Sau một tiếng rầm đóng chặt cửa, Giang Tịnh Ân càng hoảng, nhưng cô chẳng thể kịp nói gì, Trần Vu Hạo túm lấy thân thể cô vắt lên vai như thể anh đang vác một bao gạo đi vào phòng ngủ.
Ném cô lên giường, cô thì cũng khá tròn người, so với mấy nữ chính xinh đẹp trong phim truyền hình thì cô có xinh đẹp như thế, nhưng mập hơn một chút, nói dễ nghe hơn là có chút da thịt hơn.
Thế mà anh vác cô lên một cách nhẹ tênh, ném cô xuống giường cũng thật dễ dàng.
Đã ném cô lên giường, chuyện gì sắp đến thì Tịnh Ân cũng không thể hiểu được, bởi vì trong tư tưởng của Tịnh Ân.
Vu Hạo sẽ không bao giờ vượt qua giới hạn khi mà cô chưa đồng ý, nói gì đến tình huống cô phản đối quyết liệt như lúc này, cô đinh ninh trong bụng rằng anh sẽ không làm gì quá giới hạn.
Anh chỉ là đang doạ cô một chút thôi, chỉ là đang tức giận cho nên...!Doạ cô một chút!
Giang Tịnh Ân nghĩ như vậy, chống trả với Vu Hạo kịch liệt, nhưng sức lực của cô so với Vu Hạo ví như hạt cát trên sa mạc, vùng vẫy chỉ tổ phí công tốn sức.
Anh nắm níu chiếc váy của Tịnh Ân khiến chúng rách ra thành từng mảnh nhỏ, vải vóc rách rưới rải rác trên giường.
Anh cởi sạch vải vóc trên người Tịnh Ân, lúc da thịt phơi ra ngoài không khí lạnh ngắt, không còn chút lớp phòng vệ nào, ngồi trì trên người cô là Vu Hạo đang cởi ra thắc lưng.
Giang Tịnh Ân mới thật sự cả kinh, hai mắt tròn mở to, cô gái hai mươi lăm tuổi lần đầu đối diện với chuyện nam nữ, sợ đến mặt mày tái miết hỏi ngu một câu.
"Anh...!Anh định làm gì vậy?"
Vu Hạo cởi thắc lưng, kéo xuống đũng quần con lôi ra chính mình thô to, Giang Tịnh Ân nhìn thấy dị vật nam tính, lập tức mặt mũi trắng bệch, thở cũng không dám nữa, hai mắt đỏ hoe mếu máo nhìn anh.
"Anh...!Anh Hạo..."
Bộ dạng mếu máo của cô không làm xiêu lòng anh lúc này, Vu Hạo của đêm đó đã vượt qua giới hạn, anh mặc kệ cô khóc lóc nức nở thế nào, anh cứ chôn vùi thân mình vào nơi êm ái ấm nóng của Tịnh Ân mà tận hưởng.
So với nức nở vì đau của cô thì anh rất thoải mái, vì cơn đau đột phá tầng mong manh ấy là bằng chứng cho việc cô đã thành của anh.
Trần Vu Hạo không thèm dỗ dành cô, anh càng phóng túng hơn cắm rút trong người Tịnh Ân, để cơn đau ấy càng rõ rệt hơn, để cho cô cảm nhận cho rõ giây phút trở thành người phụ nữ của anh.
Giang Tịnh Ân vừa khóc vừa bấu bám vào chiếc ga đệm, cơ thể theo chuyển động của anh mà tưng nảy loạn xạ, mồ hôi túa ra ướt đẫm, thêm những giọt mồ hôi từ trên người anh đổ xuống tách tách trên da thịt.
Cô qua cơn đau, bắt đầu là những cơn khoái lạc đầu tiên của làm chuyện người lớn, Giang Tịnh Ân gần như đánh mất lý trí, rên rỉ khả ái dưới thân Vu Hạo, cuộc hoan hợp dài dẵn cả đêm, giày vò cô từ đau lần đầu đến những cơn khoái lạc vô tận, đến mức gần như đánh mất bản thân, phóng túng theo nhịp điệu của anh.
Cho đến khi phóng túng cũng phải cạn kiệt, Giang Tịnh Ân mềm nhũng trên giường, ga giường xẫm màu vì mồ hôi, giữa hai chân Giang Tịnh Ân là một vũng nhầy nhụa không ngừng rỉ ra chất nhờn.
