Hội trưởng đại nhân một đêm không ngủ, chạy từ phụ bản này sang phụ bản khác đến tận 12:30; Bánh Bao còn muốn thu thập, lấy quặng, hái cỏ linh tinh nhưng cuối cùng cũng nghe lời anh mà offline đi ngủ. Anh bắt cô đi ngủ nhưng bản thân lại không ngủ được, lại ngồi viết bản tự động thu thập cho game.
Viết một cái là viết đến rạng sáng, anh thận trọng dùng nick nhỏ, chỉnh số liệu rồi đi ngủ.
Bánh Bao không có tiết buổi chiều, hơn 11h qua thì anh chưa dậy. Cửa phòng không khóa, cô đẩy cửa vào thì phát hiện anh vẫn đang ngủ. Bánh Bao rất mừng, thật ra, một đêm không gặp, cô rất nhớ anh, nghĩ đến cái gọi là gắn bó không rời, có lẽ chính là cái này.
“Mặt trời chiếu đến mông sư phụ rồi” – Cô cúi xuống gọi, hội trưởng đại nhân kéo đầu cô xuống, hôn cô một cái. Bánh Bao cười khanh khách, hôn lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ở khóe môi. Hội trưởng đại nhân tặc lưỡi, cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi, lại kéo cô xuống hôn, vì thế tự nhiên lại thành hôn sâu.
Bánh Bao nằm lên ngực anh, cô cảm thấy ngực anh thật dày và rộng; hội trưởng đại nhân lại không thể thuần khiết như cô…anh cảm thấy được bộ ngực mềm mại của cô cọ cọ vào người mình. Hôm nay cô mặc chiếc áo cổ sen tay bồng màu trắng, còn có chiếc váy denim xanh không tay mềm mại, cả người tươi mát trẻ trung.
Gắn bó triền miền một trận, anh đột nhiên xoay người đặt cô xuống dưới; thương dài đã lên, Bánh Bao cũng cảm thấy được tính công kích của anh nhưng không hề phản kháng. Anh hôn cô kịch liệt đến khi gương mặt cô hồng như bôi son lên, đôi mắt ẩm tầng hơi nước, cánh tay cô vòng qua cổ anh, cả người chỉ thiếu điều bị anh nhấm nháp sạch.
Hội trưởng đại nhân cảm thấy khả năng tự kiểm soát của mình sụt giảm nhanh chóng, MP và HP tụt vèo vèo; lúc này anh chỉ mặc chiếc quần đùi lanh và chiếc quần chữ T bó sát, quá mỏng không thể che chắn được vũ khí mạnh mẽ của anh. Anh theo bản năng áp sát vào đùi cô, cô hừ nhẹ một tiếng, vùi mặt vào ngực anh.
Đạn đã nạp, bia ngắm cũng sắp đổ, hội trưởng đại nhân lại quyết định không bắn súng. = =
Anh xoay người nằm về phía bên kia giường, buông móng vuốt khỏi bia. Bánh Bao nhìn anh, anh ra vẻ không có gì: “Anh đói rồi, trưa ăn gì?”
Bánh Bao vẫn đỏ mặt: “Hôm qua em mua tôm để trong chậu, ăn tôm lưu đoạn (2) nhé?”
Hội trưởng đại nhân thế nào cũng được: “Ừ”
Vì thế cô tiếp tục đỏ mặt đi làm cơm, hội trưởng đại nhân thay đồ rồi vào toilet rửa mặt, thuận tiện tắm nước lạnh để giải quyết vấn đề của mình.
Tắm rửa xong, hội trưởng đại nhân mở máy tính xem nick nhỏ kia của mình, sau đó chỉnh sửa lại những số liệu cần thiết; Bánh Bao nấu cơm trong bếp, anh gọi: “Hôm nay quán bar của Vương Bận kỷ niệm ba năm kể từ khi khai trương, buổi tối có hoạt động, anh định đi một lúc, em có muốn đi không?”
Bánh Bao hơi do dự, cô thật sự không hợp với circle của anh: “Em…không đi được không?”
Anh cũng không ép: “Được. Vậy đừng có đi lung tung đấy”
“Vâng”
Ăn cơm trưa xong, hội trưởng đại nhân thay giày ở huyền quan để ra ngoài, Bánh Bao đưa túi cho anh: “Buổi tối anh sẽ về muộn à?”
“Không về sớm được đâu” – Anh đi giày – “Kiểu gì cũng bốn năm tăng, đừng chờ anh, tối ngủ sớm nhé”
“Em về ký túc xá, mai quay lại”
Hội trưởng đại nhân cầm túi: “Sao thế, không thích ở đây à?”
