Ánh Mặt Trời U Ám

Buổi học hôm đó dưới sự việc kì quái của con rắn và ‘cậu bé vàng’ mà kết thúc.
Serena vẫn đến lao động miễn phí cho giáo sư Snape như bình thường, thình thoảng thì nghe những tiếng thì thầm ở đại sảnh mà đối tượng bị nói đến là vụ ‘xà khẩu’ của Harry Potter. Cậu ta có thể là hậu duệ của Slytherin, và người thực hiện những hành động kì quái và đáng sợ đó cũng có thể là cậu bé này.
Một việc nực cười nữa là, vì sao hậu duệ của Slytherin lại ở trong nhà Gryffindor và là kẻ thù không đội trời chung của những con rắn. Vì thế giả thiết cậu ta là người thừa kế cho dù miễn cưỡng chấp nhận thì vận bị học sinh nhà Slytherin căm ghét.
Tin đồn cứ như vậy mà truyền qua, từng phiên bản như những câu chuyện ly kì được tái diễn, xem như là một hoạt động giải trí của những học sinh trước khi đến kì nghỉ đông.
Hôm nay Serena vẫn lặp lại hành động như thường ngày, sau bữa ăn tối thì về kí túc xá làm bài tập, đến 7h30’ lại đến văn phòng của viện trưởng Slytherin.
Nhưng kế hoạch không cản nổi sự biên hóa.
Cô nhìn ba người đang chắn trước mặt mình, hầu như lúc nào cũng thấy Potter đứng ở giữa hai người còn lại, gần như lấy cậu làm trung tâm. Biểu cảm của thằng nhóc tóc đỏ có chút không tình nguyện, nghiêng mặt sang một bên, người đeo kính thì xấu hổ nhìn cô cười cười, cô gái tóc xù ôm quyển sách nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sáng lên như định tính kế cái gì.
“Có chuyện gì?” - Cô lạnh nhạt hỏi, đối với bộ ba nổi tiếng trong trường này cô luôn không muốn liên lụy đến.
“Chúng ta ra chỗ khác nói được không?” Hermione Granger nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn cô.
Serena nhíu mày: “Không cần, ba người tìm tôi có chuyện gì?”
Harry Potter do dự một chút rồi nói: “Chúng tôi... có chuyện muốn nhờ cậu...”
“Nghe nói cậu bị thầy Snape cấm túc?”
Granger trực tiếp mở miệng, có vẻ như cô nàng khá khó chịu khi không đủ ma lực để thực hiện bùa chú cách ly và không để cho những người bên ngoài biết họ đang nói gì. Cô nghĩ thế.
“Không phải nghe nói” - Serena đáp lại - “Là thật” - Chuyện này cũng coi như là một chuyện cười trong trường đối với những người ghét cô, Wilson thế mà bị cấm túc, lại còn là môn độc dược.
Nhưng bọn họ hỏi chuyện này để là gì? Cô tự hỏi, chắc sẽ không ấu trĩ đến mức cười nhạo một người không quen như cô, vậy thì chỉ có thể là liên quan đến các nguyên liệu để pha chế độc dược. Lần trước vô tình nghe lén bọn họ nói chuyện có nhắc đến việc pha chế thuốc Đa dịch, nó là loại thuốc biến người uống thuốc thành một người khác y như đúc, nhưng nguyên liệu thì rất khó tìm, đối với học sinh năm hai.

Qủa nhiên, Granger nói tiếp:
“Trong phòng của giáo sư Snape có rất nhiều dược liệu đi? Cậu có thể giúp chúng tôi...”
“Không” - Serena lạnh lùng cắt ngang - “Tôi sẽ không giúp các cậu”.
“Mình biết ngay mà” - Ron Weasley thấp giọng - “Mình đã nói cô ta sẽ không giúp đâu mà...”
“Tại sao?” - Granger nhìn chằm chằm vào cô - “Cậu biết chúng tôi muốn làm gì?”
Cô không trả lời, chỉ nói: “Học sinh không được pha chế thuốc ngoài giờ học, đó là vi phạm nội quy”.
“Nhàm chán” - Weasley khịt mũi, bị cô gái bên cạnh lườm một cái.