Ma sát quá lớn và quá nhiều khiến cho nơi hoa mật của Tịnh Ân sưng phù, mỗi cái anh rút ra cắm vào như cái cọc dung nham cắm vào người Tịnh Ân.
Đau đến mức cô mếu máo muốn khóc, nhưng hiện là Tịnh Ân không khóc nổi nữa, cổ họng khàn cả rồi, cắm cắm rút rút rát bỏng nơi sưng phù đau quá, nhưng cơn cao trào khoái lạc do anh cắm rút một lúc liền sẽ đến.
Vừa đau lại vừa khoái, hai cảm xúc đánh úp khiến cho Tịnh Ân bất khả kháng, mày thanh chau chặt nhăn nhó trông thật đau, nhưng gò má lại ửng hồng như ráng chiều phủ trên da thịt, rên rỉ những âm khàn khàn cùng tiếng nấc nghẹn vừa đáng thương lại vừa kích thích Vu Hạo.
Một trào quây cuồng đến Tịnh Ân khóc không nổi, rên rỉ không xong, cô dưới thân anh mếu máo không ra tiếng, cả thân đỏ mẫn, khi nhìn anh sẽ bằng ánh mắt vừa phẫn vừa ức.
Trần Vu Hạo chẳng sợ ánh mắt của cô, anh chỉ có càng cuồng nhiệt hơn, vắt cô một đêm đầu tiên ăn sạch sẽ từ nơi tư mật đến chỗ phía sau.
Khi mà tư mật sưng tấy lên, không thể chạm vào nữa, Trần Vu Hạo xâm phạm đến tư mật cúc hoa phía sau.
Bảy năm anh nhẫn nhịn bùng phát một đêm dài dẵn, Tịnh Ân đừng nói đến khóc, đêm ấy đến việc hít thở cũng đủ khó khăn.
"Ở bên nhau bảy năm rồi, em nói không hợp là không hợp chỗ nào?" Nắm chặt hông Tịnh Ân, nâng mông cô cao lên để chính mình cắm rút trong cúc hoa thật tiêu sái, sau bao nhiêu lần thì giọng anh vừa thấp vừa khàn "Chuyện chúng ta chưa làm duy nhất chỉ có chuyện này, em bảo không hợp là không hợp chuyện này? Thế thì hay rồi, bây giờ chẳng phải rất hợp sao?"
"Chỗ này với chỗ này, có hơi chật một chút nhưng vẫn cắm được" Vu Hạo sờ tư mật u hoa sưng phù đến cúc hoa đang bị cắm rút nói "Hơi chật nhưng không thành vấn đề, chịu đau cắm một chút cũng vào thôi, vẫn rất hợp."
Giang Tịnh Ân mềm nhũng khụy trên giường, chỉ có mông là được anh nâng lên, toàn thân cô rũ rượi tì trên giường, hai bàn tay áp trên đệm giường xẫm màu, cô không có lực nắm lấy ga giường, lúc này chỉ có hít thở cũng không nổi, mi mắt mệt mỗi sụp xuống nhưng không dám thiếp đi.
Mỗi lần cô muốn thiếp đi thì phía sau sẽ giáng một bạt tay xuống mông cô, đánh đến hai mông lúc này đã đỏ ửng.
Cô nghe thấy lời anh, nghe thấy giọng nói thấp khàn của anh, nhưng cô không có sức đáp ứng, chỉ nấc ra mấy tiếng rên rỉ ư a khi anh cắm vào.
"Nuôi em từ năm nhất đại học cho đến bây giờ, béo mập đến thế này, một chút cũng không dám động, bây giờ em nói một câu không hợp liền không hợp sao? Bảy năm mà lại bảo không hợp à? Nói một câu không hợp liền bỏ?" Trần Vu Hạo cười khẩy, nhận thấy cô lại sắp gục ngã, bàn tay to giơ cao giáng xuống mông đào thật mạnh, phát ra một tiếng chát.
"Ân Ân, em nằm mơ cũng không thấy được ngày rời khỏi anh."
"A..." Bị đánh đau, Tịnh Ân nấc ra tiếng, mày đẹp nhíu lại, môi sớm đã bị hôn sưng mếu lên, bàn tay nhỏ nằm trên giường không lực mò ra phía sau mông, xoa xoa lên bên mông vừa bị đánh rát, vừa chà chà lên làn da vừa mếu máo huhu khóc.