Bánh Bao lắc đầu, cô sợ bị Lôi Lôi MM mách, bịa bừa ra lời nói dối: “Lôi Lôi rủ em đi dạo phố”
Anh thoải mái: “Ngày mai em tan học thì anh qua đón em”
Bánh Bao gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tan học em tự qua”
Kỵ xe máy đã chuẩn bị chương trình từ từ vài ngày trước. Anh ta rất hào hứng, hội trưởng đại nhân được mời đến để xem dàn nhạc và ca sĩ anh đã thuê, đương nhiên đắc ý nhất tối nay là ba vũ công hàng đầu, nhìn thôi đã thấy bốc lửa… = =
Hội trưởng đại nhân khóe miệng run rẩy nhìn vũ công, một lần nữa kiểm tra cẩn thận lại danh sách các tiết mục, sắp xếp lại tên tuổi khách mời một lần. Để tạo không khí cho buổi diễn, bốn phía sân khấu được bao bởi một vòng lửa, còn có đường dẫn nhiên liệu tạo lửa. Hội trưởng đại nhân nhìn qua một hồi: “Bỏ đi, như thế không khí bên trong cũng không ổn, còn đốt lửa nữa, nhiều người uống rượu, không an toàn”
Chủ quán bar hơi tiếc, dù sao cũng là kiệt tác mấy ngày công lao suy nghĩ của anh ta: “Anh Hán à, cái đó tăng cảm xúc, hơn nữa chỉ bật 2 phút thôi, chắc không sao đâu”
Hội trưởng đại nhân chỉ lắc đầu, không biết có phải do lớn tuổi rồi hay không, phong cách làm việc của anh đã khác trước kia rất nhiều, có xu hướng bảo thủ trầm ổn: “Bảo biên đạo múa sử dụng hiệu ứng ánh sáng đi, tuy không kích thích bằng nhưng an toàn hơn”
Kỵ xe máy đành chỉ huy người đi đổi, bên cạnh có cô vũ công phả khói thuốc cười anh: “Anh Bân, anh có ý kiến gì không?”
Anh lơ đễnh: “Đi đi đi, ý của anh Hán là ý của tôi”
“Sao anh cứ như kiểu lời nào cũng là mệnh lệnh thế, nhìn anh ta đen thui”
“Đen thui?” – Kỵ xe máy liếc mắt xem thường, cố ý huých vào nơi phồng lên – “Sao lại đen biết không? Thời gian anh ấy dẹp loạn cô chả là cái gì, có khi còn chưa mọc răng. Kim cương vương lão ngũ, cô biết không? Cô mà thông đồng với anh ấy cô phát tài luôn”
Đối phương rũ rũ mẩu thuốc lá, bước vào hậu trường.
Mãi đến 7h30 tối hoạt động của bar mới chính thức bắt đầu. Hội trưởng đại nhân và những người quen ngồi ở một khu gần sân khấu. Trên bàn, chiếc bát ngọc lưu ly đựng nước trong vắt đến một nửa, bên trong có chiếc thuyền lá sen khéo léo chở chiếc nến dập dềnh trên mặt nước. Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc heavy metal ầm ĩ. Ánh đèn thay đổi dần, sau đó đột nhiên trở nên rực rỡ.
Hội trưởng đại nhân ngồi chưa lâu, sợ có người phá rối, anh gọi lão Ngũ đến hỗ trợ kiểm tra, mình và Vương Bân thì đi tiếp khách từng bàn. Anh làm người vốn hào sảng hào phóng, nhân duyên rất tốt. Tất nhiên, bạn có thể tưởng tượng rằng nếu mối quan hệ của bạn không ổn, nay cảnh sát đến kiểm tra một lần, mai lại quay lại kiểm tra định kỳ một lần, ngay cả khi bạn chẳng làm gì sai thì bạn cũng chẳng kinh doanh nổi.
Vì vậy, duy trì các mối quan hệ này là rất cần thiết.
Hội trưởng đại nhân đi một vòng, kính rượu mời thuốc đầy đủ cả, đến khi quay về bàn thì phát hiện bên cạnh Kỵ xe máy có một cô gái trẻ xinh đẹp hấp dẫn. Anh nhận ra đây là vũ công chính của Vương Bân hôm nay, cũng mỉm cười theo lệ nâng chén với cô. Đối phương lại tới gần anh, cười duyên dáng rồi chạm cốc; khi cô gái xuất hiện, người mặc bộ vũ y đỏ bó sát, cổ áo khoét rất thấp, chỉ cần hơi cúi xuống là người khác có thể nhìn thấy cái gì đó trong lớp vải mỏng, bên dưới mặc quần đùi, lộ ra cả ¾ đùi. Dáng người thì khỏi phải nói, cái eo thon nhỏ kia chẳng chịu nổi một cái xiết.
Anh hút điếu thuốc Vương Bân đưa, trong không khí mùi khói thuốc thơm nồng, anh nhìn cô gái qua làn khói mỏng màu lam biến đổi màu theo ánh đèn.
“A Hồng, đến cô” – Bên ngoài có người gọi cô gái, cô lên tiếng, quay lại nắm tay anh, hút luôn điếu thuốc Phù Dung Vương (1) anh đã hút được một nửa, sau đó mị hoặc phả ra vòng khói về phía anh; ở khoảng cách gần như vậy, anh thậm chí có thể nhìn thấy ánh đèn xanh lấp loáng trong đôi mắt của cô gái.
Cô xoay người lên sân khấu biểu diễn, hội trưởng đại nhân vẫn tiếp tục hút thuốc, cầm ly rượu đi mời những đơn vị liên quan. Thỉnh thoảng liếc mắt lên sân khấu, điệu nhảy và dáng người của cô gái này đều rất nóng bỏng, ánh mắt lại càng nóng hơn, ngay cả Kỵ xe máy cũng phải tự kỷ nói với hội trưởng đại nhân: “Anh Hán, sao chẳng có đứa nào thích em vậy?”
= =|||
Điệu nhảy kéo dài một lúc thì chuyển sang thành múa cột, càng hot hơn, đêm dài như quá ngắn. Vũ công chính ngồi xuống bên vài người, đương nhiên rất được hoan nghênh, cô cũng kính rượu những người xung quanh để tỏ thái độ tôn trọng, sau đó đi về phía hội trưởng đại nhân và ngồi xuống cạnh anh.
Hội trưởng đại nhân ngồi ở góc, người anh vốn to cao nên chỗ trống xung quanh không nhiều, được cái Kỵ xe máy lại lịch sự, kéo ghế lùi ra để cô ta ngồi vào giữa hai người.
“Anh Hán, em kính anh một ly” – giọng nói cô ta mềm mại như nước, hơi thở mềm mại sau khi vận động mạnh, sắc mặt đỏ ửng, trán còn đẫm mồ hôi, Bánh Bao vĩnh viễn cũng không thể tỏ ra trưởng thành quyến rũ thế này. Hội trưởng đại nhân rất đứng đắn nghiêm túc cụng ly với cô ta, chỗ ngồi hơi chật, cô ta lại cố ý sán vào, đùi hai người ép sát vào nhau. Hội trưởng đại nhân vốn không phải người câu nệ – anh cũng chỉ đứng đắn với người tỏ ra đứng đắn mà thôi. Nhưng hôm nay anh lại cố tình tỏ ra đứng đắn, tay chân rất biết điều, không nhúc nhích bậy bạ.
Đương nhiên anh bất động không có nghĩa là người ta không động. Anh đang chơi xúc xắc với vài người cùng bàn thì có bàn tay đặt lên đùi anh, người hội trưởng đại nhân cứng đờ, nhưng lại tỏ ra không có gì, tiếp tục gieo xúc xắc.
“Hahaha, anh Hán, anh chỉ được có 4 điểm, haha” – Kỵ xe máy hớn hở, đổ ba con xúc xắc, so điểm, anh ta cuối cùng cười không nổi: anh ta chỉ đổ được 3 điểm = =
Hội trưởng đại nhân cũng chẳng để ý đến vẻ tiểu nhân đắc chí của anh ta, cái tay trên đùi kia đã len vào mép trong, ve vuốt qua lớp vải; anh nhấp một ngụm rượu, không từ chối. Vì thế chủ nhân bàn tay được thể tiến lên, kéo khóa quần anh xuống.
Anh ngồi góc khuất, mọi người lại đang chơi hăng say, không ai để ý đến động tác nhỏ của hai người, hoàn cảnh này khiến người ta có thể lờ đi những chuyện kiểu thế. Móng ta cô ta rất dài, cách lớp vải khiêu khích hung khí của anh. Âm nhạc đinh tai nhức óc, mọi người tốp năm tốp ba kéo nhau ra nhảy, cô gái nhảy bốc lửa biến mất dưới ánh đèn rồi đột nhiên xuất hiện, vô cùng sexy.
Anh vẫn tiếp tục ngồi, thuận tiện cho cô ta tiếp tục, nhưng chẳng hiểu sao anh lại nhớ đến Bánh Bao lúc trưa – cô mặc chiếc áo trắng, váy denim xanh, cư xử như một chú cừu nhỏ. Tự nhiên, anh thấy thật bẩn.
*mình thắc mắc là như vậy trước cũng có những lần anh đã abcxyz khi ra ngoài mà không dắt Tiểu Mộc theo đúng k -.-*
Cảm giác này làm anh ngạc nhiên. Theo bản năng, anh thò tay giữ lấy bàn tay đang định xâm nhập vào lớp vải mỏng, trò chơi này anh đã từng chơi rất vui vẻ, mà bây giờ anh tỉnh táo kéo cái tay kia ra, kéo khóa quần lên, tỏ ra không có việc gì: “Tôi đi xem bọn lão Ngũ thế nào”
Sau đó đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi.
*đàn ông hay đàn bà, chơi bời là bình thường, nhưng quyết định quen nhau rồi mà vẫn chơi bời thì thật là buồn nôn. K thích chàng rồi đấy = =*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...