“Tôi biết” - Granger tiếp tục phát biểu - “Nhưng nó rất quan trọng, cậu không biết chỉ cần pha chế được nó chúng tôi sẽ biết ai là người...”
“Không liên quan đến tôi” - Serena phũ phàng cắt ngang - “Các cậu cũng từ bỏ suy nghĩ lấy dược liệu của thầy Snape đi, đừng ấu trĩ như thế”.
Cô lạnh lùng bỏ đi, trở về kí túc xá, nhìn thấy ba người bọn họ cô lại nhớ đến đội thám tử nhí trước đây, luôn luôn không quản nguy hiểm mà làm những chuyện điên rồ.
“Tôi nghĩ cậu sẽ ủng hộ” - Granger ở phía sau nói - “Sau vụ con mèo Bà Noris, cậu đã giúp chúng tôi...”
“Tôi chỉ nói sự thật” - Serena quay lại, đạm mạc nhìn bọn họ, sau đó xoay người đi thẳng không dừng lại.
Mấy ngày sau trong bữa ăn cô nghe được tin tức bộ ba Potter bị cấm túc đến kì nghỉ lễ giáng sinh. Lí do là trong lớp độc dược Potter và Weasley đã ném một quả pháo vào nhà Slyhterin khiến không ít học sinh bị biến dạng và phải đến phòng y tế. Và Granger đã nhân cơ hội đó lẻn vào phòng của thầy Snape nhưng bị Malfoy bắt được.
Có người nói: “Đáng ra kế hoạch của họ thành công và không bị nắm thóp. Nhưng lúc đó Malfoy phản ứng kịp và lấy tốc độ không thể hình dung để nhảy ra khỏi hiện trường, sau đó bắt gặp Granger”.

“Mặt của thầy Snape lúc đó rất đáng sợ, trực tiếp trừ một trăm điểm lại còn cấm túc nữa chứ”.
Serena im lặng ăn cơm, cảm thấy chuyện này không có gì to tát cả, ba người kia nên nhận được một bài học để ghi nhớ, sau này không dám làm càn nữa. Cô chỉ càng khẳng định việc Malfoy không nhớ gì cả nhưng bản năng và phản ứng vẫn còn.
Vậy vì sao Gin lại mất trí nhớ?
Đó là một dấu chấm hỏi. Khiến cô bất an.
Bản năng vẫn còn thì một ngày nào đó trí nhớ có thể sẽ quay trở lại. Đến lúc đó Gin vẫn sẽ truy sát cô, mà Serena, không có năng lực phản kháng.
Vậy là mỗi tối cô nàng Lisa sẽ có dịp nhìn thấy bạn cùng phòng điên cuồng luyện tập bùa chú, đến khi ma lực cạn kiệt mới thôi.
Đó là một cách để ma lực trong cơ thể ngày càng cường đại hơn. Bình thường ma lực của Serena chỉ lớn hơn học sinh cùng tuổi một chút, chủ yếu là do phát âm và sự tập trung của cô dẫn đến thực hành một lần là thành công nên mới tốn ít ma lực. Bây giờ phải làm cho nó cạn kiệt thì sau một thời gian nó sẽ tụ tập thành một ma lực khác nhiều hơn.
Cứ như vậy cô sẽ ngày càng cường đại, chỉ là thân thể mệt mỏi vô lực sau mỗi lần dùng hết ma lực khiến Serena không thể nào thích nổi.
Tối thứ sáu, Serena ngạc nhiên khi nhìn thấy Potter và bạn của cậu ta có mặt ở trong hầm. Sau đó cô mới nhớ ra, bọn họ bị thầy Snape cấm túc hàng ngày.
Không để ý đến đôi mắt căm giận của Weasley khi nhìn mình, Serena bắt đầu vào công việc tách ốc sên. Không biết thầy Snape kiếm ở đâu mà lắm ốc sên như vậy? Cô thầm nghĩ.
“Cứ nhìn thấy ốc sên mình lại kinh tởm” - Tóc đỏ nghiến răng.
“Phải rồi” - Granger mỉa mai - “Cậu từng nôn ra ốc sên mà”
“Tất cả đều tại thành Malfoy chết tiệt” - Weasley căm giận hô lên - “Tại hắn nên chúng ta mới phải ở trong hầm của lão rơi thế này...”
