hát nhé, mau hát một bài đi!”
“Bài này đi, bài này rất hay!”
Thẩm Hy Mạt biết mình không thể thoái thác, không hát sẽ làm mọi người mất hứng, làm mất mặt Trịnh Gia Vũ. Nhưng nếu hát, cô lại chưa nghe bài này bao giờ, cũng hơi khó. Đang bối rối, Trịnh Gia Vũ đã đứng lên, cầm míc, nói với mọi người: “Nếu Hy Mạt đã chọn bài này, hay là để tôi hát.”
“Tốt quá, tốt quá! Sếp Trịnh hát cũng thế.” Có người vỗ tay hô to.
Trịnh Gia Vũ vốn có giọng hát rất hay, nhưng không ngờ anh có thể hát hay đến thế, dường như không khác ca sỹ chuyên nghiệp là bao.
“Một đời yêu, một đời nhung nhớ, nguyện chờ em…chờ em. Nụ hôn ai như suối nguồn ấm áp, ấm lòng ai mỗi lúc đêm về…” Trịnh Gia Vũ hát rất truyền cảm, cả phòng im phắc lắng nghe.
Lúc này, Thẩm Hy Mạt mới ngắm kỹ anh. Chiếc sơ mi màu xanh nước biển khiến anh trông càng bảnh bảo. Đèn trần lung linh tỏa xung quanh như dòng sông sao, còn anh là vì sao sáng nhất, đứng giữa dòng.
Thẩm Hy Mạt đang ngây người nhìn, đột nhiên bắt gặp ánh mắt anh, tức thì như có luồng điện chạy qua tim.
“Tôi tặng Hy Mạt bài hát này.” Hát xong, Trịnh Gia Vũ nhìn về phía Thẩm Hy Mạt.
Nếu bài hát làm Thẩm Hy Mạt hơi ngượng trước mặt mọi người, thì tiếc mục tiếp theo càng khiến cô xấu hổ không biết chui vào đâu.
Trịnh Gia Vũ hát xong, đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt, mọi tiếng ồn đều dừng đột ngột. Thẩm Hy Mạt cảm thấy rất lạ, không hiểu tại sao lại mất điện? Chẳng lẽ đường điện có sự cố?
Có ánh lửa lập lòe phía xa, nguồn sáng duy nhất đó càng nổi bật trong bóng tối.
Sau đó, một giọng hát vang bên tai cô “Happy Birthday to you…”
Đây là một tiết mục cảu cuộc vui hôm nay ư? Đồng nghiệp của Trịnh Gia Vũ có ai sinh nhật chăng? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.
Nhưng không ngờ, chiếc bánh ga tô lại được đẩy đến trước mặt cô.
Nếu không phải chính miệng Gia Vũ nói ra, Thẩm Hy Mạt đã quên hôm nay là sinh nhật cô theo âm lịch.
“Thổi nến, nói điều ước đi!” Có người hét.
Thẩm Hy Mạt ngẩng nhìn Trịnh Gia Vũ, đôi mắt như hai vùng nước long lanh.
“Cảm ơn!” Cô khẽ nói.
Để phá vỡ không khí này, Thẩm Hy Mạt chấp tay, nhắm mắt nói điều ước, sau đó thổi từng cây nến.
Thì ra, anh không quên sinh nhật cô. Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ. Cả người chìm nghỉm trong biển bông mềm mại.
Mấy ngọn đèn trong phòng bừng sáng, có người đề nghị nhân vật chính cắt miếng bánh đầu tiên.
Thẩm Hy Mạt đón chiếc dao người bên cạnh đưa, từ từ cắt bánh.
Cuộc vui này Trịnh Gia Vũ vốn dành cho nhân viên, giờ Thẩm Hy Mạt lại biến thành nhân vật chính, quả thực là một bất ngờ sung sướng.
Thẩm Hy Mạt cắt bánh xong, định đi vào toilet rửa tay, nhưng bị Trịnh Gia Vũ túm lại, hỏi: “Em định đi đâu?”
“Vào toilet.” Nói xong mới được “phóng thích”.
Sau khi rửa t ay bước ra, lấy hộp mỹ phẩm trong ví, dặm qua phấn trên mặt, đang định gập hộp, thì một khuôn mặt quen thuộc thoáng hiện trong gương.