Nhìn cô tự xoa mình, hai bên mông đào đỏ bừng in dấu bàn tay anh, Trần Vu Hạo nắm lấy cổ tay cô, kéo lấy cánh tay cô như người cưỡi ngựa nắm lấy sợi dây cương, thắc lưng dũng mãnh ưỡn lên cắm vào tận bên trong cúc hoa.
"Á..."
"Ân Ân, Tịnh Ân, Giang Tịnh Ân" Mỗi một tiếng gọi, dị vật rút cắm càng sâu, hơi thở anh nặng trĩu, thân anh nóng như lửa đốt, vừa khoái lạc vừa sung sướng nhưng suy cho cũng vẫn là phẫn nộ, nắm chặt cổ tay cô kéo thân mềm nhũng kia ưỡn lên, nhớ đến mấy lời cô nói, Vu Hạo nghiến răng nghiến lợi nhấp người điên cuồng.
"Em mệt rồi hửm? Em không muốn tiếp tục nữa hửm?" Nghiến răng nghiến lợi đến ken két trong lời nói "Em mệt ở đâu? Nói đi, em mệt chỗ nào, anh xoa cho em."
Giang Tịnh Ân rên rỉ theo sát nhập điên cuồng, mồ hôi đổ xuống ga giường ướt sũng, nước mắt hoà cùng mồ hôi, nước mũi cũng trộn lẫn với nước bọt, cô chẳng thể phân ra cái gì nữa, lỗ tai chỉ có tiếng mạch ở bụng dưới đập loạn.
"Nói anh nghe, em mệt ở chỗ nào, anh xoa cho em, xoa cho em rồi thì chúng ta tiếp tục ở bên nhau, hiểu không?"
Tịnh Ân hức hức mấy âm, đầu tóc rối bù rũ rượi bết dính lên gương mặt.
"Ân Ân, hiểu không?" Anh lại hỏi thật nặng nề.
Tịnh Ân không lên tiếng gì khác ngoài ựm ạ rên rỉ, thân thể chảy nước, u hoa sưng phù rỉ ra nhầy nhụa mỗi khi cúc hoa bị cắm.
Cô không đáp lời, căn bản là không có sức phản ứng, Trần Vu Hạo lại cần ngay câu trả lời, lại lần nữa truy vấn.
"Anh hỏi nhỏ có hiểu không?"
"H...!Hiểu..." Giang Tịnh Ân bắt buộc lên tiếng, phòng ngủ lại bắt đầu có tiếng ba ba bạch bạch từ hai thân thể va chạm phát ra.
"Hiểu rồi, thế thì đau ở chỗ nào, nói anh nghe đi" Trần Vu Hạo buông ra cánh tay cô, buông ra dây cương, thân trên Tịnh Ân nhũng xuống, cô nằm rũ xuống giường, hai bàn tay to anh chạy dọc từ hai bên mông đến hai bên sườn, chạy dọc trên sống lưng lên hai bên xương cánh bướm, từ hai bên cánh bướm, hai bàn tay to chạy về phía trước bắt lấy hai quả đồi to tròn căng cứng đang tì lên mặt giường, nắm lấy hai quả đồi ngắt nhéo, men bàn tay chạy xuống bụng, hai tay to nắm lấy hai hông bụng nhấc lên.
Tay anh sờ khắp người cô, giống như đang khám nghiệm nơi nào trên cơ thể cô bị "Mệt."
Giang Tịnh Ân không có sức khụy gối nên gối chân chệch xuống, bị anh nắm hông chỉnh đốn lại, quỳ rạp trên giường giương cao mông để anh thao từng cái sâu hoắc.
Tịnh Ân run bần bật, hai bàn tay lẩy bẩy chống đỡ với đệm giường, âm thanh người phía sau thật dữ tợn hỏi.
"Nói anh nghe, em mệt ở đâu?"
"Hức..."
Đêm đó, anh cứ hỏi mãi một câu như thế, rằng cô mệt ở đâu, anh sẽ xoa cho cô, xoa xong rồi thì lại tiếp tục bên cạnh nhau, không có chuyện chia tay gì cả, chia tay là khái niệm bị cấm đối với Trần Vu Hạo.
Cũng kể từ đêm đó, Giang Tịnh Ân có chết cũng không dám đề cập hai chữ chia tay với anh nữa.
Hai chữ chia tay là một thứ rất hão huyền đối với Tịnh Ân.
Còn tiếp...
(P/s Lâu quớ khum động vào thịt văn nên hơi sặc máu xí!)
_ThanhDii.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...