Thấy không ai để ý đến mình, cậu ta lại tức giận lấy dao băm ốc sên thành từng mảnh, vừa băm vừa lầm bầm:

“Malfoy chết tiệt, lão rơi chết tiệt... Malfoy chết tiệt... lão rơi chết tiệt...Malfoy...”
“Wealey” - Một giọng nói âm trầm vang lên, khiến cho Serena đứng cách xa như vậy mà còn thấy rùng mình.
“Cái gì?” - Cậu ta không kiên nhẫn ngẩng đầu, sau đó lắp bắp - “S...Snape...giáo sư”
Chẳng cần nhìn cũng biết Weasley sẽ thê thảm mức nào, Serena được về sớm hơn dự định thầm nghĩ, đúng là cái miệng hại cái thân.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, đến kì nghỉ lễ giáng sinh mọi người trong kí túc xá lục tục về hết, chỉ còn mỗi mình cô. Trường học nháy mắt gần như trống không, không khí náo nhiệt ồn ào bây giờ lại hoang vắng làm tăng thêm vẻ rộng lớn của ngôi trường.
Buổi sáng tỉnh dậy, Serena rút đũa phép ra luyện tập những bùa chú mới được dạy ở trong sách, đến khi ma lực gần như cạn kiệt mới dừng lại, cô liền nằm ở trên giường đọc sách về phòng chống nghệ thuật hắc ám. Cũng phải thôi, có một thầy dạy vô dụng thì phải tự mình nghiên cứu. Sau đó đến trưa mới đến đại sảnh ăn cơm.
Đại sảnh chỉ có lác đác vài người, Gryffindor có nhóm Potter và một vài người nữa, nhà Hufflepuff cũng chỉ có Cedric và bạn của anh ta, Slytherin thì triệt để không xuất hiện, cô nghe nói Malfoy và tùy tùng của hắn ở lại nhưng chắc là ăn cơm ở trong phòng.
Trên dãy bàn của giáo viên, chỗ ngồi của hiệu trưởng trống không, thầy Snape cũng không xuất hiện, chỉ có cô Mcgonagall còn ở đó và đáng ngạc nhiên hơn là Lorkhart cũng không rời đi.
Tổng cộng cũng chỉ hơn hai chục người.
Sáng ngày 24, Serena như thường lệ đến đại sảnh ăn cơm, trần nhà được phù phép thành những bông tuyết lơ lửng trên bầu trời, hàng chục cây thông Noen xếp thành hàng ở hai bên tường, được trang trí một cách rực rỡ. Chẳng cần nói cũng biết đây là tác phẩm của ai.
“Trò Serena, chào buổi sáng!” - Lorkhart ăn mặc rực rỡ đi vào đại sảnh, nói với cô.
“Trưa rồi, thưa thầy” - Cô ngán ngẩm đáp lại.
Lorkhart cũng không để ý, ông ta ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu khoác lác với giáo sư bên cạnh. Có lẽ cần phải nắm bắt cơ hội để nói hết những điều cần nói cho đến khi thầy Snape xuất hiện.
Chỉ có giáo sư độc miệng mới khóa miệng của ông ta vào được.
Buổi tối Serena ngủ một mạch đến 12 giờ đêm, khi nghe tiếng chuông lần thứ mới tỉnh giấc, cô ngồi dậy, gọi con cú mèo của mình vào, bảo nó chuyển những món quà đã được đóng gói sẵn cho từng người, rồi đi ngủ tiếp.
Sau đó cô bị tiếng đập cửa đánh thức. Là con chim của Luna, nó đang áp đầu vào cửa sổ, đôi cánh vẫy vẫy như sắp chết. Cô ngồi dậy mở của sổ cho nó vào, con chim lập tức ngã lăn quay ra đất.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Serena ôm nó dậy, tháo dây buộc dưới chân nó ra, con chim lập tức vỗ cánh rồi bay đi mất. Qùa Luna tặng cô là một chiếc khăn quàng cổ đan tay màu xanh ước biển, dưới góc còn ghi chữ ‘Serena Wilson’ màu tím đậm.