Mùi rượu, hòa với mùi hơi quen thuộc, phảng phất bao quanh cô.
Thẩm Hy Mạt chậm rãi cất hộp mỹ phẩm, chuẩn bị bỏ đi, anh bỗng nói: “Ai tuyên bố nhan sắc mình chim sa cá lặn, không cần bất cứ mỹ phẩm gì?”
Thẩm Hy Mạt đứng yên, hơi ngẩng mặt nhìn Diệp Như Thìn, nói: “Phụ nữ ai chẳng thích đẹp, không bao giờ hài lòng với nhanh sắc của mình.”
“Vậy…” Diệp Như Thìn nhếch mép, cười nhạt: “Vì nhìn thấy tôi nên em mới đi trang điểm?”
“Anh đừng ảo tưởng thế.” Thẩm Hy Mạt lại lấy hộp mỹ phẩm trong sắc, rút thỏi son, tô lại môi, da cô vốn đã trắng muốt, môi đỏ tươi khiến khuôn mặt càng long lanh, như giọt sương sớm đọng trên lá cây. Tô xong môi, cô nhìn thẳng vào Diệp Như Thìn nói: “Anh có thể nghĩ, tôi làm thế là vì anh cũng được.”
“Nếu không, còn có thể vì ai?” Diệp Như Thìn hình như khôkg nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Thẩm Hy Mạt, giọng nói vẫn trầm như mọi khi.
“Về tình cảm anh không có tiến bộ gì hết, chỉ có vô địch mặt trơ.” Thẩm Hy Mạt quay người bỏ đi thẳng.
Diệp Như Thìn đuổi theo, nắm tay cô, đi đến cuối hành lang.
“Anh muốn gì?” Thẩm Hy Mạt bực bội hất ra.
“Nhắn tin cho em, tại sao không trả lời?” Diệp Như Thìn hỏi nhỏ.
“Đổi số máy rồi.” Thẩm Hy Mạt kìm chế phẫn nộ, cũng nói nhỏ.
“Tại sao không nói với tôi?” Diệp Như Thìn cao giọng, ánh mắt đầy phẫn nộ buộc người ta phải chú ý.
Nếu còn một chút xíu quan tâm đến anh, thì khi đổi số máy, Thẩm Hy Mạt cũng không đến nỗi không nói với anh. Cô đã làm anh quá thất vọng. Dù từng yêu nhau, cuối cùng cô ấy đãn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.
Thẩm Hy Mạt hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Diệp Như Thìn, rất lâu rất lâu mới từ từ mở miệng, hình như dốc hết can đảm, băn khoăn hỏi: “Lẽ nào anh vẫn lưu luyến chưa quên được tôi?”
Diệp Như Thìn lạnh lùng hừ một tiếng, mặt lạnh tanh nhìn cô: “Người tôi lưu luyến chưa quên là em ngày trước, chứ không phải em bây giờ.”
“Nếu vậy, tại sao anh lại lo lắng như thế khi tôi bị thương, tại sao sinh nhật tôi còn tặng quà, tại sao còn đưa tôi đi xem sao băng, tại sao lại hôn tôi?” Thẩm Hy Mạt nói liền một hơi.
“Những cái đó có thể nói lên điều gì?” Diệp Như Thìn cười nhạt, rồi nói tiếp: “Lẽ nào em tưởng tôi vẫn còn yêu em thật?”
“Nếu anh không còn yêu tôi nữa, thì tôi cảm tạ anh lắm lắm.” Thẩm Hy Mạt nói xong, nhìn thấy tia ám lạnh lóe trong mắt Diệp Như Thìn, liền quay đi, không muốn nhìn nữa, lát sau dường như nhớ ra điều gì, hỏi: “Nhắn tin cho tôi có chuyện gì không?”
“Không.” Diệp Như Thìn dửng dưng đáp.
Đúng lúc đó, một giọng nữ quen thuộc vọng đến. Thư Hàm đi đến trước mặt Diệp Như Thìn, điềm nhiên khoác tay anh, mắt nhìn anh âu yếm: “Ồ, thì ra anh ở đây.”
Diệp Như Thìn hơi sững ra, cau mày hỏi: “Đã nghe thấy những gì?”
Thư Hàm không đáp, nhìn Thẩm Hy Mạt, chìa tay tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là Thư Hàm.”
“Chào cô, tôi là Thẩm Hy Mạt.” Vì phép lịch sự tối thiểu, Thẩm Hy Mạt bắt tay cô ta, trước khi buông ra, không hiểu sao cô ta bóp tay cô một cái. Thẩm Hy Mạt nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt đoan trang, tao nhã của cô ta vẫn đọng nụ cười.
“Thẩm tiểu thư.” Thư Hàm trịnh trọng nhìn Thẩm Hy Mạt, thong thả nói: “Nếu anh ấy vẫn lưu luyến chưa quên cô thì anh ấy đã không đến với tôi.”
Một viên đá ném xuống nước dấy lên bao gợn sóng, Thẩm Hy Mạt dường như có thể nghe thấy tiếng đổ vỡ trong lòng.
“Không phải em mới quen Diệp Như Thìn, anh ấy có phải hạng người đứng núi này trông núi nọ không?” Lời nói của Trình Mộ một lần nữa vang bên tai Thẩm Hy Mạt.
Từ sau khi Trình Mộ nói với cô câu đó, Thẩm Hy Mạt suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã tự thuyết phục được bản thân Thư Hàm không phải là bạn gái của Diệp Như Thìn. Nhưng hôm nay, xem ra cô đã nhầm, nhầm tệ hại.
Dù cô có tin lời Trình Mộ, tin Diệp Như Thìn, nhưng hiện thực đã giáng cho cô một đòn đau. Đôi mắt rốt cuộc đã không đánh lừa được cô.
Như thế cũng tốt, sau khi chia tay, mỗi người vốn dĩ nên có một cuộc sống riêng, còn cô càng không nên cho phép mình giẫm vào vết xe đổ.
Nhưng tim lại đau thắt, trong tích tắc, cơn đau đã lan khắp lồng ngực.
Thẩm Hy Mạt cố kiềm chế, thản nhiên nói với Thư Hàm: “Phải đấy, cho nên anh ấy đối tốt với cô thật, chẳng có việc gì cũng đến tìm tôi, gặp rồi còn nhất định không cho tôi đi, liên tục gọi điện, nhắn tin…”
“Nói hết chưa?” Diệp Như Thìn thô bạo ngắt lời cô, ánh mắt khiến người ta ớn lạnh.
“Mặc kệ cô ta, mình đi thôi.” Thư Hàm khoác tay Diệp Như Thìn, dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô.
Trở về phòng KVT, Thẩm Hy Mạt đã hoàn toàn mất hứng, không muốn chọn bài, càng không muốn hát, chỉ liên tục uống bia, hết cốc này đến cốc khác.
Cô không biết mình đã uống bao nhiêu cốc, chỉ cảm thấy mắt hơi nóng. Tiếng nhạc đinh tai quay cuồng xung quanh, nhưng cô giống như ngồi uống một mình trong một thế giới khác.
Không biết bao lâu, bên tai bỗng không còn tiếng ồn ào nữa, yên ắng như đường phố về đêm, còn cô không đi một mình, có người dịu dàng nói bên cạnh: “Lúc còn rất trẻ, chúng ta thường thích những sự lãng mạn, ồn ào, nhưng thời gian trôi qua, chúng ta sẽ phát hiện, một tình yêu tốt đẹp không nhất thiết phải lãng mạn tuyệt vời, mà là sự gắn bó êm đềm, dài lâu, giống như cùng với người mình yêu ngắm dòng nước nhỏ chảy đều đều. Thế giới thật bao la, người từng yêu ta rất nhiều, người ta yêu cũng không chỉ có một, nhưng chỉ có một người có thể khiến ta được là chính mình một cách thoải mái, có thể chấp nhận những cái chưa hoàn mỹ của ta, nhất là có thể cùng ta đi hết chặng đường đời còn lại.” Anh dừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Người đó, đã xuất hiện trong cuộc đời của anh.”
Trịnh Gia Vũ đứng bên cạnh bức bình phong, đăm đăm nhìn Thẩm Hy Mạt, rồi chầm chậm bước đến gần cô.
Thẩm Hy Mạt kinh ngạc, thầm nghĩ: Lẽ nào người mà anh ấy nói chính là mình?
Cuối cùng Trịnh Gia Vũ dừng lại trước mặt cô.
Mãi đến lúc này, Thẩm Hy Mạt mới chắc chắn tin rằng, người anh vừa nói chính là cô.
Thì ra, bấy lâu nay cô không hề biết, khuôn mặt Trịnh Gia Vũ lại ưa nhìn đến thế, toát ra sức quyến rũ thực sự mê hồn, khiến cô ngơ ngẩn.
“Hãy làm bạn gái của anh!” Trịnh Gia Vũ nói với giọng chân thành, rồi mở chiếc hộp nhung đỏ trên tay.
Ánh sáng từ cái hộp túa ra làm cô hơi chói mắt, Thẩm Hy Mạt nhìn chiếc nhẫn tinh xảo trong đó, tim bỗng đập thình thịch.
Không phải lần đầu cô được tỏ tình, nhưng được tỏ tình trước mặt đông người thế này, thì đây là lần đầu, Thẩm Hy Mạt xấu hổ, mặt bỗng đỏ bừng.
Có lẽ mình nên đoạn tuyệt hẳn với quá khứ, tạm biệt con người ngày xưa của mình, không nên lưu luyến người trong ký ức nữa.
Cô biết, sau khi chia tay với Diệp Như Thìn, mỗi người nên có cuộc sống riêng, không nên có bất kỳ vương vấn nào nữa. Cô biết, dù anh qua lại với ai, yêu bao nhiêu người nữa, cũng không còn bất cứ liên quan gì đến cô. Cô cũng biết, cho dù họ có gặp lại, cũng không thể quay về ngày xưa…nhưng, tại sao, muốn rời xa anh, lòng lại xót xa? Về sau, lại nghĩ, có lẽ cô đau lòng, không phải vì họ không thể đến với nhau, mà bởi vì cô cứ lưu luyến mãi con người mình ngày xưa.
Thẩm Hy Mạt không muốn tiếp tục lưu luyến nữa, dẫu chỉ một ngày.
Hôm nay, lời tỏ tình của Trịnh Gia Vũ giống như một cơn mưa đúng lúc, tưới lòng cô đang khô hạn.
Khi Thẩm Hy Mạt nói “Vâng” thì cô đã biết từ này cô và Diệp Như Thìn sẽ không còn bất kỳ liên quan nào nữa.
Khi Trịnh Gia Vũ đưa cô về nhà thì đêm đã khuya, trời vào thu se se lạnh.
Họ đứng dưới khu nhà tầng, Thẩm Hy Mạt ngẩng mặt, nói “Cảm ơn”. Anh không đáp lại bằng câu khách sáo, “Không có gì” mà bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đi dạo với anh một lát nhé?”
Lần tỏ tình vừa rồi có thành công hay không, Trịnh Gia Vũ chưa dám chắc, may cô nhận lời, anh cũng đỡ bẽ bàng trước mọi người, lòng cũng vui vui. Niềm vui đó vẫn đang kéo dài đến lúc này, anh muốn ở bên cô, dù chỉ vài giây.
Lúc này, xung quanh rất yên tĩnh, nghe rõ tiếng gió xào xạc lùa qua lá cây. Bắt gặp ánh mắt phân vân của cô, anh nói: “Không muốn đi cũng không sao…”
Thẩm Hy Mạt vội ngắt lời, “Được, em đi với anh.”
Họ lặng lẽ đi dọc con đường, đi mãi, không ai nói gì. Đến chỗ rẽ, Thẩm Hy Mạt chỉ sang phải, nói: “Rẽ vào đây, em đưa anh đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“À…” Thẩm Hy Mạt suy nghĩ, “Một nơi rất bí hiểm.”
Khi bị đưa đến một ngọn núi giả, xinh xắn, vắng người, Trịnh Gia Vũ rất kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Có gì độc đáo không?”
Thẩm Hy Mạt dẫn anh lần theo các bậc nhỏ lên núi, đến bậc trên cùng, đột nhiên chân bước hụt, cô hét lên. May Trịnh Gia Vũ kịp thời đỡ được.
Thẩm Hy Mạt bị một phen hết hồn, mãi mới bình tĩnh lại, ngoảnh nhìn xuống dưới, vẫn thấy sợ. Ôi, nếu chẳng may lăn xuống, hậu quả không biết thế nào!
Lúc này, Thẩm Hy Mạt mới nhận ra, mình đang trong vòng tay Trịnh Gia Vũ, anh vẫn ôm thắt lưng cô, qua lớp áo sơ mi mỏng, cô cảm thấy rõ hơi ấm từ bàn tay anh.
“Đi phải cẩn thận chứ, ngã thì sao?” Giọng Trịnh Gia Vũ rất nhẹ nhàng, hơi ấm phả qua tai cô.
Mặt chợt nóng đỏ, cô luồn khỏi tay anh, đi lên đỉnh núi, ngẩng nhìn trời, một vầng trăng trong như ngọc treo cao, tỏa ánh sáng dịu dàng.
“Sao lại đưa anh đến đây?” Trịnh Gia Vũ bước đến bên cô, hỏi.
Ở đây chẳng có gì bí hiểm như cô nói, rất vắng, quanh núi mọc đầy hoa dại, hình như lâu lắm không có người cắt tỉa.
Thẩm Hy Mạt nhìn ra xa, ánh mắt chợt mơ màng, lát sau mới nói: “Hồi nhỏ, mỗi lần có chuyện không vui em lại đến đây, về sau, mỗi khi phải quyết định một vấn đề quan trọng em đều đến đây. Bởi vì, ở đây em có thể bình tâm, lắng nghe tiếng lòng mình.”
“Vậy thì đây có thể coi là nơi thu nhận tâm sự của em.” Trịnh Gia Vũ nhận xét.
“Có lẽ.” Đứng trên đỉnh núi, Thẩm Hy Mạt đã cảm thấy hơi lạnh thấm vào da thịt bất giác vòng chéo hai tay ôm vai, một tư thế quá đáng yêu.
Trịnh Gia Vũ liền cởi áo ngoài, choàng lên người cô. Thẩm Hy Mạt hơi ngẩn ra, ngước nhìn anh, cười bối rối: “Anh mặc đi.”
Mặc dù từ khi nhận lời tỏ tình của anh, cô biết, quan hệ của họ đã khác, nhưng hơi ấm bất ngờ từ chiếc áo, vẫn khiến cô bàng hoàng.
Chưa kịp từ chối, tay đã bị anh nắm chặt.
“Mặc vào, bị cảm là thiệt đấy.” Trịnh Gia Vũ lại choàng áo lên vai cô, rồi lại nắm tay cô.
Đối với Thẩm Hy Mạt, hơi ấm này như đã bị lãng quên từ lâu, nay bất chợt trở lại giống như chạm vào sợi tơ tận đáy lòng cô, làm nó rung lên.
Cô hơi ngước nhìn, Trịnh Gia Vũ vẫn nét mặt bình thản, khóe miệng tươi, hơi nhếch, rất đẹp.
“Từ nay, nếu có gì không vui, em có thể chia sẻ với anh.” Trịnh Gia Vũ xoa tay cô, nhìn cô âu yếm, “Nếu em bằng lòng, anh có thể là nơi thu nạp tâm sự của em.”
Ánh mắt anh quá sáng, chưa chan hy vọng, Thẩm Hy Mạt không dám nhìn.
Lúc này, cô không sợ trời đột nhiên đổ mưa, không sợ núi đột nhiên sụt lở, cũng không sợ ngày tận thế ập đến, nhưng sợ mình sẽ chìm nghỉm trong ánh mắt đó.
Sau đó, họ đều yên lặng.
Trước khi xuống núi, Thẩm Hy Mạt nhận được một cái hôn bất ngờ của anh, nóng bỏng in lên trán cô.
Đêm đó, Thẩm Hy Mạt trằn trọc mãi không sao ngủ được, trong đầu vẫn là vầng trăng ngần treo cao và đôi mắt êm như nước của Trịnh Gia Vũ lúc hôn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...