Tiếp theo đó là quà của Lisa, nó khiến cô khá bất ngờ, là một sợi dây chuyền may mắn, nghe nói nó có thể khiến con người thoát khỏi tử vong khi gặp nguy hiểm. Đây là thứ có giá trị không nhỏ, nó có thể là vật gia truyền nhà Turpin.
Tâm trạng của cô lại phức tạp lên, cô nàng tặng cho cô món quà này để làm gì? Đây không phải là vật dễ dàng tặng cho người khác một cách tùy tiện. Mặc kệ, đợi kết thúc kì nghỉ thì hỏi sau.
Khiến Serena càng bất ngờ hơn là thầy Snape và Lorkhart lại tặng quà cho cô. Thầy Snape thì không cần nói, cô tặng quà cho thầy thì thầy tặng lại là chuyện bình thường. Nhưng vì sao Lorkhart cũng tặng quà cho cô? Serena khó hiểu.
Cô mang tâm trạng nghi vấn mà cầm tấm thiệp lên đọc, sau đó khóe miệng không khống chế được mà co rút lại, đúng là phong cách của tắc kè hoa. Tấm thiệp ghi:
“Gửi Serena tóc đỏ xinh đẹp lời chúc vui vẻ của người thầy luôn quan tâm đến em, giáo sư Gilderoy Lorkhart, Huân chương Merlin, đệ tam dẳng, thành viên danh dự của Liên đoàn phòng chống Lực lượng hắc ám, năm lần đoạt giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của tuần báo Mụ phù thủy...”.
Lời chúc thì chỉ có một dòng ngắn ngủi, còn lại là những danh hiệu của ông ta.
Cô đặt tấm thiệp lên bàn, cứ để cửa mở như vậy rồi lên giường trùm chăn ngủ tiếp. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô nhìn đống quà được chất đầy trên bàn mà khó hiểu, số quà này là ở đâu ra? Có khi nào cú mèo di chuyển nhầm lẫn không?
Serena mở ra từng hộp quà, để sang một bên, lần đầu tiên nhận ra kì thực mình cũng không bị bài xích cho lắm, ít nhất thì trừ Slytherin ra những nhà khác đều tặng quà cho cô, mặc dù cô chẳng biết họ là ai và trong số những người tặng quà thì ngoài Lisa và Luna ra thì không có ai là nữ cả.
Serena trực tiếp bỏ những món quà không biết của ai vào thùng, khóa lại. Dù sao cũng không dùng đến nó, không cất đi cũng chẳng biết để đi đâu.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, sáng chủ nhật học sinh lục tục đến trường để chuẩn bị cho tiết học ngày thứ hai. Trường học lại khôi phục không khí náo nhiệt như thường ngày, làm Serena khó chịu là không hiểu sao cứ mỗi lần ngồi ở đại sảnh thì lại có vài tầm mắt nhìn chằm chằm cô, khi cô ngẩng đầu lên nhìn lại thì quay đi.
Serena quyết đoán quay trở về kí túc xá và hạn chế thời gian ở đại sảnh. Không phải cô rụt rè nhưng muốn giải quyết vấn đề thì cần phải tìm căn nguyên, nhưng không chỉ một đối tượng có thái độ mập mờ này mà nhiều người ở những vị trí khác nhau, dường như không có một tổ chức nào cả.
Serena bỏ dở bữa ăn giữa chừng, quyết đoán tìm bằng được nhà bếp ở tầng một, nơi này hoang vắng cực kì, âm thanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang, bởi vì giờ này học sinh còn ngồi ở đại sảnh vừa ăn cơm vừa tâm sự.
Serena vừa đi vừa ngắm ngó xung quanh, ý đồ muốn tìm một cánh cửa ẩn dấu ở đâu đó trong những bức tường này, nhà bếp trong trường được xây kín ở bên trong, muốn tìm cũng khó.
Đột nhiên, một tiếng động lạ từ đằng sau truyền tới, giống như một vật gì đó bị va vào tường, Serena nhẹ nhàng di chuyển từng chút một đi về phía đó.
Rẽ vào hành lang bên phài, Serena nhìn vào cảnh tượng trước mắt mà giật mình. Cô vội vàng lùi lại, dán sát vào tường, cố gắng hô hấp không để cho người ở đó biết sự có mặt của mình.
Draco Malfoy muốn giết người sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận